Đỗ Hà nghiêng ngó, thấy Trường Nhạc công chúa không giống đang nói đùa liền do dự gãi đầu, nói:
- Ngươi thích gọi thế nào thì gọi, sao không gọi to lên!
Trường Nhạc công chúa nở nụ cười vui vẻ, ngọt ngào kêu một tiếng:
- Lão công!
Đỗ Hà đáp một tiếng, đáy lòng cười khổ: Trời đất chứng giám, đây cũng
không phải là chính mình cố ý cho Trường Nhạc ăn đậu hủ, chỉ là chuyện
cho tới bây giờ cũng không thể nào quay lại, chỉ có thể kỳ vọng dừng ở
đây, đừng gây ra phiền toái gì thêm. Thấy Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công
chúa trò chuyện vui vẻ, hai huynh đệ Lý Nghiệp Tự, Lý Nghiệp Hủ cũng
không nói xen vào, tìm hảo hữu nói chuyện phiếm. Lý Vi Linh lại đến kéo
tay Trường Nhạc công chúa, tựa hồ muốn cùng nàng ôn chuyện. Bất quá hiển nhiên tâm tư Trường Nhạc công chúa đều ở trên người Đỗ Hà nên cũng
không trả lời nàng. Lý Vi Linh quệt mồm, có chút oán giận trừng mắt với
Đỗ Hà. Đối với loại ánh mắt này, Đỗ Hà sớm đã có sức miễn dịch nên chỉ
nhìn như không thấy, vẫn vui vẻ chuyện trò với Trường Nhạc công chúa.
Đang lúc bọn họ đang nói chuyện vui vẻ thì Lý Tuyết Nhạn không biết từ
đâu chui ra, nhìn hai người bọn họ, sắc mặt có chút khó coi.
- Tuyết Nhạn? Sao ngươi lại tới đây!
Đỗ Hà kinh ngạc, theo hắn biết thì Lý Tuyết Nhạn đã nhân dịp nghỉ đã đi
Linh Châu thăm cha mẹ. Trường Nhạc công chúa cũng có chút ngoài ý muốn
nhìn Lý Tuyết Nhạn, đáy lòng bồn chồn, càng có chút lúng túng.
Lý Tuyết Nhạn nói:
- Phụ thân quay trở lại kinh bình chọn chức, nhân tiện tới tham gia ngày
sinh của Hoàng hậu nương nương, ta cũng đi theo đến đây.
Trong
đáy lòng nàng có chút ấm ức, chỉ cách một ngày không gặp đã thấy nhớ
nhung. Lý Tuyết Nhạn khi đó như mất hồn mất vía, nhớ nhung như điên, ăn
uống không vào. Biết được Lý Đạo Tông phải về kinh bình chức cũng đòi đi theo. Trên đường đi, Lý Tuyết Nhạn chỉ nghĩ đến việc Đỗ Hà khi đột
nhiên nhìn thấy mình sẽ biểu hiện thế nào, ai ngờ lại thấy hắn đang vui
vẻ nói chuyên với Trường Nhạc công chúa. Cũng không phải nói Lý Tuyết
Nhạn lòng dạ nhỏ mọn, chỉ là nàng biết rõ Đỗ Hà trước lúc bị chứng mất
hồn cực kỳ si mê Trường Nhạc công chúa.
Cho nên khi nàng phát
giác thái độ của Trường Nhạc công chúa đối với Đỗ Hà phát sinh biến hóa
thì đã ngầm coi là đối thủ. Chỉ bất quá là giữa hai người bọn họ vẫn có
vết sâu ngăn cách nên không ai chủ động nói chuyện với đối phương. Nhưng lần này tạm biệt, Lý Tuyết Nhạn thấy vết sâu ngăn cách giữa bọn họ đã
biến mất không biết từ lúc nào, trong lòng không khỏi lo lắng bất an,
không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết khi mình vừa đi xa thì tình cảm giữa bọn họ đã tiến triển đến mức độ nào. Nàng
bất giác sợ hãi, cảm giác như bảo bối yêu nhất của mình bị người ta cướp đi.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà phát giác thấy thái độ khác lạ
của Lý Tuyết Nhạn nhưng cũng không biết tâm tư của nàng. Dù sao linh hồn của Đỗ Hà là tư tưởng thanh niên thế kỷ hai mốt, vào thời đại đó thì
thanh niên nam nữ trẻ tuổi nói chuyện phiếm với nhau là chuyện rất bình
thường.
- Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi!
Lý Tuyết Nhạn
gượng cười. Trường Nhạc công chúa cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Tuyết
Nhạn, bước lên nắm lấy tay nàng, tươi cười kéo đi, Lý Vi Linh cũng đi
theo.
********
Trường Nhạc công chúa dẫn Lý Tuyết Nhạn tới một góc hẻo lánh trong Tây viện, bảo Lý Vi Linh ở một bên chờ. Lý Vi
Linh cùng Trường Nhạc công chúa cũng là bạn chơi từ thuở thanh mai trúc
mã nên rất nghe lời đại tỷ tỷ, hừ một tiếng với địch nhân là Lý Tuyết
Nhạn rồi ngoan ngoãn đứng chờ.
Trường Nhạc công chúa nhìn Lý Tuyết Nhạn buồn bực không vui, nghiêm túc nói:
- Tuyết Nhạn, không sợ ngươi chê cười, ta nghĩ là ta thích Đỗ Hà rồi!
- Ta biết!
Lý Tuyết Nhạn trầm giọng:
- Chúng ta là bạn thân, cùng nhau lớn lên. Chuyển biến thái độ của ngươi đối với hắn không thể gạt được ta.
- Vậy còn ngươi!
Trường Nhạc công chúa cười dịu dàng, hai mắt chân thành nhìn nàng:
- Ngươi cũng nói, chúng ta là bạn thân, ngươi hiểu được ta, ta lại làm sao không biết ngươi!
- Ta...... Ta......
Lý Tuyết Nhạn nói liên tục hai chữ, có chút khó có thể mở miệng, thầm ngĩ: Trường Nhạc có thể thản nhiên nói ra sao mình lại không, chẳng lẽ tình
cảm của mình không sâu bằng nàng?
Hừ!
Ta không thua nàng!
Lý Tuyết Nhạn cố lấy dũng khí, ngẩng cao đầu, thẳng thắn:
- Ta cũng đồng dạng, cho nên ta sẽ không buông bỏ. Lý Tuyết Nhạn nếu như không phải là Đỗ Hà thì không lấy chồng!
Lời nói đã đến nước này, nàng cũng không do dự, nhìn bạn thân chốn khuê phòng vẻ khiêu khích.
Trường Nhạc công chúa ngẩn người, lập tức lắc đầu cười khổ, nói:
- Hay cho nha đầu chết tiệt kia, ngươi đây là đang bức ta!
Lý Tuyết Nhạn dương dương đắc ý nói:
- Cha ta mẹ ta hiểu ta nhất, bọn họ hy vọng ta có thể tìm được lang quân mà bản thân yêu thích nên ta không sợ!
Trường Nhạc công chúa bình thản người đã từng là bạn thân chốn khuê phòng, ngày nay lại là đối thủ, chém đinh chặt sắt mà nói:
- Trường Nhạc này cũng chỉ gả cho Đỗ Hà!
Ngừng lại một chút, nàng cười nói:
- Phần nhân tình này, ta tự hỏi không thua bởi ngươi. Ngươi hiểu rõ, ta cũng làm được. Tuy nhiên ta là công chúa......
- Ngươi......
Lý Tuyết Nhạn nguyên lai tưởng rằng Trường Nhạc công chúa là công chúa nên không thể tự chủ chuyện hôn nhân, hơn nữa trời sinh hiền thục sẽ không
cãi lời cha mẹ. Vì thế hy vọng nàng biết khó tự lui, không ngờ lại tính
sai.
Ánh mắt Trường Nhạc công chúa lộ ra vẻ kiên định từ trước
đến nay chưa từng có, áp lực ba năm chờ đợi khiến tình cảm một khi bột
phát còn mạnh mẽ hơn cả đại hồng thủy. Vì Đỗ Hà, nàng từng thất vọng cực độ, thậm chí gần như phát điên một lần, thêm một lần nữa vì hắn thì như thế nào?
Lý Tuyết Nhạn thở dài:
- Đã như vậy, ta thối lui là được. Ngươi là công chúa được hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái
nhất, chỉ cần nói một tiếng, hoàng thượng lại lần nữa ban hôn, mọi sự
đều xong.
Trường Nhạc công chúa cười, cốc đầu nàng một cái:
- Ngươi cũng biết, ta không làm chuyện này, ngươi yên tâm đi.
Nàng sâu kín thở dài nói:
- Ông trời đã cho ta một cơ hội, nhưng ta bỏ lỡ. Ta đâu còn mặt mũi yêu
cầu phụ hoàng làm như thế? Giả như trong lòng của hắn không có ta, ta cứ cưỡng ép đi vào thì có ích gì? Điều duy nhất hiện giờ ta có thể làm là
lại khiến cho hắn thích ta, hoặc là......
Sắc mặt nàng có chút ảm đạm, không nói thêm, cũng không nói được.
- Trường Nhạc!
Lý Tuyết Nhạn cảm động kéo tay nàng, bởi vì các nàng là bạn thân chốn khuê phòng nên không ai có thể hiểu hơn nỗi đau trong lòng nhau. Nếu là cái
khác, Lý Tuyết Nhạn căn bản sẽ không tranh giành, nhưng chỉ có tình cảm
là ngoại lệ. Một người có thể lừa gạt hết thảy, duy chỉ có không thể lừa gạt tình cảm của mình. Muốn Lý Tuyết Nhạn buông tay, đó là chuyện tuyệt đối làm không được.
- Không sao!
Trường Nhạc công chúa lại khôi phục tư thái ung dung của một công chúa:
- Chẳng biết hươu chết về tay ai, còn chưa thể biết được, lúc này buông bỏ còn sớm.
Thấy Trường Nhạc công chúa lại lần nữa lộ ra dáng tươi cười, Lý Tuyết Nhạn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người nhìn qua nhau. Lý Tuyết Nhạn hỏi:
- Chúng ta vẫn là hảo hữu?
- Dĩ nhiên!
Trường Nhạc công chúa khẳng định.
- Thật tốt quá!
Lý Tuyết Nhạn ôm Trường Nhạc công chúa vui vẻ phá lên cười. Hơn mười năm
tình nghĩa, cũng tuyệt không phải đơn giản có thể dứt bỏ.
Lý Tuyết Nhạn đột nhiên nói ra:
- Trường Nhạc, ngươi nói lão công còn không nhất định sẽ vừa ý chúng ta,
vậy chúng ta hành động như vậy có giống...... Ách...... Oán phụ?
Trường Nhạc công chúa đỏ mặt, lại khẽ phát vào tay Lý Tuyết Nhạn, bật cười. Lý Tuyết Nhạn nắm lấy tay Trường Nhạc công chúa, thẩm vấn:
- Lúc ta không có ở đây, các ngươi đã phát triển đến một bước kia rồi hả?
- Thì ra là gọi lão công á!
Trường Nhạc công chúa do dự một lát, rất nghiêm túc trả lời đến.
Nghe xong lời này, Lý Tuyết Nhạn cũng thấy cao hứng, Trường Nhạc cuối cùng
vẫn chậm hơn mình mấy bước, hai tiếng lão công này bản thân đã sớm kêu
rồi.
Nhưng không biết hai người bọn họ khi biết rõ ý tứ chân chính của hai từ “lão công” này sẽ biểu lộ ra sao.