Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 3

Chương 409: Tất cả chuyện cũ đã qua rồi



"Người nào sợ đầu sợ đuôi, không dám chường mặt thật ra?" Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.


Người trên gác mái nọ khẽ cười một tiếng, chậm rì rì nói: "Nghe nói Hiến Lương phu nhân thích thi thể, tại hạ liền chuẩn bị một khối cao cấp, hiến cho phu nhân làm lễ gặp mặt."


Nghe những lời này, tiếng kinh hô của Nhiễm Nhan bị nàng gắt gao đè lại trong cổ họng, hai mắt đột nhiên đỏ bừng.


Lặng im một giây, trên lầu lại ném xuống một khối thi thể.


Nhiễm Nhan nhìn trừng trừng vật thể từ giữa không trung rơi xuống kia, đầu óc trống rỗng, thẳng đến khi thấy rõ y phục và hình thể của cỗ thi thể kia mới tìm về lý trí.


"Phu nhân không cần nói cảm ơn, cáo từ." Trong thanh âm người nọ mang theo ý cười.


Đội chính bước nhanh mấy bước về phía trước, bị Nhiễm Nhan ngăn cản, "Đừng đuổi theo, hắn nếu dám kiêu ngạo như vậy, tất nhiên có chỗ dựa, tạm thời không cần phân tán nhân lực."


Nhiễm Nhan suy đoán, ba căn tửu lâu này đều là của hung thủ, nàng nhìn khoảng cách giữa các tửu lâu, thêm kiến trúc địa hình thấy đều không thích hợp vây công, lúc này mới dám bước vào.


Nhiễm Nhan đi về hướng thi thể kia, đội chính ngăn cản: "Phu nhân chậm đã." Hắn vung tay lên, lệnh hộ vệ bên cạnh đi trước qua xem xét.


Hộ vệ cầm đao chậm rãi tới gần, dùng chân đá đá, 'thi thể' trên mặt đất hơi động đậy, thị vệ kia bị tên 'tôi tớ' hôm nay làm mất lòng tin, lập tức muốn vung đao, Nhiễm Nhan quát: "Dừng tay!"


"Thập Thất Nương..." thanh âm người nọ suy yếu.


Nhiễm Nhan hơi kinh hãi, thanh âm này là...


"Lưu xá nhân!" Nhiễm Nhan vài bước chạy đến, vững vàng lật ông ta lại.


Quả nhiên là Lưu Phẩm Nhượng! Sắc mặt ông ta trắng bệch, máu trào từ trong miệng ra đã nhuộm đẫm toàn bộ hàm dưới, quần áo hoàn hảo, phần cổ lại có máu loãng chảy ra từ cổ áo.


Nhiễm Nhan lập tức duỗi tay kiểm tra mạch đập của ông ta.


"Ha hả, chỉ có tiên thuật...sinh tử nhân...nhục bạch cốt...mới có thể...cứu lão phu đi." Lưu Phẩm Nhượng khụ một tiếng, máu lại trào ra như suối.


*sinh tử nhân nhục bạch cốt – đại ý là làm sống lại người chết, đắp thịt lên xương trắng, chỉ có trong huyền huyễn


Mắt Nhiễm Nhan cay xè, từ trong tay áo lấy ra một tấm bạch điệp bố, mở ra ngân châm bọc bên trong, thi châm tục mệnh cho ông.


Tạng phủ của Lưu Phẩm Nhượng bị tổn thương rất nặng, mạch tượng đã hoàn toàn suy bại, dù là ở đời sau cũng không có bao nhiêu cách để xoay chuyển trời đất, Nhiễm Nhan chỉ có thể thi châm để ông tranh thủ chút thời gian dặn dò hậu sự. Lưu Phẩm Nhượng vẫn còn bảo tồn một tia thanh tỉnh, có thể đoán được ý của Nhiễm Nhan, bởi vậy cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại để nàng thi châm.


Sau khi mở vạt áo ra, tất cả mọi người ở đây không khỏi hít hà một hơi, vết thương phủ kín toàn thân, da thịt lật ra ngoài, có vài vết thương đã sinh mủ. Lưu Phẩm Nhượng có lẽ là đã đau đến chết lặng, biểu tình trên mặt cũng không còn quá thống khổ nữa.


Thi châm chừng non nửa chén trà nhỏ, Lưu Phẩm Nhượng mới hơi hé mắt, "Lão phu...đã sớm chuẩn bị tâm lý...trữ vị của Thái Tử không xong, trước khi tới Trường An, lão phu đã đoán trước, sợ rằng có một ngày sẽ bị Thái Tử gây hại..."


Thanh âm Lưu Phẩm Nhượng run rẩy nghẹn ngào, ông lại không chảy ra một giọt nước mắt nào, "...nhưng lão phu, ngàn tính vạn tính...cũng không tính ra sẽ rơi vào kết cục này! Thái Tử bất nhân! Trời diệt! Trời diệt!"


Phốc!


Lưu Phẩm Nhượng khí huyết dâng lên, đột nhiên phun ra một búng máu tới.


Tuy rằng đã sớm suy đoán, nhưng nghe đến tin tức này, Nhiễm Nhan vẫn có chút giật mình, "Quả nhiên là do Thái Tử?"


"Lão phu..." Lưu Phẩm Nhượng phun ra một búng máu xong, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Đông Cung cung thần nhiều lần bị hại, lão phu...đã sớm phát hiện, thị huyết vô đạo như vậy, một khi bại lộ, tuyệt đối không thể vãn hồi đường sống, thánh thượng tất nhiên sẽ giận đến phế trữ quân."


Những lời của Lưu Phẩm Nhượng, làm tất cả mọi người ở đây thay đổi sắc mặt, Thái Tử hành hạ cung thần đến chết, đây quả thực là không có nhân tính a!


"Lão phu đã sợ những chuyện này gây hại, bởi vậy viết thư sai người trộm giao cho Tiêu Thị lang, không cầu chức quan, chỉ cầu toàn thân mà lui. Nhưng mà, lá thư kia không biết vì sao lại rơi vào tay Thái Tử, hắn cho rằng ta khẩu phật tâm xà, phản bội hắn, không nghe giải thích liền vung roi ngược đãi."


Nhiễm Nhan trong lòng hoảng sợ, hỏi: "Mới vừa rồi người nọ là ai?"


"Ta tuy không biết, nhưng có thể phân biệt ra...ta bị giam mấy ngày này, là lần đầu tiên nhìn thấy hắn." Lưu Phẩm Nhượng hơi quay đầu, "Thập Thất Nương, lão phu có một chuyện muốn nhờ."


"Ngài cứ việc nói, phàm là ta có thể làm được, sẽ giúp ngài làm thỏa đáng." Nhiễm Nhan nói.


"Được." Lưu Phẩm Nhượng vui mừng cười, nhưng nụ cười này giây lát liền trở thành chua xót, "Thay lão phu đưa tin cho người nhà ở Tô Châu, di ngôn của ta, Đại Đường tuy đang lớn mạnh, nhưng triều đình...mưa gió dữ dội, vượt xa...thứ mà người xuất thân hàn vi như chúng ta...có thể khát vọng đến a! Ta hy vọng hậu nhân của ta...tự...giải quyết ...cho tốt..."


Nhiễm Nhan cảm giác thân thể ông cứng đờ một cái chớp mắt, rồi xụi xuống. Miệng ông mở lớn, hai mắt trợn lên, ánh sáng rực rỡ như ánh nến trong mắt tắt ngóm. Biểu tình ông đọng lại ngay tại khoảnh khắc này.


Ông vùi đầu học hành, rốt cuộc một ngày đậu cao, khi đó phong cảnh a, xuân phong đắc ý nơi vó ngựa, một ngày nào đó ngắm hết hoa Trường An. Vượt qua bốn năm dự khuyết u ám, rốt cuộc một ngày có được một quan nửa chức, tuy chỉ là một Huyện thừa nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng ông lòng mang khát vọng, một bụng nhiệt huyết. Từng bước một bò lên trên, ông từ một người chỉ có hai bàn tay trắng, bản tính cương trực, bị quan trường hiểm ác mài giũa đến không còn một góc cạnh nào, nhiều lần trải qua gian khổ, đến khi ngồi trên ghế thứ sử Tô Châu, một bụng nhiệt huyết của ông đã bị mài mòn gần như không còn, chỉ còn lại tóc mai nhiễm sương, một thân tang thương.


Tất cả chuyện cũ...đã qua rồi.


"Lưu xá nhân." Thanh âm Nhiễm Nhan nhẹ lại kiên định, "Thiên hạ chắc chắn sẽ có công chính, nhất định sẽ có."


"Phu nhân, muốn tiếp tục tìm không?" đội chính phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.


"Tìm!" Nhiễm Nhan nói: "Sai người hộ tống thi thể Lưu xá nhân trở về thành, trực tiếp giao cho phủ nha Trường An. Hai hộ vệ đã chết cũng cùng nhau mang trở về, có người nhà thì thông tri người nhà, giúp thêm 500 quán, hậu táng."


"Dạ!" đội chính tức khắc chọn ra vài người, sửa sang lại y phục cho Lưu Phẩm Nhượng, phá bỏ tấm ván cửa của cửa sau, đặt thi thể nằm thẳng lên, nâng ra khỏi tửu lầu.


Nhiễm Nhan nhìn quanh bốn phía, "Trước hết đi tìm hai căn tửu lầu kia, ta hoài nghi hai căn tửu lầu kia cũng thuộc về hung thủ, phải cẩn thận, không cần bỏ sót bất luận ngóc ngách nào, chú ý xem có cửa ngầm cơ quan linh tinh gì đó hay không."


"Dạ!" đội chính lĩnh mệnh, phân phó các hộ vệ tiến vào tửu lầu.


Mỗi căn tửu lâu cách nhau vài chục trượng, trong hai căn còn lại vẫn ca vũ thăng bình, ầm ĩ ồn ào náo động, người bên trong sợ là nghe không thấy thanh âm bên ngoài, bởi vậy vẫn chưa bị bên này ảnh hưởng.


"Chọn mấy người khôn khéo một chút, làm ra vẻ khách đi uống rượu, đi vào tìm người." Nhiễm Nhan nói với đội chính.


Cái chết của Lưu Phẩm Nhượng làm lòng Nhiễm Nhan chấn động lớn, nàng càng thêm sầu lo, căn bản không có khả năng chờ ở bên ngoài, nàng muốn đích thân đi vào tìm. Nhưng nàng một thân hắc y đã dính lên máu của Lưu Phẩm Nhượng, cho nên chỉ có thể để hộ vệ trộm ẩn vào để tìm.


Nhiễm Nhan căn bản không xác định là Tiêu Tụng có ở trong đó hay không, nhưng có mục tiêu để tìm vẫn tốt hơn là lang thang không có mục tiêu, có thể làm nàng bình tĩnh hơn một chút.


Minh nguyệt treo cao, Khúc Giang được chiếu sáng như ban ngày, cánh rừng lờ mờ theo gió tạo nên từng tầng từng tầng sóng cuộn.


"Phu nhân, đội chính." Chợt có hộ vệ chạy tới, "Trong thành có tin."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.