Đỗ Hà mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời đã hửng sáng, uể oải duỗi lưng ngồi
dậy. Nhìn cảnh trí xa lạ xung quanh, Đỗ Hà nhớ lại đêm qua mình và hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân trò chuyện quá cao hứng, cho đến gần rạng sáng
mới phát giác sắc trời đã tối đen. Vì vậy, Lý Thế Dân đã mời Đỗ Hà tá
túc lại một đêm trong hoàng cung. Cung nữ trong hoàng cung rất chuyên
nghiệp, Đỗ Hà vừa mới ngồi dậy, lập tức có một cung nữ đẩy cửa phòng,
bưng chậu rửa mặt đi vào.
- Hoàng thượng đâu?
Đỗ Hà vừa
hỏi, vừa dùng ngón tay dính một chút dược vật giống như kem đánh răng,
bôi lên hàm răng, sau đó dùng bàn chải bằng gỗ thuần thục đánh răng.
- Hoàng thượng sớm đã vào triều rồi!
Câu trả lời của cung nữ khiến Đỗ Hà thoáng xấu hổ. Hàng ngày hắn thường dậy lúc năm giờ sáng để luyện công, giống như một đồng hồ sinh học, nhưng
không ngờ Lý Thế Dân còn dậy sớm hơn hắn.
- Hoàng thượng có nhắn lại gì không?
Đỗ Hà cầm khăn lông cung nữ đưa cho lau mặt.
- Hoàng thượng kêu ngài cứ tự nhiên, còn dặn dò chúng ta hầu hạ ngài cho tốt!
Đỗ Hà khẽ gật đầu, hỏi bội kiếm của mình. Ở Đường triều, bội đao bội kiếm
là một loại mốt thời thượng, cho dù là văn thần như phụ thân Đỗ Như Hối
cũng trang bị một thanh nghi đao trên người. Đây cũng là một biểu hiện
trọng võ nghệ của Đường triều, khởi nguyên của liên minh Vị Thủy.
Vào năm 626 công nguyên, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới tức vị, hai khả hãn của Đột Quyết là Hiệt Lợi, Đột Lợi dẫn hơn mười vạn quân bức bách
Trường An. Đại quân trú đóng ở phía bắc cầu Vị Thủy ngoài thành, cách
thành Trường An vẻn vẹn bốn mươi dặm, kinh sư đại chấn, Trường An giới
nghiêm. Lý Thế Dân bị ép thiết nghi binh, tự mình dẫn lục kỵ Cao Sĩ
Liêm, Phòng Huyền Linh đến bên sông Vị Thủy, đối thoại với Hiệt Lợi, chỉ trích Hiệt Lợi bội ước.
Lúc ấy Đại Đường vừa mới bình định thiên hạ, thực lực còn chưa đủ để đối kháng với Đột Quyết, Lý Thế Dân bị ép
khuất phục Hiệt Lợi, Đột Lợi, phải ký kết liên minh Vị Thủy, giao nộp
vàng bạc trong quốc khố Đại Đường. Cái gọi là liên minh Vị Thủy này,
thật ra là nỗi nhục Vị Thủy.
Lý Thế Dân từ đó trở đi, gấp rút
chuẩn bị chiến tranh, thậm chí tự mình luyện binh, mỗi ngày đều lệnh cho binh tốt trong hoàng cung thao luyện. Bất luận văn võ đều có thể đeo
đao kiếm. Kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, Hiệt Lợi bị Lý
Tĩnh đánh cho đại bại, bị Lý Tông Đạo bắt sống, nhốt ở Trường An trở
thành một Đại tướng quân.
Sau khi Đỗ Hà được nghỉ học, lúc nào ra ngoài cũng mang theo bội kiếm trên người, vào hoàng cung cũng giống như vậy, chỉ khi gặp mặt Lý Thế Dân mới giao nộp binh khí cho hộ vệ của Lý
Thế Dân.
- Lý đại nhân đã sai người đem binh khí tới, đang treo trên tường phòng ngoài.
Cung nữ cung kính nói, bưng chậu rửa mặt ra ngoài. Đỗ Hà tìm được bội kiếm
của mình, đi tới dưới gốc liễu bên cạnh ao trong viện luyện tập. Gió nhẹ lướt qua, khẽ thổi nhành liễu liên tục lắc lư theo gió.
Đỗ Hà múa kiếm nhập tâm, chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới bài thơ “Hiệp Khách Hành” của Lý Bạch, bất giác cao giọng ngâm:
- Triệu khách mạn hồ anh
Ngô câu sương tuyết minh
Ngân an chiếu bạch mã
Táp đạp như lưu tinh
Thập bộ sát nhất nhân
Thiên lý bất lưu hành
Sự liễu phất y khứ
Thâm tàng thân dữ danh
Nhàn quá Tín lăng ẩm
Thoát kiếm tất tiền hoành
Tương chích đạm Chu Hợi
Trì thương khuyến Hầu Doanh
Tam bôi thổ nhiên nặc
Ngũ nhạc đảo vi khinh
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu
Ý khí tố nghê sinh
Cứu Triệu huy kim chuỳ
Hàm Đan tiên chấn kinh
Thiên thu nhị tráng sĩ
Huyên hách Đại Lương thành
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh
Thuỳ năng thư các hạ
Bạch thủ Thái huyền kinh.
Đỗ Hà vừa ngâm vừa múa kiếm, trường kiếm trong tay trong chốc lát đâm ra
vô số bóng kiếm, khí lưu lạnh lẽo tuôn ra từ thân kiếm trong nháy mắt
hóa thành đạo đạo quang điểm như bông tuyết, phảng phất như ngàn vạn đóa hoa đột nhiên nở rộ, đại khai đại hợp, sát ý tung hoành.
Đỗ Hà
không kìm được hét dài, trong tiếng huýt gió tràn đầy ý tứ hào hùng. Bài thơ này của Lý Bạch tràn đầy khí khái phóng khoáng của một hiệp khách, ý cảnh tương hợp với “Thiết Huyết thập tam thức” của Thiết Huyết Đại Kỳ
môn, hai bên chứng thực lẫn nhau, khiến cho kiếm thuật của hắn lại đột
phá ý cảnh mới.
Đỗ Hà đột nhiên cảm giác có người đang nhìn lén
mình, quay đầu nhìn lại, đã thấy Trường Nhạc công chúa vẻ mặt chấn động
đứng trong nội viện. Trường Nhạc công chúa vẫn mặc y phục màu trắng,
ngoại trừ mái tóc màu đen, toàn thân nàng như tuyết trắng, khuôn mặt
xinh đẹp tuyệt trần, giống như tiên nữ thiên cung.
*************
Tâm tình của Trường Nhạc công chúa gần đây rất phiền muộn, lúc nào trong
đầu nàng cũng hiện lên hình ảnh vui vẻ của Đỗ Hà và Lý Tuyết Nhạn. Nàng
sinh vào năm Vũ Đức thứ tư, xếp thứ năm trong số các tỷ muội, tên là
Đoan Trang. Đây là một cái tên khiến cho người ta sinh ra tưởng tượng,
khi nàng sắp trưởng thành, Lý Thế Dân không khỏi dương dương đắc ý vì
cái tên của nhi nữ, bởi vì công chúa quả thật giống như cái tên của
nàng, đoan trang đức hạnh, là một mỹ nhân dung mạo tuyệt đẹp. Chí Văn vì thế từng khen ngợi:
- Công chúa tựa như một vị tiên nữ, đem linh khí siêu phàm đến hoàng cung; vâng lời răn dạy của cha mẹ sư trưởng, tu thân lập đức…thanh cao trong sáng, xinh đẹp thoát tục, nàng giống như
ánh trăng chiếu rọi rừng cây xanh ngát, như nắng mới long lanh, sặc sỡ
lóa mắt.
Lời văn sâu xa miêu tả dung mạo của Trường Nhạc công
chúa vô cùng tinh tế. Đường Thái Tông cả đời đam mê thư pháp, vì vậy con gái của hắn cũng là một nữ nhân viết chữ rất đẹp. Trường Nhạc công chúa từng được người ta tán thưởng: “Những bức vẽ của Trường Nhạc công chúa, khiến gương sáng cũng lộ vẻ ảm đạm, khiến đóa hoa mùa xuân cũng bị che
mờ vẻ đẹp tuyệt sắc.”
Một nữ nhân như vậy có thể nói được trời
xanh vô cùng sủng ái, càng được hoàng đế, hoàng hậu Đại Đường cưng
chiều, nhận được vô vàn yêu mến. Đáng quý hơn là, mặc dù Trường Nhạc
công chúa nhận được rất nhiều sủng ái, nhưng nàng lại không hề kiêu
ngạo, ngang ngược, giống như Trưởng Tôn hoàng hậu, rất hiền lành thục
đức, thật sự là một hiền thê lương mẫu đáng quý. Cũng chính vì tính cách của nàng như vậy, mới tạo ra cục diện hôm nay.
Trường Nhạc công
chúa hiền lành thục đức, cho nên nàng cũng không cự tuyệt hôn ước mà Lý
Thế Dân xếp đặt lúc trước, trong đáy lòng nàng cũng thầm xem Đỗ Hà là
trượng phu tương lai của mình, chỉ vì lúc ấy Đỗ Hà chưa đến 12 tuổi, cho nên hai người mới không nóng lòng kết hôn.
Trường Nhạc công chúa đã âm thầm quan sát Đỗ Hà ba năm qua, vì vậy nàng có ấn tượng vô cùng
sâu sắc về hắn, chỉ có điều tất cả đều là ấn tượng xấu. Nghĩ đến phu
quân tương lai của mình có đức hạnh như vậy, cuối cùng nàng không chịu
được, mới làm ầm ĩ lên.
Hôn ước thuận lợi giải trừ,Trường Nhạc công chúa vẫn chưa cảm thấy thoải mái. Đỗ Hà thay đổi, chứng mất
trí đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác. Đỗ Hà đã biến thành một bậc thầy thư pháp có thể làm cho đệ nhất đại nho Đại Đường là Khổng Dĩnh Đạt bái sư, biến thành một cao thủ có thể đánh thắng Tiểu Bá Vương La Thông, biến thành một “đệ tử giỏi” có thành tích ưu tú, biến thành
một công tử phong lưu ăn nói khôi hài, rất được nữ nhân yêu thích. Ngay
cả phụ vương nàng cách đây không lâu đã tán thưởng Đỗ Hà giống như Đỗ
Như Hối, trở thành nền móng của Đại Đường.
Biến hóa long trời lở
đất như vậy khiến Trường Nhạc công chúa hoàn toàn choáng váng. Đỗ Hà hôm nay không đến mức là phu lang lý tưởng của các thiếu nữ, nhưng lại là
vị hôn phu lý tưởng của Trường Nhạc công chúa. Có tài hoa, có văn có võ, hơn nữa còn có thể cống hiến cho vương triều Đại Đường, trở thành cánh
tay phụ tá đắc lực cho phụ hoàng nàng.
Đối mặt với một Đỗ Hà thay đổi hoàn toàn như vậy, tâm thái của Trường Nhạc công chúa cũng chậm rãi thay đổi, oán niệm và ấn tượng khắc sâu ba năm qua dần trở thành một
thứ tình cảm mới. Nếu thứ tình cảm tích lũy nhiều năm này bạo phát ra
ngoài sẽ giống như Hoàng Hà vỡ đê, không thể nào vãn hồi.