Đã biết được bí mật của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Hà cảm thấy chuyến đi này
không tệ, tuy đây đúng là một chuyện nhỏ, với địa vị của Trưởng Tôn Vô
Kỵ cùng cống hiến của hắn đối với Đại Đường, mặc dù có chứng cớ vô cùng
xác thực, nhưng nếu đem việc này phơi bày ra, hắn cũng không bị trách
phạt nghiêm khắc bao nhiêu, nhưng chỉ cần lợi dụng tốt, ở thời điểm
thích hợp chỉ một việc nhỏ không có bao nhiêu ý nghĩa cũng có thể lấy
được kỳ hiệu không thể tưởng tượng.
Đỗ Hà cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ cơ hồ đã biến thành tử địch, nhất định sẽ còn những cuộc quyết chiến không có khói thuốc súng.
Đỗ Hà có một loại cảm giác chuyện nhỏ này ngày sau có thể giúp được mình
thật lớn, chỉ là thái độ của Vũ Mị Nương hôm nay lại có chút khác
thường, làm cho hắn có chút đau đầu. Hắn không cách nào phỏng đoán được
tâm tư của nàng, nghe nàng đòi phần thưởng với mình, hắn thầm nghĩ:
- Mị Nương giúp mình nhiều việc như vậy, thậm chí không tiếc đắc tội
người âm hiểm như Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu nàng có điều yêu cầu, chính mình nhất định phải hết sức nỗ lực!
Nghĩ như vậy hắn liền nói:
- Mị Nương cần gì, chỉ cần ta đủ khả năng nhất định làm được!
Vũ Mị Nương nở nụ cười mê người, nàng cười có vài phần giảo hoạt, lại có
vài phần đắc ý như thực hiện được quỷ kế, còn có vài phần ngại ngùng.
Nàng dùng tay vo nhẹ góc áo, nhỏ nhẹ nói:
- Thật ra là thế này, mười ngày nữa đến sinh nhật của Mị Nương, cho nên muốn mời Đỗ đại ca đến dự sinh nhật của Mị Nương thôi!
Mấy chữ này nàng nói thật yếu ớt, cũng may tai Đỗ Hà lại rất thính, cuối
cùng cũng đã nghe được, nếu là người thường cũng chỉ thấy được môi nàng
mấp máy mà thôi.
Mười ngày?
Hai mắt Đỗ Hà thoáng choáng
váng, hắn muốn ngất xỉu, không phải hắn không đến chúc mừng sinh nhật
nàng được, dù hắn có bề bộn thế nào cũng có thể tranh thủ được một chút
thời gian, nhưng mười ngày sau là ngày hắn cưới Lý Tuyết Nhạn, khi đó
hắn là tân lang làm sao có thể rút được thời gian đến chúc mừng sinh
nhật cho Vũ Mị Nương?
Vũ Mị Nương thấy vẻ mặt Đỗ Hà khó xử, sắc mặt tối sầm nói:
- Nếu như Đỗ đại ca thật sự không có thời gian thì thôi đi!
Đỗ Hà cười khổ:
- Mười ngày sau ta cưới Tuyết Nhạn về nhà, nếu là lúc khác cho dù bận rộn thế nào ta cũng có thể tranh thủ được thời gian, nhưng nếu là ngày đó
thì ta thật sự bất lực rồi!
- Tuyết Nhạn? Là quận chúa Lý Tuyết Nhạn? Vì sao không nghe được chút tin tức nào!
Đỗ Hà nhìn thấy bộ dáng thất thần của Vũ Mị Nương cũng không đành lòng,
nhưng lời nói ra muốn thu hồi cũng đã muộn, đành gật đầu nói:
-
Muội cũng biết Tuyết Nhạn là quận chúa, mặc dù là bình thê nhưng theo lý cũng không hợp. Việc này dù được bệ hạ cho phép, Trường Nhạc đồng ý,
nhưng những người bảo thủ trong triều chưa hẳn đồng ý. Cho nên vì tránh
phiền toái nên trước tiên phong tỏa tin tức, sẽ tuyên bố trước ba ngày
thành hôn. Đến lúc đó bệ hạ sẽ trước một bước mang theo một đám văn võ
bá quan đến Lạc Dương xử lý chính sự, chờ khi bọn hắn quay trở về hết
thảy đều đã xong xuôi.
Vũ Mị Nương im lặng không nói.
Đỗ
Hà thầm mắng mình hỗn đản, biết rõ Mị Nương có ý tứ đối với chính mình,
còn nói ra những lời này, thật là đáng chết. Đồng thời trong đáy lòng
hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân mình cũng không phải là người lắm
miệng, nhưng ở trước mặt Vũ Mị Nương lại cảm thấy nàng rất đáng giá tín
nhiệm, vì vậy không hề cố kỵ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng không nghĩ ngợi gì khác, những lời không nên nói đều nói đi ra.
Lặng im hồi lâu, Đỗ Hà ngại ngùng dây dưa, cáo từ rời đi.
Đi ra khỏi phòng khách, trước mặt hắn liền đi tới một tiểu nha đầu. Gương
mặt của nàng có vài phần giống Vũ Mị Nương, khuôn mặt trái xoan, lông
mày lá liễu, môi anh đào, khuôn mặt hồng nhuận còn có má lúm đồng tiền,
phi thường khả ái, cũng là một tiểu mỹ nhân bại hoại. Giờ phút này nàng
nhìn thấy Đỗ Hà lại thè lưỡi cười hì hì, chui vào trong phòng khách.
Chuyện Trưởng Tôn Vô Kỵ bị cấm túc trong nhà rất nhanh bị lan truyền ra ngoài. Mặc dù đối với bên ngoài không gọi là cấm túc, nhưng những văn võ bá
quan trà trộn trong triều lại có người nào không phải là nhân vật thành
tinh, há có thể không nhìn ra được có vấn đề ẩn chứa bên trong, phần lớn mọi người đều đang suy đoán nguyên do, chỉ có rất ít người biết được
chuyện này có liên hệ tới Đỗ Hà, vì vậy đối với hắn lại thêm vài phần
kính trọng.
Người làm phụ thân như Đỗ Như Hối chỉ có thể dở khóc
dở cười, một mặt không thể tưởng được lão hồ ly mà chính hắn cũng phải
kiêng kỵ ba phần lại bị con của mình đánh bại, một mặt vì tương lai của
Đỗ Hà mà lo lắng. Hắn biết với lòng dạ hẹp hòi của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ba
năm sau nhất định sẽ không chịu bỏ qua như thế.
Nhưng hôm nay sự
việc cũng đã thực sự xảy ra, hơn nữa sai lầm cũng không phải do Đỗ Hà,
là do bản thân Trưởng Tôn Vô Kỵ làm việc quá đáng, vì vậy cũng không
trách cứ nhi tử, chỉ dặn dò hắn nên cẩn thận nhiều hơn.
Đỗ Hà
nhìn ra mình có thể đánh bại đối thủ chính trị như lão hồ ly khiến Đỗ
Như Hối rất kinh ngạc, nhưng tận trong đáy lòng hắn vẫn cảm thấy rất cao hứng, chỉ là phụ thân không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Trinh Quán mười hai năm, ngày mười một tháng mười.
Lý Thế Dân triệu tập toàn bộ văn võ bá quan, do cấm vệ hộ tống, đại đội nhân mã hạo hạo đãng đãng đi thẳng tới Lạc Dương.
Lạc Dương là kinh đô thứ hai của Đường triều, cũng là thành đô phồn hoa thứ hai trong Đại Đường. Vì thể hiện địa vị trọng yếu của tòa thành này,
hàng năm Lý Thế Dân đều tranh thủ thời gian đến cung điện Lạc Dương ở
lại mấy ngày, xử lý chính sự. Đây là thông lệ hàng năm, chỉ là năm nay
đi sớm hơn một chút, so với dĩ vãng lần này có vẻ hơi gấp gáp.
Thông lệ này trên cơ bản chỉ giống như đi ngang qua sân khấu, đi sớm hay muộn cũng không cần chú ý, văn võ bá quan đồng hành cũng thản nhiên, chỉ vội vàng sửa sang chút ít tư liệu đi theo. Những người bảo thủ cứng nhắc
kia, Lý Thế Dân thậm chí chính miệng điểm danh đòi bọn hắn đi theo tương bồi, để tránh việc họ chạy tới can thiệp lễ thành hôn của Đỗ Hà.
Ngay ngày thứ ba Lý Thế Dân rời đi, tin tức Đỗ Hà sắp cưới quận chúa Lý Tuyết Nhạn truyền ra.
Trước tiên cưới công chúa, lại tiếp tục cưới quận chúa, việc này từ xưa tới
nay chưa từng xảy ra, nghe được tin tức những hậu duệ quý tộc hay dân
chúng đều vô cùng hâm mộ Đỗ Hà, những quý công tử luôn ôm mộng cưới được mỹ nhân về đều hận đến nghiến răng, một đám đều ăn không được bồ đào
thì chê bồ đào chua. Mãi cho tới ngày đón tân nương, Đỗ Hà lại thay vào
một thân hồng y, trên đầu cài hồng hoa, trước ngực cũng đeo một đóa hồng hoa thật lớn, sau khi tế bái xong tổ tiên Đỗ gia, hắn dẫn theo Lý Kính
Nghiệp, Phòng Di Ái đi tới Giang Hạ Quận Vương phủ nghênh đón tân nương.
Vốn nhân tuyển phù rể Đỗ Hà vẫn có ý định để cho La Thông cùng Phòng Di Ái
đảm nhiệm, nhưng lại bị cảnh cáo người đã kết hôn không được làm phù rể, La Thông đã thành hôn hơn nữa cũng đã có nữ nhi, đã sớm bị loại ra
ngoài, vì vậy hắn mới chọn lựa Lý Kính Nghiệp.
Hai người bọn họ đều chưa thành thân, vì vậy nhận lãnh trách nhiệm này.
Quận chúa cũng là hoàng thân quốc thích, lễ nghi cũng phiền phức không kém gì Trường Nhạc khi trước.
Cũng may từng có kinh nghiệm lần trước, có điều thông hiểu, chuyện gì hắn
cũng mặc kệ không đi hỏi, chỉ giống như một đầu gỗ tùy ý cho người bày
bố.
Đi tới Giang Hạ Quận Vương phủ, nghe xong người chủ hôn hô
to, đôi mắt Đỗ Hà chỉ nhìn lên không, đại khái xem như người niệm kinh,
cuối cùng chờ mãi cũng kết thúc.
Lý Đạo Tông chỉ có một mình Lý
Tuyết Nhạn là nữ nhi, cho nên lần này Đỗ Hà cũng không gặp phải đãi ngộ
như lúc thành hôn cùng Trường Nhạc, cũng không bị làm khó dễ bao nhiêu,
chưa tới mức phải vượt năm cửa ải chém sáu tướng, trực tiếp đi thẳng tới trước cửa khuê phòng của Lý Tuyết Nhạn.
Cũng không thiếu việc
làm tho đố câu, Đỗ Hà lại thêm lần nữa khoe khoang tài văn chương, đọc
một bài thơ, nhìn đám người thán phục khắp bốn phía, trong nội tâm lại
đắc ý một trận.
Các ngươi làm thơ phải suy nghĩ, ca làm thơ chỉ cần đọc, hơn nữa mở miệng là có thể phun ra danh ngôn danh từ lưu danh thiên cổ!
Dưới sự dẫn dắt của bà mai, Lý Tuyết Nhạn trong trang phục tân nương lộng
lẫy lại dịu dàng đi ra, bức rèm mỏng cuốn lên, một thân ảnh tịnh lệ xuất hiện sau bức rèm, được nha hoàn dìu đỡ chậm rãi đi tới.
Đỗ Hà
nhìn ngây người, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của Lý Tuyết Nhạn được bới
lên theo kiểu bới của công chúa, phía sau búi tóc cắm trâm bạch ngọc,
khi bước đi lại nghe được tiếng chuông nho nhỏ vang lên, hai bên cài
bích ngọc lăng hoa song hợp tạo thành một đôi hồ điệp vờn quanh ngọc lan hoa, nhìn thật tinh xảo đặc biệt, đồ trang sức tinh mỹ, nhưng vẫn không thể sánh được với sắc đẹp của tân nương.
Đôi mày của Lý Tuyết
Nhạn như vẽ, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh lệ cùng nụ cười rạng rỡ
càng lộ ra vẻ mỹ lệ của một giai nhân.
Giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng mang theo nụ cười xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Khó trách có người nói nữ nhân sắp xuất giá luôn là đẹp nhất, lời này tuyệt không giả. Lý Tuyết Nhạn vốn là một tiểu mỹ nhân, hôm nay trang điểm ăn mặc càng như một vị tiên tử trên thiên giới.
- Trường Nhạc công chúa, Tuyết Nhạn quận chúa đều là mỹ nhân nổi danh,
dung mạo của hai nàng thành Trường An đều xếp vào thượng đẳng, lại bị
một mình ngươi cưới đi!
- Có gì đâu, có gì đâu!
Vẻ mặt Đỗ Hà tự đắc, cực kỳ đắc ý lẫn thỏa mãn.
Có thể cưới được hai thê tử xuất sắc như thế, thật sự làm cho hắn vô cùng tự hào.
Dưới đôi mắt ghen tỵ của mọi người, Đỗ Hà đi tới trước mặt Lý Tuyết Nhạn nói:
- Muội đẹp quá!
Trong lòng Lý Tuyết Nhạn thập phần vui mừng, được ca ngợi ngay trước mặt mọi
người khiến cho nàng bối rối, khuôn mặt đỏ ửng như hoa hồng.
Đỗ
Hà không tự chủ được kéo tay Lý Tuyết Nhạn, cảm thụ được lòng bàn tay
nàng tuôn mồ hôi, biết nàng lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này,
cười an ủi khẽ nói:
- Mọi sự có ta, không cần khẩn trương!
Nắm tay Văn Thành công chúa nổi tiếng trong lịch sử ngay trước mắt bao
người đi tới đại sảnh, tiếp tục hoàn thành hôn lễ còn chưa kết thúc.
Giang Hạ Quận Vương Lý Đạo Tông là người hiền lành nổi danh, giờ phút này
tiến lên chậm rãi cất tiếng dạy bảo, lại dặn dò nên đối xử tử tế với nữ
nhi, còn dặn rõ nữ nhi mình khẩu vị thế nào, ưa thích trang sức gì,
không thích điều gì, dặn dò từng câu một vô cùng ân cần.
Đỗ Hà vẫn ngoan ngoãn ghi nhớ từng lời.
Lý Tuyết Nhạn càng nghe càng đau lòng, nước mắt cũng lăn xuống.
Ngược lại nhạc mẫu Quận vương phi lại đẩy Lý Đạo Tông, nói:
- Xem ngài kìa, chọc cho tiểu Nhạn nhi phải khóc!
Đỗ Hà nhìn Lý Tuyết Nhạn có chút cổ quái, từ trong mắt nàng nhìn ra được
vẻ xấu hổ, nhũ danh tiểu Nhạn nhi quả thật vô cùng thú vị.
Lý Tuyết Nhạn ngừng khóc trừng mắt liếc hắn.
Được nhạc mẫu chủ trì, Đỗ Hà mang theo Lý Tuyết Nhạn từ Giang Hạ Quận Vương phủ đi tới Đỗ phủ!
Lý Tuyết Nhạn nhìn tấm biển “Đỗ phủ” còn mới tinh tươm, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đỗ Hà cười nói:
- Đây là do Trường Nhạc đề nghị, nàng nói muội gả vào đây, nơi này không
còn là phò mã phủ hay quận mã phủ, những từ này không còn thích hợp, cho nên đổi thành Đỗ phủ!
Mặc dù Lý Tuyết Nhạn đã không còn so đo
danh phận, nhưng dù sao bản thân nàng là một quận chúa lại ở bên trong
phò mã phủ, khó tránh sẽ bị người nói xấu, nghe được Trường Nhạc đã sớm
chú ý tới chi tiết này, đối với khuê trung mật hữu cùng tỷ tỷ tương lai
càng tràn đầy kính ý.