- Đỗ Hà nói không sai... Nếu đúng như hắn nói, Đặng Tích có thể bách chiến bách thắng, mấu chốt
nằm ở chỗ hắn có thể tìm ra lỗ thủng của luật pháp, nếu không thể tìm
được lỗ thủng, vậy Đặng Tích có thể làm cái gì?
- Cho nên...
Đỗ Hà giương giọng nói:
- Ta cảm thấy chế độ và luật pháp của Trình quốc không đủ nghiêm mật, chứ không phải do Đặng Tích tìm ra sơ hở. Ta cho rằng Trịnh vương là người
không có năng lực, nếu Trịnh vương giống như bệ hạ, thiên ở sửa sai lầm. Đem lỗ thủng do Đặng Tích tìm ra, sửa lại từng cái, bù đắp vào. Ta tin
tưởng không qua bao lâu, Đặng Tích có thể bách chiến bách thắng ở các
châu phủ, cũng bởi vì không tìm được lỗ thủng, mà chiến bại. Trịnh quốc
cũng không bởi vì sự tồn tại của Đặng Tích, càng ngày càng lớn mạnh, mà
không phải đại loạn...
Thời điểm Đỗ Hà nói ra suy nghĩ của mình, vẫn không quên nhớ tâng bốc Lý Thế Dân.
Quả nhiên, Lý Thế Dân từ trước đến nay tự kỷ, nghe Đỗ Hà nói lời này, thoải mái từ đầu tới chân, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hứng thú. Hắn cũng
không cho rằng Đỗ Hà bởi vì biện luận cho thầy kiện mà tức giận, trong
hơn ngàn năm qua, là chức nghiệp người hô người đánh mà tức giận. Loại ý nghĩ này, thâm căn cố đế, muốn cải biến, tuyệt đối không phải chuyện
dễ.
Nhưng Đỗ Hà nói như thế, làm cho ánh mắt của hắn sáng ngời, nhất thời cảm thấy có chút ý tứ.
Đỗ Hà rồi nói tiếp:
- Có thể thấy được tồn tại của thầy kiện có tệ cũng có lợi, bọn họ nghiên cứu luật pháp rõ nhất, có thể thăm dò rõ ràng lỗ thủng của luật pháp.
Pháp chế của Đại Đường ta, tuy cao minh, nhưng chưa chắc không có chỗ
thủng. Chúng ta không biết chỗ thủng nằm ở đâu, không bằng đem cho bọn
họ xác minh, chúng ta tiến hành cải tiến, làm cho luật pháp Đại Đường
ta, càng thêm nghiêm cẩn hoàn thiện, đây chính là điểm lợi do sự tồn tại của thầy kiện.
- Nói bậy nói bạ, cưỡng từ đoạt lý...
Tên gián quan Lô gia kia mặt tái nhợt, thấy câu chuyện bị xuyên tạc như thế, tức giận đến gần muốn giơ chân:
- Họa Trịnh quốc, tội nằm ở Đặng Tích, làm sao có thể vì lời nói của ngươi mà cải biến?
Đỗ Hà coi rẻ nhìn hắn nói:
- Vị gián quan đại nhân này, ngươi thật sự đọc qua điển cố? Trịnh quốc
chi loạn, không phải tại Đặng Tích, mà là tại hắn dạy dỗ đồ tử đồ tôn.
Chỉ cần có thể nắm giữ bí quyết, mỗi người đều có thể trở thành Đặng
Tích, truy tìm nguyên nhân, đương nhiên là do bản thân của luật pháp chế độ Trịnh quốc không nghiêm.
Gián quan không nói ra lời.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy Đỗ Hà lại chiếm cứ thượng phong, nhịn không được nói:
- Tiểu Đỗ đại nhân nói lời này, cách khác là có lối tắt... Còn có chút ý
tứ, nhưng không thể cho thấy sự tồn tại của thầy kiện, lợi nhiều hơn
hại. Cho dù cái gì cũng không làm, mặc kệ thầy kiện, bọn chúng sẽ vì
tiền tài mà coi rẻ luật pháp Đại Đường, làm cho người khác thoát tội.
Đỗ Hà thầm kêu "lợi hại", tên Trưởng Tôn Vô Kỵ này không phải người khác
có thể so sánh. Chỉ một câu, lúc này chỉ rõ chỗ hiểm. Đúng như Trưởng
Tôn Vô Kỵ nói như vậy, bởi vì thầy kiện địa vị cực kỳ thấp, không có
người tài giỏi nào nguyện ý đi làm thầy kiện.
Nhưng bởi vì thầy
kiện, phần lớn là những người đọc sách bị bức tới đường cùng, bọn họ vì
tiền, vì lợi, xảo trá vơ vét tài sản, hại người trong cuộc, có những kẻ
vì mưu lợi bất chính, cho nên trái với lương tâm sử dụng chứng cớ bịa
đặt, vu oan hãm hại người khác, bịa đặt, lật ngược phải trái, cho nên bị gọi là Tụng Côn.
Cũng bởi vì như thế, trước đời nhà Minh, tất cả thầy kiền đều bị xử phạt hết sức nặng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm lấy điểm này, cho nên đánh vào chỗ hiểm.
Đỗ Hà thản nhiên cười cười, nói:
- Ta cũng không thể phủ nhận tình hình thực tế như Trưởng Tôn Vô Kỵ nói,
nhưng tuyệt đối không đúng như toàn bộ. Ta có một câu chuyện chân thật,
tại Giang Nam, bởi vì phu nhân chặn đường, thổ hào ương ngạnh đá thôn
phụ đó tươi sống chết đi, thổ hào xuất ra mười lượng bạc đền mạng. Người nhà phu nhân đó, thấy hơi tiền nổi máu tham, không đi phủ nha cáo
trạng. Việc này bị một thầy kiện gặp được, thầy kiện thấy chuyện bất
bình, thay thôn phụ kia ghi đơn, khiếu kiện: "... Chỉ có mười lượng bạc
ròng, đã có thể đá chết một người, nếu như nhà có vạn lượng vàng, liền
có thể tàn sát hết dân trong thành sao?" Chỉ mấy chữ đó đã có sức mạng
ghê gớm, tràn ngập chính khí, phác họa ra cảnh tên thổ hào ác độc kia vô cùng chân thật... Thầy kiện cũng gọi là người phụ trách văn thư, không
có gì khác với văn nhân trong thiên hạ. Bút có thể giết người, cũng có
thể cứu người; văn có thể thiện, cũng có thể làm ác, đao bút thủy chung
là do người ta thao túng, dùng thẳng thì thẳng, nó sẽ là chính nghĩa,
tất cả được quyết định bởi lương tâm đúng sai của người mà thôi.
Đỗ Hà lời nói ra lời này rất hữu lực, nói năng rất khí phách, ánh mắt nhìn qua bốn phía, ngẩng cao đầu nói:
- Cho nên tại hạ cảm thấy, thầy kiện tuyệt đối không phải là căn nguyên
của loạn thế, tuy vẫn tồn tại Tụng Côn, làm cho người ta tức lộn ruột.
Nhưng thử hỏi có bằng một tên gian nịnh làm loạn quốc hay không? Chẳng
lẽ cũng bởi vì bọn họ, phủ nhận tất cả võ tướng sao? Nói như vậy quá bất công... Tiểu tử tại đây cảm thấy, Tụng Côn phải nghiêm trị.
Nhưng những người vì chính nghĩa của dân chúng, thầy kiện mang đạo đức công
tâm làm việc cho dân, nên được ngợi khen. Không thể bởi vì thành kiến
với bọn Tụng Côn, mà vạ lây đến bọn họ.
Ngụy Chinh đối với ý kiến của Đỗ Hà không cho là đúng, nhưng nghe Đỗ Hà giải thích thêm, cũng dần dần sửa cách nghĩ, nhưng chỉ là buông lỏng suy nghĩ mà thôi, còn chưa
đủ để làm cho hắn cải biến suy nghĩ của mình. Bởi vì những suy nghĩ ưu
tú của Đỗ Hà cho chế độ, hắn ý định cho Đỗ Hà một cơ hội, vừa tự thuyết
phục mình, tiến lên một bước, mở miệng nói:
- Tiểu Đỗ đại nhân,
ngôn từ chuẩn xác, đúng là không phải không có lý, thầy kiện và Tụng
Côn, không thể nói nhập làm một. Nhưng là trăm ngàn năm qua, sự tồn tại
của thầy kiện có cũng được mà không có cũng không sao... Tụng Côn ác
đức, đã xâm nhập vào nhân tâm. Muốn cải biến cái nhìn của quần chúng
không phải dễ. Nếu không thật sự có lợi, ta không cho rằng nó tồn tại là tất yếu, vẽ vời cho thêm chuyện.
Ngụy Chinh mặt ngoài cũng nhận
thức được sự tồn tại của thầy kiện, mục đích cũng muốn cho Đỗ Hà đưa ra
một lý do làm cho mọi người tin phục.
Đây là một cái thực tế, tuy Đỗ Hà bằng vào khẩu tài, nói đạo lý rõ ràng, sự tồn tại của thầy kiện
và chính nghĩa, lại không quá rõ ràng.
Ngụy Chinh vừa mở miệng,
những người phản đối Đỗ Hà trên triều đình, cũng ngậm miệng lại, Đỗ Hà
thiện ở quỷ biện, đây là chuyện mọi người trên triều đình đều biết.
So khẩu tài, cả triều văn võ không có mấy người lợi hại bằng Đỗ Hà.
Ngụy Chinh nói ra tiếng lòng của bọn họ, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ,
tiêu trừ hào khí giương cung bạt kiếm của triều đình.
Đỗ Hà cũng sửa sang lại suy nghĩ, nói ra:
- Ta nhớ được bệ hạ từng nói qua một câu, "quân như thuyền, dân như nước, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền". Cho thấy một quốc gia cường thịnh, không thể rời xa sự ủng hộ của dân chúng. Thiên hạ làm tốt với dân chúng, đương nhiên quốc gia cường thịnh. Gây tội với dân chúng
thiên hạ, cho dù thực lực hùng hậu thế nào, cũng chỉ có diệt vong, giống như nhà Tùy...