Đỗ Hà khẽ giật mình, giật mình hiểu ra, nâng cao lồng ngực nói:
- Chuyện này đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng Trường Nhạc mang thai
mới sáu bảy tháng, cho dù sinh sớm, cũng là mấy tháng nữa, chỉ cần trong mấy tháng sau bình định được Tiết Duyên Đà, không cần lo lắng tiểu gia
hỏa ra đời mà ta không có ở bên cạnh.
Lý Thế Dân ngửa đầu cười to:
- Trẫm rất thích hào khí này của ngươi, được rồi, trẫm đáp ứng. Nhưng nói trước một câu, tiểu tử ngươi phải trở về trước khi ngoại tôn của ta
được sinh ra, bằng không, trẫm lột da ngươi...
Đối với áp chế của Lý Thế Dân, đương nhiên Đỗ Hà vỗ ngực cam đoan, cũng coi như cầm được
vé thông hành đi tới chiến trường phương bắc, tiến vào trạng thái chiến
tranh.
Nơi đây chuẩn bị chiến tranh, Đại Độ Thiết Tiết Duyên Đà
nhiều lần lãnh binh muốn vượt qua biên giới Đại Đường, tiến hành cướp
đoạt vật tư, ngay vào lúc này, tồn tại của Vạn Lý Trường Thành đã phát
huy ý nghĩa tinh tế của nó. Sức chiến đấu của quân biên phòng vô cùng
cao, bọn họ lấy trường thành làm cơ sở, ngăn cản đại quân của Đại Đô
Thiết Tiết Duyên Đà ở bên ngoài trường thành.
Song phương điều có ưu khuyết của riêng mình, Tiết Duyên Đà kỵ binh một người ba ngựa, tốc
độ cực nhanh, đây là điều mà quân Đại Đường khó so sánh được. Nhưng là
tiến công, vẫn có thể lui lại, mau lẹ giống như gió, cho dù bọn họ là
gió, cũng không am hiểu công thành, đối mặt với trường thành, cũng chỉ
có thể nhìn qua mà thở dài Đại Độ Thiết nhiều lần xâm chiếm, nguyên nhân cũng không phải muốn đánh Đại Đường thật sự, cướp đoạt cái gì đó, mục
đích chính là bức bách Đại Đường xuất binh, giao thủ với bọn họ, vào
cuối thu ngựa rất hăng tiết, mở rộng ưu thế của bản thân.
Nhưng
Lý Thế Dân thân kinh bách chiến, lúc nào là thời cơ tiến công tốt nhất,
nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ bằng chút thủ đoạn đó, làm sao có thể buộc
hắn xuất chiến?
Đỗ Hà phát minh ra bao tay làm cho Lý Thế Dân coi trọng, vận dụng quan phủ các nơi, đem cách chế tác bao tay truyền ra
khắp Đại Đường. Đường triều ra lệnh cho quân đội chuẩn bị, đem bao tay
và các loại đồ dùng khác, đều phải chuẩn bị tốt trước khi xuất chiến.
Không cần triều đình đặc biệt chế tạo gấp gáp. Loại kỹ thuật này, cho dù Tiết Duyên Đà có học được cũng không thể chế tạo ra nhanh được.
Thời gian cứ như vậy mà từ từ trôi qua, chiến tranh từ từ bắt đầu, đảo mắt đã tới cuối thu.
Năm nay mùa đông tới hơi sớm, đây mới là thời điểm cuối thu, gió rét lạnh
thổi tinh kỳ bay phất phới, giống như ông trời cũng muốn thổi khúc nhạc
chiến tranh bắt đầu sớm hơn.
Theo chiến sự tới gần, Đỗ Hà cũng cảm nhận được chiến ý trong quân doanh dâng trào.
Đường triều thượng võ, được thể hiện vô cùng tinh tế trong chiến đấu, đối mặt với chiến tranh sắp tới. Từ quan quân tướng tá, dưới là sĩ tốt phủ
binh, đều có tâm tính muốn ra trận kiến công lập nghiệp.
Một ngày này, Đỗ Hà đi vào phủ Vệ Quốc Công.
Đối với Đỗ Hà đã đến, thủ hạ phủ Vệ Quốc Công cũng không có bất cứ lạ lẫm
gì. Đỗ Hà với tư cách là người có giấy phép đặc biệt của Lý Tĩnh, cho
nên đã biến thành khách quan của Vệ Quốc Công.
Có vinh dự được quân thần Đại Đường Lý Tĩnh tiếp kiến Đỗ Hà tại thư phòng.
Lý Tĩnh còn mấy tháng nữa là bước vào thất tuần, râu tóc sớm đã trắng
bệch, nhưng cả người vẫn lộ ra một cổ sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh
mẽ, nhất là chòm râu trắng dài, chải vuốt chỉnh tề, làm cho tinh thần
của hắn vô cùng phấn chấn.
- Đỗ Hà bái kiến Vệ Công...
Đỗ Hà cung kính cúi đầu, dùng lễ bái long trọng.
Lý Tĩnh cũng không thu đồ đệ, nhưng hắn lại đem sở học của mình truyền thụ cho ba người, Hầu Quân Tập, Tô Định Phương cùng Đỗ Hà. Hầu Quân Tập thì không nói, hắn phản bội sư môn nên bị vứt bỏ. Về phần Tô Định Phương,
Đỗ Hà cùng Lý Tĩnh không danh thầy trò, nhưng thật sự lại là thầy trò.
Đối với Lý Tĩnh, hai người này từ trước tới nay vẫn đối đãi tôn trọng
giống như thầy.
Lý Tĩnh cũng không có nghiêm túc như trong tưởng
tượng, có lẽ bởi vì không có trong quân lữ, cũng có thể đã lâu không cầm binh, Đỗ Hà trước mặt Lý Tĩnh, thường thường có cảm giác hắn giống như
một lão giả cơ trí, hắn phất phất tay, cười nói:
- Không cần đa lễ, ngồi đi, ta đoán được mấy ngày nay, ngươi sẽ đến.
Đỗ Hà cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nói:
- Vệ Công đã sớm biết ta sẽ đến sao?
Lý Tĩnh ngồi trên giường rộng Đại Hồ, trong tay vân vê chòm râu bạc trắng, nói:
- Nếu ngươi không tới, vậy thì uổng phí công sức tài bồi của bệ hạ và ta
rồi. Tuy hiện tại không có chứng cớ nào cho thấy Hầu Quân Tập liên kết
với Tiết Duyên Đà, nhưng theo động thái gần đây của Tiết Duyên Đà, đủ để chứng minh điểm này. Lần bắc thượng này, quân địch lợi hại chân chính
không phải là Di Nam, lại càng không phải là Đại Độ Thiết, mà chính là
Hầu Quân Tập rõ quân sự của Đại Đường như lòng bàn tay. Hầu Quân Tập
từng là đại tướng thân kinh bách chiến của Đại Đường, năng lực, chiến
tích, công huân của hắn, trong văn võ hiện giờ, cũng không có người nào
có thể so sánh. Đối mặt với địch thủ mạnh mẽ này, nếu ngươi không tới
tìm ta nghe giảng giải trước, làm tốt chuẩn bị đầy đủ, vậy ngươi quá ngu xuẩn rồi.
Đỗ Hà cười xấu hổ, nói:
- Vẫn bị Vệ Công xem
thấu, hôm nay tiểu tử đến đúng là vì Hầu Quân Tập. Ta xem chừng, lần bắc phạt này, Hầu Quân Tập sẽ là đối thủ của ta... Ách, nói như thế, có lẽ
quá tự đại một chút, nhưng ta cảm thấy mục tiêu của hắn, chính là cái
đầu của ta.
Trong mắt Lý Tĩnh xuất hiện một tia khen ngợi, gật đầu nói:
- Không phải có lẽ, mà là nhất định. Hầu Quân Tập từ trước đến nay không
theo lẽ thường, không so đo cái gì được mất, hắn cũng không có bất cứ
cảm tình nào với Tiết Duyên Đà, Tiết Duyên Đà có cường đại hay không,
hắn không thèm để ý, sở dĩ trở thành người của Tiết Duyên Đà, chính là
vì báo thù. Mà ngươi chính là đối tượng báo thù đầu tiên của hắn, bởi vì tất cả cũng bởi vì ngươi mà ra, bởi vì không có ngươi, hắn sẽ không bị
bệ hạ phạt nặng, nếu không có ngươi, mưu đồ bức vua thoái vị của hắn
cũng không thất bại, nếu không có ngươi, thê nhi của hắn không biến
thành tù phạm, thời khắc nào cũng nguy hiểm tánh mạng, nếu không có
ngươi, Hầu Quân Tập cũng không phải Hầu Quân Tập hiện giờ... Chỉ cần
ngươi xuất hiện trên chiến trường, với tính cách của hắn, nhất định sẽ
vặn cổ ngươi xuống, đó chính là mục đích đầu tiên của hắn.
Lý
Tĩnh nói với lời lẽ khẳng định, đối với Hầu Quân Tập, trong Đại Đường
không ai rõ bằng Lý Tĩnh, càng thêm hiểu hắn. Ban đầu ở nhiều năm trước
kia, hắn cũng đã định liệu Hầu Quân Tập sẽ tạo phản.
Đỗ Hà cảm
thấy sau lưng có chút run lên, Hầu Quân Tập là tên điên có tính cách
bướng bỉnh. Tên điên không đáng sợ, nhưng một tên điên thông minh, một
tên điên lãnh binh bách chiến bách thắng, làm cho tâm của hắn lạnh lẽo.
- Xem như Vệ Công thấy, nếu ta gặp phải Hầu Quân Tập, thắng bại bao nhiêu?
Lý Tĩnh nhìn Đỗ Hà, sau đó rất thành thật nói:
- Luận đối chọi hai quân, ở trong tình huống giống nhau, tỷ lệ ngươi thắng hắn, chưa tới một thành...