Trời xanh không mây,
hơn sáu vạn Đường quân cùng Nam Chiếu quân đang hỗn chiến một chỗ, áo
giáp chiếu sáng lẫn nhau, có vẻ hết sức chói mắt.
Đứng trên gò
đất, Bùi Hành Kiệm nhìn xuống chiến cuộc bên dưới, nguyên hắn đã ôm ý
niệm liều chết hiện tại trên mặt đã dần dần hiện lên nụ cười.
Mạch đao quân của Phòng Di Ái luận lực công kích đứng hàng thứ nhất dưới
trướng Đỗ Hà, cho dù là Tuyển Phong quân cũng không thể so sánh. Nếu
không phải bị ảnh hưởng bởi tốc độ, đã sớm lật đổ địa vị Tuyển Phong
quân. Nhưng với kết quả trước mắt căn bản đã không cần tốc độ.
Nam Chiếu quốc một lòng muốn cướp lấy lương thảo của Đường quân, binh lực
đều tấn công về phía trước không hề bận tâm đến sau lưng. Phòng tuyến
sau lưng cực kỳ yếu ớt, đồng thời Bùi Hành Kiệm đã tính toán thiêu hủy
lương thảo cùng Nam Chiếu quân đồng quy vu tận trước khi viện binh chưa
đến nên hắn đã đem xe lương vây vòng tròn, đem Nam Chiếu quân dẫn dụ vào trung ương. Phòng Di Ái xuất hiện ngoài ý muốn chặn kín đường lui của
Nam Chiếu quân.
Hai quân trong lúc vô tình đã hoàn thành xong phối hợp ăn ý, đem Nam Chiếu quân bao vây diệt sát.
Lần này thực lực của mạch đao quân hoàn toàn thể hiện đi ra, mạch đao khí
phách uy vũ chém lên thân người, trực tiếp tạo thành kết quả khiến đối
phương lập tức mất đi sức chiến đấu, đây là kết quả khi bị chém trật
sang bên. Nếu chém tới yếu hại, vậy thì không còn đường thoát, người
trúng đao trăm phần trăm không còn đường sống.
Máu văng khắp nơi, người ngã ngựa đổ.
Dưới thực lực vô cùng cường hãn của mạch đao quân, Nam Chiếu quân vốn đang chiếm thượng phong dần dần không cách nào chống đỡ.
Trong đầu Mông Nan hoàn toàn hỗn loạn, không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn tự xưng là cường binh dưới trướng, bộ chiến vô song, nhưng khi đối mặt
với sức bật kinh khủng của mạch đao quân thậm chí ngay lực chống cự cũng không có.
Đây hoàn toàn là một mặt giết hại.
Kỳ thật tạo
thành kết quả này cũng không hoàn toàn quy công sự cường hãn của mạch
đao quân, chênh lệch khoa kỹ cũng có thể tính vào bên trong. Cũng giống
như vũ khí lạnh cùng vũ khí nóng, mặc cho ngươi có hùng binh trăm vạn,
chống lại bom nguyên tử cũng chỉ là đồ ăn dâng lên.
Mạch đao quân ngoại trừ mạch đao cứng rắn không gì không phá được, trên thân mỗi
người đều khoác áo giáp nặng hơn năm mươi cân, đao kiếm tầm thường khó
thể tổn thương được bọn hắn mảy may. Nam Chiếu quốc là vùng hẻo lánh, kỹ thuật tinh luyện kim loại lạc hậu, chất lượng binh khí thật thấp, rất
khó tạo thành thương tổn cho Bộ Nhân giáp.
Chỉ cần so sánh, Nam Chiếu quân dũng mãnh liền bị Mạch đao quân áp chế gắt gao.
Thắng bại dần dần hiện rõ.
…
Lỗ Cường đầu óc choáng váng, hắn cũng không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu người, đã trúng bao nhiêu đao.
Hiện tại đáy lòng hắn vô cùng buồn bực, trong lòng vạn phần hối hận, sớm
biết như thế sẽ không vì một chút tiền kia mà bán đứng tình báo của
Đường quân. Bán đứng tình báo, tiền tới cũng nhanh nhưng phải có mạng
hưởng mới được.
Nguyên bản Lỗ Cường đã làm xong quyết định, hắn
biết bởi vì mình tiết lộ tin tức rất có thể sẽ bị tập kích, nên từ ban
đầu đã quyết định làm một lính đào ngũ, thừa dịp rối loạn thoát khỏi
chiến trường.
Trên người hắn có tiền, nơi nào không thể đi?
Kết quả hết thảy giống như ảo ảnh trong mộng, đều chỉ là giấc mơ.
Đường quân căn bản không hề hỗn loạn như hắn mong muốn, được sự chỉ huy hữu
hiệu hợp lý của Bùi Hành Kiệm, mặc dù thực lực không đủ không ngăn cản
được thế công của Nam Chiếu quân, nhưng quân ngũ cũng không hỗn loạn, mà đang từng chút một phản kích.
Lỗ Cường nằm ở tuyến đầu, trái
phải bên người hắn đều là Đường quân. Đường quân đối với kẻ đào ngũ
trừng phạt dị thường khắc nghiệt, một mình hắn căn bản không thể thối
lui. Lại thêm Đường quân dũng mãnh, nếu chủ tướng không bỏ chạy quân tốt rất ít người xuất hiện tình trạng đào ngũ, hắn cũng chỉ có thể nghe
theo lệnh chỉ huy chiến đấu không ngừng trên tuyến đầu.
Nhân phẩm hắn không xong nhưng võ nghệ lại không tệ lắm, giết quân tốt Nam Chiếu
quân không ít, trên người bị thương nhiều chỗ, vẫn còn có thể đứng lên
vung đao tự bảo vệ mình.
Lỗ Cường một đao chém ngã một gã quân
tốt, nhân cơ hội nhìn ra xa, chỉ thấy Đường quân đang trà trộn vào trong đám người hỗn loạn. Trong chốc lát kết hợp thành một đoàn, trong chốc
lát lại phân tán ra, hướng đại quân của địch nhân thọc sâu đột kích. Lại tiếp tục nhìn về phía trước, ở xa nhất sừng sững tinh kỳ thêu chữ
“Phòng” thật lớn, nhìn thấy được một vị chủ tướng Đường quân đang xung
phong ngay phía trước nhất. Áo giáp độc đáo, mạch đao khiến người sợ hãi cũng chẳng khác gì sát thần, một đao bổ ra ít nhất có năm sáu người bị
mất mạng dưới đao.
Có hắn tồn tại, quân Đường có thể chiến thắng.
Trong đầu Lỗ Cường vừa nảy sinh ý nghĩ này, liền quát lớn một tiếng, phấn chấn lực lượng còn thừa lại giơ lên chiến đao.
Ngay cả tên tiểu nhân như Lỗ Cường cũng phấn khởi tinh thần, càng khỏi nói
tới những quân tốt khác, sĩ khí của Đường quân lập tức thăng cao trong
phạm vi lớn.
Bị trước sau giáp kích, Nam Chiếu quân càng ngày
càng cố hết sức, Mông Nan tuy có dũng lực của vạn phu, cũng có được sức
mạnh lớn lao nhưng thấy không thể nào tiếp tục duy trì, cắn răng bất đắc dĩ hạ lệnh phá vây.
Hắn lựa chọn phương vị phá vây chính là chỗ của Lỗ Cường…
Mông Nan dù sao cũng còn tiêu chuẩn quân sự, hắn dứt khoát tách rời mạch đao quân của Phòng Di Ái, dùng vận lương quân làm nơi đột phá, vừa lúc phá
vây chạy ra.
Dù Bùi Hành Kiệm cũng lập tức phát hiện được ý đồ
của Nam Chiếu quân, nhưng trong tay lại không có cường binh chống đỡ,
chỉ có thể dùng toàn lực bám trụ bọn hắn, cấp cho mạch đao quân tranh
thủ cơ hội giết thêm kẻ địch một chút.
Vận lương binh dưới trướng Bùi Hành Kiệm thực lực không đủ, nếu truy kích theo sẽ gặp nguy hiểm bị phản kích ngược lại. Binh của Phòng Di Ái tuy có đủ thực lực, nhưng tốc độ không đầy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quân địch đột vây rời đi.
Bùi Hành Kiệm cho người quét tước chiến trường, chính mình đi đón Phòng Di Ái, gặp mặt hắn.
- Phòng tướng quân tới thật đúng lúc, nếu không có tướng quân đúng lúc
đuổi tới, Bùi Hành Kiệm này đã trở thành tội nhân của Đại Đường!
Bùi Hành Kiệm biết rõ lương thảo trọng yếu thế nào với Đường quân, đối với
Phòng Di Ái có thể đúng lúc chạy tới cứu viện mang theo vạn phần cảm
kích.
Bởi quan hệ với Đỗ Hà, quan hệ giữa Tô Định Phương cùng
Phòng Di Ái cũng không tệ, xem như bằng hữu tốt, đối với đồ đệ của bằng
hữu hắn cũng thật nhiệt tình, cười nói:
- Ta không biết là tình
huống thế nào nhưng cũng có thể nhìn ra là do các ngươi phòng thủ mạnh
mẽ, nhưng ta thật không hiểu vì sao Thổ Phiên quân còn nhiều binh mã như vậy, bọn hắn đã biến thành con chuột lủi đông trốn tây, những binh mã
kia ở đâu mà ra?
Bùi Hành Kiệm nói:
- Hẳn là viện binh,
nếu như ta không đoán sai, đây là át chủ bài mà Tùng Tán Kiền Bố giấu
diếm, là viện binh của nước khác. Kỳ thật ta cũng có một chuyện không
rõ, không hiểu vì sao bọn hắn xuất hiện trên đường vận lương của quân
ta, còn đoán đúng giờ giấc, bày ra phục binh!
Vấn đề này đã hiện
lên trong đầu Bùi Hành Kiệm từ khi phát hiện bị địch tập kích, hắn đã
nảy sinh nghi vấn này, nhưng tình huống lúc đó không cho phép hắn suy
nghĩ nhiều hơn, hiện tại cuộc chiến thắng lợi hắn mới nghĩ tới vấn đề
này.
Người Hoa Hạ có mấy ngàn năm lịch sử, tới Đường triều có rất nhiều vấn đề trong quân sự đều có thể đề phòng cẩn thận.
Cũng như nói tới lương đạo, Đường triều cơ hồ không hề phát sinh chuyện
lương thảo bị cướp đoạt. Chỉ vì bao nhiêu năm qua vì chuyện lương đạo bị đoạn, lương thảo bị cướp mà làm binh mã tan tác xảy ra quá nhiều. Phát
triển tới Đường triều đã có một bộ phương thức dự phòng hợp lý hữu hiệu.
Trên lương đạo đi thông tiền tuyến, đặc biệt có được tuần tra binh phụ trách tuần tra an toàn của lương đạo, bọn họ phân đoạn giao tiếp, chỉ cần có
quân đội mai phục tuyệt không tránh được bị thám báo điều tra, nhưng đội phục binh vừa rồi hình như hư không xuất hiện!
Giải thích duy
nhất chỉ có một, phục binh có thể xác thực biết rõ đường đi của bọn họ,
biết hướng đi, biết tốc độ hành quân, thậm chí biết rõ từng giây phút
thật chính xác. Còn tranh thủ trước khi họ đi tới chuẩn bị sẵn mai phục.
Phòng Di Ái thất thanh hô lên:
- Ngươi hoài nghi trong quân có người tiết lộ tình báo?
Bùi Hành Kiệm im lặng gật gật đầu, đây là chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy nhưng lại là sự thật.
Hai người thấp giọng nói chuyện hồi lâu.
Bùi Hành Kiệm nói:
- Ta đi xem thương binh, chuyện phòng vệ liền nhờ Phòng tướng quân!
Phòng Di Ái nghiêm túc gật đầu.
Bùi Hành Kiệm đi tới y doanh lâm thời an ủi quân tốt bị thương.
Đi tới khu trọng thương, Bùi Hành Kiệm phát hiện phía trước có thật nhiều
quân tốt đang thì thầm nói chuyện, trong lòng kinh ngạc tiến lên hai
bước hỏi:
- Làm sao vậy?
Quân tốt thấy là Bùi Hành Kiệm liền vội vàng hành lễ.
Bùi Hành Kiệm không để ý đến, ánh mắt của hắn bị nguyên bảo ngân lượng sáng chói đặt bên cạnh người trọng thương đang được quân y trị liệu hấp dẫn, trắng lóa, phải tới năm nguyên bảo.
Lúc này có một vị quân tốt trả lời:
- Bẩm đại nhân, đây là bạc từ trên người Lỗ hiệu úy lăn ra, hắn bị trọng
thương hôn mê bất tỉnh, quân y cởi bỏ áo ngoài của hắn băng bó vết
thương, những nguyên bảo này cũng vì vậy lăn đi ra!
Trong mắt Bùi Hành Kiệm lộ ra hàn ý nhè nhẹ, giá hàng Đường triều cực thấp, tiền giá
trị thật lớn. Một đấu gạo chỉ bốn năm tiền, một tiểu ngân đồng dùng giá
hàng đời sau đến tính là bốn năm ngàn đồng tiền. Điều này cũng có ý
nghĩa tiền lương thời Đường triều không cao, hơn chục khai nguyên thông
bảo có thể duy trì sinh kết của một gia đình trong một tháng.
Lỗ Cường làm hiệu úy, quân lương một tháng bất quá trên dưới một trăm khai nguyên thông bảo, làm sao có được ngân lượng đây?
Bùi Hành Kiệm bất động thanh sắc cười nói với quân y chiếu cố cho Lỗ Cường, cho họ dùng mọi biện pháp cứu lại hắn.
…
Quyết Thắng cốc.
Đây là một khe núi nằm bên trong cảnh nội Thổ Phiên hiếm người biết, không
một bóng người, cũng không có tên gọi. Nhưng bởi vì quan hệ tới tồn vong của Thổ Phiên, Tùng Tán Kiền Bố riêng đặt tên cho sơn cốc này là Quyết
Thắng cốc, tỏ vẻ sinh tử tồn vong đều nằm trong chiến dịch lần này.
Tùng Tán Kiền Bố có chút thấp thỏm bất an, căn cứ theo hắn tính toán Mông
Nan tập kích lương thảo Đường quân trong vòng mấy ngày này, có thể
chuyển bại thành thắng hay không cũng trong một khắc này.
Tuy nói hắn chiếm được tình báo xác thực, nhưng dù sao vẫn còn chút lo lắng,
đây là quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thổ Phiên, không thể không thận
trọng mà làm.
Tùng Tán Kiền Bố đem một phần địa hình chi tiết của Thổ Phiên bày trên mặt đất, một lần nữa tính toán chiến sự sắp phát
sinh, bảo đảm chắc chắn không sơ hở, có thể đem toàn bộ binh mã của Đỗ
Hà tiêu diệt tại Thổ Phiên.
Tay hắn chỉ vào chỗ Nam Chiếu quốc phục kích, tận đáy lòng tính toán:
- Thực lực Đường quân có hạn, Nam Chiếu quân của Mông Nan là tinh nhuệ
hiếm có, hơn nữa số lượng gấp Đường quân mấy lần, tuyệt không có đạo lý
thất bại… Nếu Đường quân biết được lương thảo đoạn tuyệt, nhất định sẽ
lui. Nhưng Đỗ Hà cũng không phải nhân vật tầm thường, hắn sẽ không qua
loa rút quân. Hắn là người Đường, sẽ không băn khoăn sinh tử của dân
chúng Thổ Phiên, lâm vào tình trạng kia nhất định sẽ cho binh cướp
lương, lấy sinh tồn của Đường quân làm chủ yếu. Chờ sau khi đoạt đủ
lương thực mới có thể thong dong rút quân. Chỉ có như thế mới không lâm
vào tuyệt địa. Đây là một con đường sống trong tử lộ, mà chúng ta cần
làm chính là ngăn chặn con đường sống này của hắn!
Tùng Tán Kiền
Bố liên tục nảy ra những hình ảnh trong đầu như phóng điện ảnh, liên tục tính toán chiến cuộc, cảm thấy được không có sơ hở, nỗi bất an trong
lòng mới thoáng dịu lại.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe được một tin tức đầu tiên.
Đường quân đã đến, hơn vạn Đường quân đã ngăn chặn cốc khẩu, đoạn tuyệt đường lui của bọn hắn!