Đại Đường Đạo Soái

Chương 87: Đỗ Hà đại tướng quân



- Đây là kế thứ hai a!

Đỗ Hà âm âm cười hỏi:

- Lý thúc thúc cũng biết trên Thanh Tàng cao nguyên còn có một Tượng Hùng quốc gia?

Lý Thế Dân gật nhẹ đầu, Tượng Hùng là đại quốc cổ đại trên Thanh Tàng cao nguyên, cũng là một quốc gia cổ xưa, so với Thổ Phiên càng có được lịch sử phong phú. Trinh Quán năm năm tháng mười hai, Tượng Hùng quốc phái sứ giả tiến cống Đại Đường, song phương đã thành lập quan hệ hữu hảo sơ giao. Đối với Tượng Hùng, mặc dù Lý Thế Dân không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn còn biết được một ít.

- Trẫm biết Tượng Hùng trước rồi mới biết Thổ Phiên.

Đỗ Hà nói:

- Tượng Hùng quốc vốn là bá chủ Thanh Tàng cao nguyên, năm xưa khi Thổ Phiên quật khởi, vì không muốn va chạm với bá chủ này nên Tùng Tán Kiền Bố đem vương muội Tái Mã Cát gả cho Tượng Hùng quốc vương Lý Mê Hạ, cùng Tượng Hùng kết thành liên minh, dùng việc hòa thân đạt tới mục đích không xâm phạm lẫn nhau. Sau khi Tùng Tán Kiền Bố ổn định xong Tượng Hùng quốc vương, bắt đầu bình định nội loạn, cắn nuốt tiểu quốc, chỉ vài năm thực lực đã áp đảo trên cả Tượng Hùng quốc. Nhưng có thể khẳng định, hiện tại Tượng Hùng quốc vương tất nhiên đang vạn phần ảo não, hối hận đã cùng Thổ Phiên kết minh, khiến Thổ Phiên vốn nhỏ yếu nhưng đã vượt qua bọn họ, trở thành quốc gia đủ uy hiếp họ.

Đối với lời nói này của Đỗ Hà, Lý Thế Dân cũng gật đầu đồng ý, đều là quân vương, hắn có thể lý giải được cảm thụ trong đáy lòng Tượng Hùng quốc vương. Chính mình đã tự tay nâng đỡ một thế lực đối địch uy hiếp đến tự tồn tại của mình, chính là việc làm lòng người phiền muộn nhất.

Đỗ Hà lại nói tiếp:

- Nhưng việc đã đến nước này, chính Tượng Hùng quốc vương cũng không thể tránh được. Dù sao thực lực của bọn họ không bằng Thổ Phiên, muốn đối chiến đối với Tượng Hùng quốc mà nói cũng không có ích lợi. Cho nên tiểu tử nói kế sách thứ hai nhất định phải được thành lập trên kế sách thứ nhất. Chỉ cần Đại Đường có thể ở trong cuộc chiến lần này cho Thổ Phiên một đả kích mạnh mẽ, làm quốc lực Thổ Phiên tổn hao nhiều, khiến Thổ Phiên không bằng Tượng Hùng, như vậy Tượng Hùng quốc vương sẽ nảy sinh ý niệm, lúc này chỉ cần Lý thúc thúc khiến sứ giả đến Thanh Tàng cao nguyên tỏ vẻ ủng hộ Tượng Hùng, hơn nữa trợ giúp vũ khí, trợ họ đối địch cùng Thổ Phiên. Mặc dù Tượng Hùng quốc vương không khôn ngoan bằng Tùng Tán Kiền Bố, nhưng Tùng Tán Kiền Bố lại bại với Đại Đường ta trước, quốc lực tổn hao nhiều, muốn đả bại Tượng Hùng cũng không còn là chuyện dễ, huống chi Tượng Hùng còn được Đại Đường tương trợ?

Kế tiếp lại để cho bọn hắn đấu nhau, chiến tranh là cách tiêu hao quốc lực nhiều nhất, chỉ cần bọn hắn đánh ba bảy năm, quốc lực tiêu hao hầu như không còn, Lý thúc thúc có thể lĩnh đại quân chinh phạt. Đến lúc đó dù họ có cao nguyên tương trợ, nhưng quốc lực lại kém Đại Đường quá xa, tiêu diệt không khó!

- Hay một chiêu khu sói nuốt hổ, hiền chất tuổi trẻ tài cao, không thể khinh thường!

Lý Thế Dân đối với hai kế sách này của Đỗ Hà cực kỳ thỏa mãn, lại đổi giọng gọi là hiền chất.

Hai kế sách này mặc dù không quá mức tuyệt diệu, nhưng suy nghĩ rõ ràng, mỗi một bước đều phân tích có lý có cứ, chỉ sợ hiền chất hạ công phu không ít!

- Xác thực phí công phu, từ khi nhốt lại Lộc Đông Tán, tiểu tử đã suy đoán Thổ Phiên nhất định sẽ xâm phạm. Cho nên dốc hết tâm huyết, không ăn uống ngày đêm triển khai điều tra, trải qua hơn mười ngày không ngủ không nghỉ, rốt cục cho tiểu tử nghĩ ra hai kế sách phá địch này.

Đỗ Hà vốn tố khổ, sau đó bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

- Nhưng vì Đại Đường bền vững thiên thu muôn đời, dù rơi đầu đổ máu cũng không tiếc. Tiểu tử chịu chút khổ ấy thực sự không tính là gì!

Nói tới đây, hắn lại bỏ thêm một câu phía sau:

- Chỉ mong Lý thúc thúc thông cảm tấm lòng ái quốc của tiểu tử, ở chuyện kia trợ giúp tiểu tử một tay!

- Đây mới là lời mà tiểu tử thúi ngươi muốn nói đi!

- Được, hiện tại lại biến thành xú tiểu tử rồi!

Lý Thế Dân vốn đang nghe Đỗ Hà tố khổ, còn cảm thấy nên cho hắn chút phong thưởng, nhưng nghe được một câu cuối cùng, trực tiếp liếc mắt, phong thưởng cũng tiêu tan mất rồi, vẻ mặt khinh thường tựa hồ muốn nói:

- Chỉ chút cống hiến ấy còn ý tứ nói ra miệng sao? Thật dám nghĩ muốn trái ôm công chúa phải ôm quận chúa hưởng thụ tề nhân chi phúc, phúc này dễ hưởng như vậy đấy sao!

Đỗ Hà cũng lơ đễnh, bổn sự sao, hắn có rất nhiều, không lo không cách nào đả động Lý Thế Dân.

Đỗ Như Hối ở bên cạnh hết nhìn qua trái lại nhìn qua phải không biết hai người đang nói chuyện gì.

- Còn có một việc!

Đỗ Hà nói xong lại nghĩ tới một chuyện, nói:

- Lý thúc thúc, nếu thật quyết định sử dụng kế hoạch dụ địch xâm nhập, cũng không thể nói là kế sách của tiểu chất. Chỉ nên nói do thúc thúc nghĩ cách, hoặc là nói chủ ý của Lý Tĩnh bá bá!

Dù sao Đỗ Hà vẫn còn quá nhỏ, quyền nói chuyện không lớn, nếu khiến đại tướng lĩnh quân biết do hắn ra kế sách, tất nhiên sẽ có nghi kỵ, không dám yên tâm vận dụng, có thể sẽ tạo thành sai lầm lớn. Nhưng nếu đổi lại là Lý Thế Dân hoặc Lý Tĩnh thì khác hẳn.

Bọn họ lãnh binh tác chiến cơ hồ bách chiến bách thắng, rất được tướng sĩ Đại Đường ngưỡng mộ, nếu do họ ra kế sách, càng có thể khiến cho đại tướng lãnh binh tin tưởng gấp trăm lần.

Lý Thế Dân cũng hiểu được đạo lý này, thầm khen Đỗ Hà tinh tế, có phong độ của một đại tướng. Lý Thế Dân thỏa mãn rời đi, Đỗ Như Hối lại lôi kéo Đỗ Hà hỏi thăm hai người đang định làm gì.

Đỗ Hà qua loa vài câu, Đỗ Như Hối làm người cũng không cổ hủ, nhưng sinh hoạt lại có phong phạm Nho gia, xem trọng lễ nghi, nếu để hắn biết được ý nghĩ của Đỗ Hà không khỏi sẽ bị hắn mắng cho một trận. Tốt nhất nên chờ đến khi thuyết phục Lý Thế Dân xong, lại thông qua Lý Thế Dân mà thuyết phục hắn thì tốt hơn.



Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà thay bộ nhung trang khí khái hào hùng, tiểu la lỵ Linh Lung hầu hạ hắn mặc áo giáp, áo bào, phối hợp cùng khuôn mặt tuấn tú cùng khí chất bất phàm, hiện rõ một cỗ phong thái thật mê người.

Lập tức khiến tiểu la lỵ thần hồn điên đảo, đôi mắt long lanh làm Đỗ Hà không nhịn được phải đưa tay véo nhẹ lên khuôn mặt của nàng, ăn đậu hũ, nếu không phải nha đầu kia chỉ mới mười ba tuổi, Đỗ Hà đã sớm đem nàng nuốt vào bụng.

- Thế nào! Bổn công tử có giống một đại tướng quân hay không!

Hắn nhìn vào gương đồng, đối với tạo hình mới của mình thật hài lòng.

- Càng giống một đại nguyên soái!

Tiểu la lỵ xấu hổ nói, trong mắt lộ vẻ sùng bái.

- Tiểu nha đầu đã biết vuốt mông ngựa rồi, không tệ, ta thích!

Hắn lại nhéo nhéo mặt tiểu la lỵ, cười dài đi ra sân.

Đi vào đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Như Hối cùng Đỗ Cấu, bọn họ đều cùng một thời gian vào triều.

Hai người nhìn thấy một thân trang phục của Đỗ Hà, trong mắt cảm thấy sáng ngời.

Đỗ Cấu tán thán nói:

- Nhị đệ, một thân ăn mặc này của ngươi đúng là có phong thái thống soái tam quân!

Đỗ Như Hối cũng mãn ý gật nhẹ đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

- Tuy chỉ là một tứ phẩm tiểu tướng, nhưng phối hợp cùng khí thế phong thái đứng đầu trên người Đỗ Hà, quả nhiên là tư thái đại tướng quân mười phần.

Đỗ Hà có chút hiêu trương phơi bày ra tư thái thắng lợi của một vị đại lực dũng sĩ, còn chưa được mười giây đã bị Đỗ Như Hối gõ một cái lên đầu:

- Xú tiểu tử, đắc ý thành như vậy, không có chút phong phạm đại tướng sao? Ngươi có biết Tả Uy Vệ là chức vụ gì không?

- Biết được một ít!

Đỗ Hà xoa đầu nghiêm mặt nói:

- Tả Uy Vệ là một trong thập nhị vệ của Đại Đường, chấp chưởng Vũ Lâm quân, bình thường phân binh chủ thủ, chủ yếu quản lý phía đông hoàng thành cùng trợ giúp toàn thành, cùng chư môn Uyển thành, tùy thời chờ đợi lệnh xuất chinh. Có một thượng tướng quân, một đại tướng quân, hai tướng quân, hai trung lang tướng!

- Đó là trên danh vị, còn trên thực tế thì sao?

Đỗ Như Hối trừng mắt, khám phá Đỗ Hà đang ba hoa.

- Chuyện này…

Hắn chỉ biết nhiệm vụ đại khái của Tả Uy Vệ, nhưng ai là đại tướng quân, ai là tướng quân hắn lại hoàn toàn không biết. Về phần thượng tướng quân chỉ là hư vị, không người đảm nhiệm.

- Ngươi! Được rồi…

Đỗ Như Hối đau đầu lắc lắc nhẹ, tuy là ngày đầu tiên nhậm chức, nhưng lại không biết người lãnh đạo trực tiếp của mình là ai cũng không có mấy người.

- Tả Uy Vệ đại tướng quân chính là Anh Công Lý Tích, Anh Công là một nhân vật rất cao minh. Trong Đại Đường người có thể so sánh chỉ có Vệ Công Lý Tĩnh, ở dưới trướng hắn nhậm chức cần phải theo hắn siêng năng học tập!

Đỗ Hà nghe được người lãnh đạo trực tiếp của mình chính là Lý Tích, lập tức nở nụ cười, vận khí không tệ, gặp được thượng cấp tài giỏi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.