Trước đó Đỗ Trường Thiên còn định tìm hiểu tại sao mình lại phụ sinh
trên người Đỗ Hà từ miệng Linh Lung, xem có cách nào trở lại thế giới
ban đầu hay không, nhưng không ngờ lại nghe được một câu chuyện dở khóc
dở cười, hoang đường như vậy, cũng vì không tìm ra manh mối, dẫn đến tâm tình của hắn càng nặng nề. Linh Lung đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt
hắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Hà Nhi, Hà Nhi!
Đỗ
Trường Thiên đang chìm trong trạng thái trầm mặc liền bị tiếng gọi này
đánh thức, nhìn theo tiếng gọi, hắn thấy một vị phu nhân quý phái đẹp đẽ đang bước nhanh đến. Đỗ Trường Thiên nhíu mày, không biết người này là
ai?
- Đó là lão phu nhân!
Linh Lung người cũng như tên, có một trái tim lung linh, ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Đỗ Trường Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị phụ nhân kia đi đến gần, ôm
chặt vào trong lòng, nàng ôm hắn rất chặt, giống như đang ôm trân bảo
quý trọng nhất trên đời! Nếp nhăn trên mặt bà ẩn chứa sự ân cần nồng
hậu, hai tay dùng sức lực khiến Đỗ Trường Thiên tựa hồ không thở nổi.
- Con à, tại sao con lại ngu xuẩn như vậy, vì một người con gái mà muốn
xa rời mẹ….Nếu con ra đi, vậy kêu mẹ phải làm sao đây? Phu nhân khóc lóc thảm thiết, thanh âm khàn khàn, đôi mắt mọng đỏ, vô cùng bi thương. Thị tì xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi âm thầm rơi lệ.
Đỗ Trường Thiên ngơ ngác nhìn vị phu nhân hao hao giống mình ở trước mặt,
lại nhìn nếp nhăn, đôi mắt mỏi mệt trên mặt bà. Trong nháy mắt, từ đáy
lòng Đỗ Trường Thiên dâng lên một loại cảm giác chua xót, nhưng lại rất
ấm áp, rất thoải mái.
Khi Đỗ Trường Thiên mới mười tuổi, song
thân đều qua đời, hắn tựa hồ đã sớm quên mất cảm giác thân tình, nhưng
hôm nay tựa vào người vị phu nhân này, cảm giác yêu thương đã lâu không
gặp lại ùa về trong lòng, cổ họng như nghẹn lại, cảm giác xúc động như
muốn khóc. Dần dần dung mạo của phụ nhân và dáng vẻ của mẫu thân trong
trí nhớ lại dung hợp thành một người.
- Mẹ......
Đỗ Trường Thiên không kìm lòng được, khẽ kêu lên, nước mắt bất giác lăn xuống,
cũng ôm phu nhân khóc lóc thảm thiết. Lúc này Đỗ Trường Thiên đang ở một nơi xa lạ, đối mặt với quốc gia lạ lẫm, cảm giác cô lập giống như một
người may mắn sống sót phiêu đãng giữa biển rộng mênh mông, bàng hoàng
bất lực. Chỉ là ở giữa thiên địa, chỉ có một mình hắn khác biệt, hắn
không dám khóc, cũng không thể khóc. Phu nhân xuất hiện cùng với thâm
tình ái tử chạm đến chỗ tình cảm yếu đuối nhất trong lòng Đỗ Trường
Thiên, hắn giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, phát tiết tình cảm trong
lòng ra ngoài. Phu nhân ôm Đỗ Trường Thiên, hai mắt đẫm lệ, nước mắt
không ngừng rơi xuống, nhưng lại ở một bên an ủi:
- Con à, không
thành thân thì không thành thân, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một thê tử
tốt hơn Trường Nhạc công chúa gấp 10 lần. Con hãy hứa với mẹ, đừng hành
động dại dội như vậy nữa, được không? Mẹ...... Mẹ thật sự không chịu
được đả kích này!
Hai tay bà ôm chặt Đỗ Trường Thiên, hai mắt đẫm lệ kỳ vọng nhìn hắn, tựa hồ như phải nghe chính miệng hắn nói thì mới
có thể yên tâm. Đỗ Trường Thiên không đành lòng để phu nhân thất vọng,
lần đầu tiên dùng thân phận Đỗ Hà, gật đầu nói:
- Mẹ..... hài nhi hứa với mẹ, về sau tuyệt đối không để cho mẹ lo lắng, nhất định sẽ làm người tốt, hiếu thuận với cha mẹ.
Phu nhân chứa chan nước mắt, mỉm miệng cười. Có lẽ trong mắt thế nhân Đỗ Hà là một tên hỗn đản hết thuốc chữa, nhưng trong mắt mẫu thân của hắn,
hắn lại là một khối thịt gắn liền với trái tim của bà. Bất luận hắn làm
ra chuyện gì, phạm phải bao nhiêu sai lầm, cho dù bị người trong thiên
hạ chỉ trích, thì trong mắt mẫu thân hắn đều có thể được tha thứ, đều có được cơ hội sửa đổi, đây chính là tình thương của mẹ. Tình thương của
mẹ là tình cảm mù quáng, cũng là tình cảm vô tư, vĩ đại nhất.
Nhìn nụ cười vĩ đại của phu nhân, Đỗ Trường Thiên không muốn cự tuyệt thân
phận mới của mình nữa, nếu ông trời đã muốn hắn trở thành Đỗ Hà, trở
thành nhi tử của vị mẫu thân vĩ đại trước mắt này, để hắn một lần nữa
cảm nhận được tình thương của mẹ. Như vậy hắn chính là Đỗ Hà, một Đỗ Hà
không giống trước. Đỗ Trường Thiên, không, hiện tại nên gọi hắn là Đỗ Hà rồi. Đỗ Hà không muốn thấy phu nhân tiếp tục thương cảm, liền cười nói:
- Mẹ, con đói bụng rồi!
Phu nhân vội vàng lau nước mắt, cười nói:
- Đúng đúng, mẹ thật hồ đồ, Hà Nhi ngủ mê hai ngày hai đêm rồi, nhất định là rất đói bụng! Xuân Mai, Hạ Hà, mau đi làm chút đồ ăn cho Nhị thiếu
gia.
Đỗ Hà xác thực đói bụng, ăn một lúc hết ba bát cháo thịt,
mới lấp đầy bụng. Hắn thấy cảm xúc của phu nhân đã ổn định lúc này mới
kể lại chuyện mất trí nhớ của mình cho phu nhân biết. Đỗ Hà thấy phu
nhân lại có dấu hiệu thút thít nỉ non, vội nói:
- Mẹ đừng khóc,
kỳ thật chuyện này đối với hài nhi mà nói cũng không hẳn chưa phải
chuyện tốt. Sau khi hài nhi biết được những việc xấu xa trước kia mình
đã làm, trong lòng hài nhi luôn cảm thấy hối hận. Bây giờ hài nhi đã
quên hết mọi thứ, vừa vặn bắt đầu lại cuộc sống mới.
Không ai hiểu con bằng mẹ!
Phu nhân cũng cảm thấy Đỗ Hà hiện tại hoàn toàn khác với Đỗ Hà trước kia,
nghe hắn nói như vậy cũng ngạc nhiên hiểu ra, tạm thấy an lòng. Bất luận trên người Đỗ Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không thay đổi được chuyện thiếu niên trước mặt là núm ruột của bà. Khi đêm xuống, Đỗ Hà đã gặp phụ thân của hắn Đỗ Như Hối và đại ca Đỗ Cấu.
Đỗ Như Hối
chưa quá 50 tuổi, thân hình cao gầy, tay chân cao lớn, gương mặt áp uy
nghi, tướng mạo hùng dũng, đôi mắt như nhìn thấu lòng người, khiến cho
cả người nhìn qua giống như có một loại mị lực siêu phàm thoát tục, mang tới cho người ta một loại cảm giác trầm mặc ít nói, nhưng lại cao thâm
khó lường. Chỉ là thần thái hắn khá mệt mỏi, trong mắt có vẻ ủ rũ khó
nói, sắc mặt trắng bệch. Đỗ Cấu cũng tầm 30 tuổi, mày thanh mắt sáng,
dáng người to cao, đúng là điển hình cho dạng nhân vật sinh ra trong gia đình thế gia quyền quý. Hai người vừa làm xong việc trở về, thấy Đỗ Hà
ngồi ngay ngắn trong phòng, cùng lộ ra sắc mặt vui mừng.
Đỗ Hà
vội vàng tiến lên vấn an! Đỗ Như Hối hừ lạnh, khẽ đáp lại, nhưng thần
sắc lộ ra vẻ bất ngờ, ánh mắt thầm vui mừng. Ngược lại Đỗ Cấu thân mật
tiến lên hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn như thế nào. Đỗ Như Hối
biểu thị vẻ lạnh lùng, nhưng lại dừng bước, ở bên cạnh giả bộ nghe lén.
Dù sao cũng là hài nhi của mình, cho dù hắn có ngàn vạn thứ không ra gì, cũng không thể thay đổi được thân tình huyết nhục giữa hai người. Đỗ Hà nhận ra tâm tình của Đỗ Như Hối trong ánh mắt, cao giọng cười nói:
- Không ngại rồi!
Hắn cố ý dùng sức vỗ vỗ ngực cười nói:
- Ta hiện tại rất khỏe, có thể đánh chết một con trâu, phụ thân và đại ca không cần lo lắng.
Đỗ Như Hối lại hừ lạnh, tựa hồ tỏ vẻ mình không hề để ý. Đỗ Cấu lại trừng
mắt nhìn hắn. Mẫu thân Chương thị tức giận nhìn Đỗ Như Hối, bất mãn kêu
lên:
- Ông giả vờ cái gì, trong đầu ông có chuyện gì tôi còn
không biết sao? Cũng may Hà nhi không việc gì, nếu vạn nhất có chuyện
gì, ông đừng hòng yên với tôi.
Đỗ Như Hối vâng vâng đồng ý, cũng
không nói gì nữa. Đỗ Hà ngạc nhiên nhìn Chương thị khí thế rộng rãi, lại nhìn Đỗ Như Hối ở bên cạnh cố gắng duy trì tôn nghiêm nam giới, âm thầm bật cười, không thể ngờ được mẫu thân mình cũng giống như phu nhân của
Phòng Huyền Linh, đều muốn gắt gao ức hiếp trượng phu của mình.
Hiền tướng Đại Đường có Phòng Đỗ, hai người chẳng những là chí sĩ tài trí
tuyệt cao, mà đồng dạng cũng “bị vợ quản chế”, chẳng trách hai người lại có quan hệ mật thiết như vậy trong lịch sử, chắc chắn là đồng bệnh
tương liên!
Đỗ Hà nói cho Đỗ Như Hối và Đỗ Cấu biết được tình
huống của mình. Hai người đều lộ thần sắc lo lắng, nhưng đều bị Đỗ Hà
mỉm cười trấn an. Thấy Đỗ Hà bất ngờ biết trấn an người khác, trên khuôn mặt cứng rắn của Đỗ Như Hối lộ ra thần sắc kích động hiếm thấy. Có lẽ
Đỗ Hà trước kia đã khiến vị danh tướng này vô cùng đau đầu, biến hóa bất ngờ của hắn đã khiến ngay cả nhân vật như Đỗ Như Hối cũng không kìm
được sự hưng phấn. Đỗ Như Hối thể hiện uy nghiêm của phụ thân nói:
- Con định lúc nào đến Hoằng Văn quán học?
Đỗ Hà biết rõ lịch sử, trong lòng biết Hoằng Văn quán là nơi thân thích
hoàng tộc và con cháu quan lại cao cấp ở kinh thành học tập thư pháp
kinh sử, phụ thân Đỗ Như Hối của hắn còn là người đứng đầu Thập bát học
sĩ.
Đỗ Hà suy nghĩ một chút nói:
- Qua mấy ngày nữa, thân
thể của hài nhi vừa mới khôi phục, định nghỉ ngơi thêm mấy ngày! Về phần việc học, cứ để mẫu thân dạy ta!
Thân thể Đỗ Hà không có việc
gì, nhưng cần có thời gian để thích ứng với mọi chuyện, nhất là thể chất của thân thể hắn quá kém, khinh công độc bộ thiên hạ trước kia căn bản
không thể thi triển. Tất cả nội dung của “Lưu Hương bảo giám” đều ghi
tạc trong đầu hắn, hắn định tranh thủ thời gian tĩnh dưỡng này ôn luyện
lại tuyệt thế võ công trong “Lưu Hương bảo giám”. Đỗ Như Hối thấy Đỗ Hà
chủ động nhắc đến việc học, bờ môi khẽ run rẩy.
Lý Thế Dân tại vị không đến mười năm, Đỗ Như Hối là Tể tướng đương triều, công việc bận
rộn, bình thường luôn vì nghịch tử Đỗ Hà này mà đau lòng, trăm sự đổ lên người, sống một ngày bằng một năm, con người từ từ già nua.
Đỗ
Hà hiện giờ thay đổi ngoài dự đoán của mọi người, khiến Đỗ Như Hối vốn
là người thái sơn đổ xuống cũng không biến sắc phải hai lần kích động.