Đại Đường Đạo Soái

Chương 669: Di chứng thả cọp về núi



Hiện tại sắc mặt Đại Độ Thiết đang tái xám, không ngừng suy nghĩ lo lắng, cũng không có tinh lực đi quan sát thái độ của Hầu Quân Tập.

Sự tình của bản thân cũng chỉ có người trong nhà hay biết, tập tục trên thảo nguyên bất đồng với Đường triều, bọn hắn không phải chỉnh thể thống nhất, mà do vô số bộ lạc tạo thành một bộ tộc. Tộc trưởng Khả Hãn xem như có thực lực tuyệt đối, cũng không thể tự tiện hỏi đến việc chính trị của bộ tộc khác.

Bởi vì bọn họ cực mạnh cho nên mới có để trấn áp những bộ lạc khác. Mà một trận chiến vừa rồi hắn cơ hồ đem tài sản của mình bại sạch, sau này làm sao phục chúng?

Vừa nghĩ tới đây, Đại Độ Thiết không khỏi thất hồn lạc phách, cả người hốt hoảng, cảm giác mình giống như một con ngốc ưng bị chặt đứt đôi cánh, rơi xuống từ trên chín tầng mây. Chính bản thân hắn cũng không dám tin chỉ trong vòng vài ngày mình từ một thiếu chủ Tiết Duyên Đà vênh váo tự đắc thỏa mãn cơ hồ biến thành một con chó nhà tang từ đầu đến tận đuôi.

Hầu Quân Tập ở một bên lạnh lùng nhìn sắc mặt từ trắng chuyển xanh của Đại Độ Thiết, sau đó lại từ xanh chuyển trắng, trong lòng cực kỳ thống khoái, tận đáy lòng lại cảm thấy tức giận.

Nếu không phải do tên ngốc này đoạt đi binh quyền của mình, như thế nào hôm nay lại đại bại như thế, hắn ngu xuẩn đã phá hủy mộng báo thù của chính mình.

Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc, đưa tay nắm lấy Đại Độ Thiết nhấc khỏi lưng ngựa, lạnh lùng nói:

- Tên phế vật ngươi làm hư đại sự của ta, lưu ngươi không được…

Hắn vung tay ném Đại Độ Thiết xuống đất, lôi kéo dây cương nhảy lên tuấn mã dựng đứng lên, tuấn mã như ngàn cân nặng nề hung hăng đạp lên lồng ngực Đại Độ Thiết.

Đại Độ Thiết là một người quá độ tự tin, thái độ làm người quả thật có được chút ít bổn sự, nhưng bổn sự lại không đủ cung ứng cho chí hướng của hắn. Hiện giờ lại bị thảm bại như thế, trên tinh thần bị đả kích trầm trọng, cả người trở nên đần độn, trong đầu loạn thành một đoàn hoang mang hoảng sợ.

Đột nhiên lại bị Hầu Quân Tập công kích, căn bản không kịp phản ứng, thẳng đến khi bị ném xuống đất hắn mới đột nhiên cảnh giác bản thân mình đang lâm vào hiểm cảnh. Hắn lớn tiếng mắng to tức giận muốn đứng dậy phản kháng, nhưng vó ngựa đã rơi vào lồng ngực của hắn, theo đau đớn truyền đến, xương ngựa vỡ vụn, xương cốt gãy nát đâm phá trái tim.

Ánh mắt Đại Độ Thiết trở nên mơ hồ, hắn như nhìn thấy được trong gió lạnh thê lương gào thét, bầu trời trong xanh sáng ngời, thảo nguyên mênh mông rộng lớn, thương ưng bay cao, chiến mã bôn đào, một người cưỡi ngựa đi theo con đường mà Mạo Đốn, Hiệt Lợi từng đi qua, trở thành vương giả thảo nguyên…

- Đây không phải cảnh tượng trong giấc mộng của ta sao?

Đại Độ Thiết thều thào nói.

Mộng nát, người cũng đã chết.

- Thiếu chủ?

Dị biến nổi lên làm đám tàn binh Tiết Duyên Đà đứng phía sau không kịp phản ứng, dưới sự kinh hãi hoảng loạn rút đao xông lên.

Lúc này trong mắt Hầu Quân Tập lóe ra hung quang, vung tay lên, hơn bốn trăm kỵ binh rút đao xông tới.

Hầu Quân Tập giống như một đầu mãnh hổ thị huyết:

- Giết sạch tất cả!

Hắn cảm thụ chiến mã đang giẫm đạp lên thân thể, diễn cảm vô cùng hưởng thụ, tựa hồ một lần giẫm đạp còn thống khoái vài phần so với ôm được tuyệt sắc mỹ nữ.

Nhìn thấy Đại Độ Thiết đã chết, Hầu Quân Tập dữ tợn liếm liếm môi, cười nói:

- Lão tử từng nói qua không giết cẩu tặc ngươi, lão tử không phải họ Hầu, sẽ theo họ của ngươi! Hiện tại đúng là thời gian thực hiện lời hứa!

Trong đầu hắn hiện lên một bóng người, Đỗ Hà!

Chỉ sau vài chén trà nhỏ thời gian, kỵ binh do Hầu Quân Tập mang đến đã giết sạch thân vệ binh của Đại Độ Thiết.

Thân vệ binh của Đại Độ Thiết đều là dũng sĩ, nhưng hiển nhiên đối phương lại là dũng sĩ trong dũng sĩ.

- Một người đang sống tốt vậy lại bị ngươi giết chết như thế, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc…

Một phương bắc tráng hán khôi ngô kỳ vĩ, dung mạo cổ phác đang đứng một bên đáng tiếc lắc đầu. Nếu Đỗ Hà có mặc tại đây, nhất định sẽ chấn động. Người này Đỗ Hà cũng nhận thức, cũng không phải ai khác, chính là Đột Quyết mãnh hổ Mạc Hạ Ba Cáp mà năm xưa Đỗ Hà từng thả đi, nhi tử của Đột Quyết bá chủ Hiệt Lợi Khả Hãn.

Quân tốt dũng mãnh chính là Kim Lang quân tung hoành thảo nguyên năm xưa.

Về phần vì sao hắn lại ở chung một chỗ với Hầu Quân Tập, lại có một câu chuyện xưa.

Lúc trước Hầu Quân Tập bị Đại Đường truy nã, chịu đủ thiên tân vạn khổ mới tránh thoát thủ vệ Đường quân, tiến vào thảo nguyên, trở thành đại tướng quân của Tiết Duyên Đà. Bởi vì quỷ kế của Đỗ Hà, Mạc Hạ Ba Cáp đều đem cừu hận ghi khắc lên người Tiết Duyên Đà, luôn luôn đi tìm Tiết Duyên Đà gây phiền phức.

Mạc Hạ Ba Cáp qua lại như gió, lại có Hải Đông Thanh làm hướng đạo, khiến cho Tiết Duyên Đà trả giá thật thảm thống. Hầu Quân Tập đến, Tiết Duyên Đà đang bị Mạc Hạ Ba Cáp làm cho sứt đầu mẻ trán.

Hầu Quân Tập trải qua phân tích, nhận định Mạc Hạ Ba Cáp có được thủ đoạn điều tra quân tình đặc thù, cuối cùng phát hiện ra Hải Đông Thanh tồn tại, dùng thần xạ thủ của Tiết Duyên Đà bắn chết Hải Đông Thanh!

Mạc Hạ Ba Cáp mất đi Hải Đông Thanh, cũng không dám tiếp tục càn rỡ, lập tức ẩn núp vào bóng tối.

Hầu Quân Tập lại nghiên cứu ra địa điểm Mạc Hạ Ba Cáp xuất hiện, đoán được hắn ẩn thân ở tòa núi nào.

Lần này hắn cũng không sử dụng binh mã Tiết Duyên Đà, mà cho tâm phúc đi trốn cùng mình âm thầm liên lạc với Mạc Hạ Ba Cáp.

Hầu Quân Tập cũng không có lòng trung thành với Tiết Duyên Đà, hắn chỉ xem Tiết Duyên Đà như công cụ để báo thù, cho nên âm thầm chôn một quân cờ tính toán tự bảo vệ mình.

Mạc Hạ Ba Cáp không thể không nghe theo mệnh lệnh của Hầu Quân Tập, bởi vì nếu không theo, Hầu Quân Tập sẽ dẫn binh mã Tiết Duyên Đà giết tuyệt bọn hắn.

Hầu Quân Tập cũng biết Mạc Hạ Ba Cáp chỉ tạm thời thỏa hiệp, vì để cho Mạc Hạ Ba Cáp trở thành trợ thủ của mình, hắn cũng tiêu phí một phen công phu, cuối cùng lợi dụng cừu hận của Mạc Hạ Ba Cáp với Tiết Duyên Đà, hứa hẹn lấy đầu người của Di Nam, Đại Đột Thiết, Vũ Văn Bác Vĩ đưa cho hắn, hai người vì vậy đạt tới hiệp thương.

Hầu Quân Tập là đại tướng quân của Tiết Duyên Đà, vô luận cuối cùng hắn chiến thắng Đại Đường hay bị Đại Đường đánh bại, hắn đều có cơ hội gần gũi tiếp xúc Di Nam, Đại Độ Thiết, Vũ Văn Bác Vĩ, có thể sáng tạo cơ hội giết chết ba người này.

Ngay một khắc Đường quân tập kích doanh trại, Hầu Quân Tập đã dự đoán được Đường quân dùng quỷ kế, dù hắn nghĩ mãi cũng không hiểu rõ vì sao Khế Bật Hà Lực lại chết…

Hầu Quân Tập biết được nếu Đại Độ Thiết thất bại, Tiết Duyên Đà cũng không còn ý nghĩa gì cho hắn tồn tại, hắn cũng không ngu ngốc tới mức tử chiến cùng Tiết Duyên Đà. Cho nên một mình rời khỏi doanh trại, hiện tại hắn đã có thể rời đi, nhưng hắn lại không cam lòng. Không giết được Đỗ Hà nhưng nhất định phải giết Đại Độ Thiết.

Vì thế hắn đi tìm Mạc Hạ Ba Cáp, tỏ vẻ đã tới thời gian thực hiện lời hứa.

Hầu Quân Tập không xác định Đại Độ Thiết sẽ không chết trên chiến trường, nhưng có thể khẳng định trước khi Đại Độ Thiết nhận được tin quân doanh bị chiếm cứ, nếu may mắn còn sống sót Đại Độ Thiết nhất định sẽ lui về quân doanh, vì vậy ở trên đường ôm cây đợi thỏ.

Quả nhiên gặp được Đại Độ Thiết thảm bại chạy về. Hầu Quân Tập tự tay giải quyết hắn, tiết mối hận trong lòng.

Mạc Hạ Ba Cáp lắc đầu kêu to đáng tiếc:

- Tặc tử này hại ta tổn thất thảm trọng, nếu ta động thủ tất nhiên phải ngũ mã phân thây hắn, sau đó đem hài cốt ném ra hoang dã cho dã thú cắn nuốt. Cũng được…xem như tiện nghi cho hắn đi…Hầu tướng quân, ngươi là nhân tài, không bằng đi theo ta, thế thua của Tiết Duyên Đà xem như đã định, trên thảo nguyên sẽ xuất hiện tân chủ. Binh mã dưới trướng của ta không nhiều lắm, nhưng đều lấy một đấu mười, trăm dũng sĩ còn hơn cả trung tiểu bộ lạc, nếu có ngươi tương trợ, ta tin tưởng sẽ có thể tằm ăn lên bọn hắn, thống nhất thảo nguyên là tất nhiên. Tử địch của ngươi là Đại Đường, mà tử địch của ta cũng là Đại Đường, nếu như mục tiêu nhất trí, không bằng liên thủ đối địch?

Hầu Quân Tập còn đang do dự, nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Cũng được, ta sẽ giúp ngươi một tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.