Đại Đường Đạo Soái

Chương 283: Khắc tinh của lão hồ ly – Vũ Mị Nương



Lời nói của Vũ Mị Nương liền làm ánh mắt Đỗ Hà lóe sáng, hắn không thể không thừa nhận Trưởng Tôn Vô Kỵ thật sự lợi hại, có thể bố trí ra một loại bẫy rập khiến cho Đỗ Hà trăm phần trăm nhảy xuống.

Loại tính cách này hắn cũng hiểu rõ tinh tường, Đỗ Hà biết rõ nếu thực sự chuyện tình diễn biến tới mức như vậy hắn sẽ nổi điên truy tra hung thủ, đến lúc đó chỉ cần là kẻ nào có hiềm nghi, tuyệt không buông tha, không tìm được hung phạm tuyệt không bỏ qua. Nhưng hung phạm chỉ có một, hơn nữa còn che giấu rất sâu. Mặc dù Bao Thanh Thiên có mặt trên đời hoặc Địch Nhân Kiệt xuất hiện cũng không cách nào trong nhất thời nửa khắc tìm được hung phạm này.

Những người vô tội bị oan uổng nhận lấy hoài nghi trong đáy lòng sẽ không thoải mái, lần một lần hai vẫn có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu bởi vì một mực tìm không thấy hung phạm, người vô tội bị liên tục hoài nghi nhiều lần, mặc dù là người bình thường cũng còn không chịu đựng nổi, huống chi những người kia đều là những đại thần thân ở địa vị cao trong triều?

Bọn họ cũng rất xem trọng mặt mũi, đến lúc đó làm sao chịu được sự hoài nghi quấy nhiễu của Đỗ Hà?

Cảm xúc bất mãn cùng phẫn nộ sẽ tùy theo sinh ra, ở thời điểm này chỉ cần gặp phải kẻ cố ý châm ngòi, Đỗ Hà sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành nhân vật mà đại thần trong triều đều xem là kẻ thù chung.

Muốn lăn lộn trong triều đình, tài năng đứng thứ nhất, nhân duyên cũng là quan trọng nhất, một người nếu trở thành đối tượng bị quần thần bài xích, như vậy cho dù hắn có được tài năng thế nào, cũng không cách nào đứng vững gót chân trong triều đình. Đắc tội cả triều văn võ, mặc dù Đỗ Hà có được sự ủng hộ của Lý Thế Dân cùng một phụ thân là tể tướng, nhưng tới lúc đó cho dù muốn tấn chức cũng sợ khó hơn lên trời.

Kế sách này của Trưởng Tôn Vô Kỵ mấu chốt chính là cũng theo tác phong trong dĩ vãng.

Ngoài việc có thể đả kích được địch nhân, nhưng bản thân mình lại không bị liên lụy đến, chỉ cần cam đoan không để cho Đỗ Hà bắt được hung phạm, là hắn có thể nhàn hạ bưng chén trà ngồi một bên xem cuộc vui, nhìn xem Đỗ Hà từng bước một tự đẩy mình đi hướng diệt vong.

Kế sách này của Trưởng Tôn Vô Kỵ dựa theo tính cách của Đỗ Hà mà bố trí, thật sự là vô cùng lợi hại.

Mặc dù là giờ phút này khi nghĩ tới chính Đỗ Hà cũng phải cảm thấy kinh hãi, thật hận tới mức không thể lập tức giết chết Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Một câu nói của Vũ Mị Nương “Mị Nương có một ám chiêu có thể nhổ răng của lão hồ ly” khiến đôi mắt Đỗ Hà liền sáng ngời, trong lòng vui mừng, cơ hồ hắn đã quên mất sự lợi hại của vị nữ hoàng trong lịch sử này rồi.

Trong lịch sử có ghi chép lại, mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ có xảo trá như thế nào, nhưng vẫn thua bại trong tay Vũ Mị Nương, hơn nữa còn thất bại cực thảm.

Không những bản thân bị ép bức tự sát, nhi tử cùng dòng họ đều bị liên lụy, hoặc lưu hoặc giết, Trưởng Tôn gia tộc không còn chút lực lượng có thể đông sơn tái khởi.

Đương nhiên hiện tại Vũ Mị Nương không rơi vào vòng tranh đấu cung đình giống như trong lịch sử, thủ đoạn xa xa còn kém vị Võ Tắc Thiên hoàng đế, nhưng dù sao cũng là một người, thiên phú đương nhiên phải đồng dạng, ám chiêu của nàng có lẽ thật có thể chế trụ được Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nhất định.

Đỗ Hà vội hỏi:

- Không biết Mị Nương có biện pháp tốt gì?

Trong mắt Vũ Mị Nương hiện lên một tia hưng phấn, cho tới nay đều là Đỗ Hà trợ giúp nàng, lần này có thể vì Đỗ Hà cống hiến một chút lực lượng của mình là chuyện mỹ diệu đến thế nào, chỉ nghĩ tới đây nàng đã muốn bật cười thành tiếng, liền cười đáp:

- Trước tiên còn hy vọng Đỗ đại ca có thể trả lời một vấn đề của Mị Nương đã. Có phải bệ hạ là một vị trung niên nhân có một chút râu mép khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi. Đôi mắt rất thâm sâu, sáng ngời vô cùng, như lóe ra ánh sáng xung điện, cả người lại có khí độ ổn trọng uy vũ, khiến người thật sự tâm phục. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một vị hộ vệ mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, hộ vệ có một thanh đao, thanh đao không phải loại nghi đao thông thường mà là loại khảm đao nhìn thật dọa người!

Đỗ Hà không thể tưởng được Vũ Mị Nương lại biết chuyện này, hồi tưởng một thoáng tràng cảnh lần đầu tiên gặp mặt Lý Thế Dân, gật đầu nói:

- Mặc dù không thể xác định nhưng rất có thể! Hình dáng của bệ hạ cùng hộ vệ Lý Quốc Hồng luôn theo hắn thật đúng như lời của muội diễn tả!

- Vậy thì thật tốt quá!

Vũ Mị Nương hoan hô một tiếng, lập tức cắn răng nói:

- Bệ hạ từng xuất hiện vài lần trong quán của muội, mang theo một vị thị vệ cùng đến uống trà.

Lúc ấy muội đã có chút hoài nghi, trong cuộc thi dũng giả ở ngày khai mạc muội có từng nhìn thấy hắn, chỉ là ở quá xa hơn nữa hắn lại hóa trang nên không dám khẳng định. Như thế nói tới bệ hạ cũng không phải một vị đế vương luôn thích ở yên trong thâm cung đi?

Vốn Đỗ Hà còn chưa dám xác định người Vũ Mị Nương miêu tả chính là Lý Thế Dân, nhưng khi nghe lời này liền khẳng định người kia đúng là Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân không giống dạng quân vương nguyện ý cả đời ở yên trong thâm cung, hắn tự kỷ muốn chết người, khi nhàn rỗi cứ cách vài tháng sẽ xuất cung một lần. Mỗi khi hắn cải trang vi hành bên cạnh luôn mang theo thị vệ Lý Quốc Hồng, còn có hơn ba mươi tên cao thủ thủ hộ ở một nơi bí mật gần đó. Chính hắn còn là một vị mãnh tướng, có trận thế như vậy đương nhiên không cần phải lo lắng an toàn.

Mục đích hắn xuất cung chỉ vì muốn ngắm nhìn Đại Đường phồn hoa, nhìn xem dân chúng dưới sự cai trị của mình giàu có ra sao, dùng tự kỷ thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ, Vũ Mị Nương miêu tả mười phần đúng là hắn. Vì vậy Đỗ Hà gật đầu cười khổ:

- Ta nghĩ là không sai đâu, người nọ có lẽ chính là bệ hạ. Bệ hạ khai sáng, xác thực những vị hoàng đế thích chôn vùi trong thâm cung không thể đánh đồng!

Vũ Mị Nương vui vẻ nói:

- Như vậy không biết Đỗ đại ca có thể ở ngày hôm đó mời được bệ hạ rời khỏi thâm cung hay không?

Đỗ Hà vừa nghe tới đây, bỗng nhiên hiểu ra, thấp giọng hô:

- Ý của muội là mời bệ hạ đến, từ một nơi bí mật gần

đó thúc đẩy kịch vui này!

- Không sai!

Vũ Mị Nương tràn đầy tự tin nói:

- Tai nghe không thể tin, có cách nào so bằng chính đích thân bệ hạ chứng kiến càng làm cho người tin phục, ở ngay trước mặt bệ hạ bắt lấy hung phạm, sau đó tăng thêm lời chứng của muội, nhất định có thể làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ hết đường chối cãi, không sao chịu nổi!

- Phương pháp này tuyệt diệu!

Đỗ Hà vui mừng đứng dậy, cười lớn:

- Mị Nương a, Trưởng Tôn Vô Kỵ gặp phải muội đúng là gặp được khắc tinh!

Vũ Mị Nương tự nhiên không biết hàm nghĩa khác trong lời nói của Đỗ Hà, chỉ ngại ngùng cười cười, đáy lòng lại cực kỳ vui vẻ.

- Không đúng! Không được!

Sau ba tiếng cười to, Đỗ Hà đột nhiên ý thức được một việc, vội vàng phản đối.

Dáng tươi cười của Vũ Mị Nương cứng lại trên mặt, khó hiểu nói:

- Còn có vấn đề gì?

- Không!

Đỗ Hà khẳng định nói:

- Không có vấn đề, y theo phương pháp của muội ta tin tưởng nhất định khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ sụp bẫy, lại để cho hắn bị trừng phạt xứng đáng!

Vũ Mị Nương càng thêm nghi hoặc:

- Như vậy thì…

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Nhưng muội không lưu ý tới một vấn đề mấu chốt nhất, chính là an nguy của chính bản thân muội. Trưởng Tôn Vô Kỵ có công lớn với Đại Đường, hơn nữa còn là hoàng thân quốc thích, là anh vợ của bệ hạ, là thân ca của đương kim hoàng hậu nương nương! Mặc dù hắn phạm vào tội mất đầu, nhưng chưa hẳn bệ hạ sẽ chịu giết hắn, huống chi là chuyện này. Với thái độ làm người của bệ hạ, ta cũng tin tưởng hắn sẽ không nuông chiều Trưởng Tôn Vô Kỵ, có thể xử lý được theo lẽ công bằng. Nhưng tội của Trưởng Tôn Vô Kỵ không đáng chết, dùng tính cách của hắn nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho muội. Ta có bệ hạ bảo hộ, còn có một phụ thân tể tướng, Trưởng Tôn Vô Kỵ ở ngoài sáng sẽ không dám làm gì ta. Nhưng muội thì khó mà nói, dùng thân phận của hắn, quyền thế của hắn, muốn xử trí muội thật sự quá mức dễ dàng, đắc tội hắn như thế, muội sẽ không được sống yên, còn có thể mang tới họa sát thân…

Vũ Mị Nương nghe Đỗ Hà suy nghĩ cho nàng, cực kỳ cảm động, không chút sợ hãi cười nói:

- Đỗ đại ca, muội không quan tâm…

- Nhưng ta quan tâm!

Đỗ Hà đưa mắt nhìn nàng thật sâu, cũng có chút cảm động, với cơ trí của Vũ Mị Nương không khả năng nhìn không ra sự nguy hiểm nếu đứng ra làm chứng, nhưng nàng vẫn không hề sợ hãi, làm việc nghĩa vẫn không chút chùn bước. Trên đời này không có người nào là không sợ chết, chỉ có chút việc nếu áp đảo trên cả sự sống chết cho nên mới nảy sinh ra những sự tích anh hùng. Nhưng Vũ Mị Nương không phải là những nhân vật anh hùng kia, nàng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt, với tư cách một nữ tử nàng lại nguyện ý vì nam nhân trả giá hết thảy, nguyên nhân chỉ có một, trái tim của thiếu nữ này đã hoàn toàn đặt trên người nam nhân kia.

Là yêu!

Cũng chỉ có yêu mới có thể làm cho một thiếu nữ bất kể trả giá, quên cả sự sống chết của mình để bảo toàn một người.

Đỗ Hà phát giác được Vũ Mị Nương vẫn luôn chung tình cùng mình, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được nàng đã yêu hắn sâu sắc như thế, thậm chí cũng không tiếc cả sinh mạng.

Trong lòng hắn run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc cùng cảm động.

Vũ Mị Nương đúng như suy nghĩ của Đỗ Hà, không phải nàng không biết chuyện này là nguy hiểm, chỉ là vì Đỗ Hà, nàng gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi. Câu nói “nhưng ta quan tâm” của Đỗ Hà chẳng khác gì như đường mật ngọt ngào tận đáy lòng nàng. Nàng chỉ cảm thấy mình làm vậy thật sự rất xứng đáng, những lời của hắn nói ra đối với nàng đã quá đủ, đôi mắt ngập nước mê người long lanh nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Có được câu nói này của Đỗ đại ca, Mị Nương có chết cũng không chút tiếc nuối!

Tiếng lòng Đỗ Hà rung động, Vũ Mị Nương cúi đầu lau nước mắt, động tác cùng thần thái vô cùng mê người làm hắn ngẩn ngơ, thở dài nói:

- Tâm ý của Mị Nương ta hiểu rõ. Cũng rất cảm động, nhưng ta tuyệt không đồng ý với muội. Lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ còn chưa xứng đáng khiến cho chúng ta phải được ăn cả ngã về không như thế, chúng ta phải suy nghĩ còn biện pháp nào khác nữa hay không. Ta cũng không tin bằng vào trí tuệ của hai chúng ta, còn đấu không lại một lão hồ ly sao? Nhất định phải còn biện pháp khác!

Vũ Mị Nương cười, đối diện đôi mắt ân cần, cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt, trong nội tâm nàng thật thỏa mãn. Nàng cũng biết nếu Đỗ Hà không đồng ý thì kế hoạch này cũng không thể thực hiện, cũng không bắt buộc hắn. Nàng càng không muốn mình vừa mới cảm nhận được chút hạnh phúc lại đi đắc tội một nhân vật hiện tại không thể đắc tội, bị mất đi tính mạng, cúi đầu trầm tư nghĩ biện pháp khác.

Đỗ Hà cũng nghĩ một kế sách khác, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đôi mắt chợt sáng ngời, vui mừng cười nói:

- Ta đã biết, đơn giản như vậy vì sao ta lại nghĩ không ra, thật ngốc!

Vũ Mị Nương vội hỏi:

- Chẳng lẽ Đỗ đại ca đã có diệu kế?

Đỗ Hà cười ha ha:

- Diệu kế thì không đến mức, chỉ là mượn hoa hiến phật, dính quang của Mị Nương mà thôi, không đáng nhắc đến!

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Vũ Mị Nương, Đỗ Hà giải thích:

- Kỳ thật rất đơn giản, kế sách không thay đổi! Tại sao chúng ta phải đi tố cáo Trưởng Tôn Vô Kỵ phái người đánh lén Di Ái là vì hãm hại ta? Chỉ cần phơi ra chuyện phái người đi phục kích cô nhi của danh tướng, cùng nhi tử của tể tướng cũng đủ làm cho lão hồ ly kia uống một bình, cần gì phải sinh thêm sự cố, tố cáo hắn muốn hãm hại ta đây?

Vũ Mị Nương cũng tỉnh ngộ, muốn đi tố cáo Trưởng Tôn Vô Kỵ hãm hại Đỗ Hà, nhất định phải có nàng đứng ra làm chứng, bằng không không đầy đủ nhân chứng vật chứng sẽ không có sức thuyết phục, nhưng nếu chỉ tố cáo Trưởng Tôn Vô Kỵ phái người phục kích La Thông cùng Phòng Di Ái sẽ đơn giản nhiều hơn.

Nếu như bắt được quả tang, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao dám chối?

Như vậy chẳng những có thể trừng trị Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng không cần Vũ Mị Nương đứng ra làm chứng, có thể bảo toàn được an nguy của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.