"Dừng tay! Dừng tay!" Hà tự chính la to.
Kỳ thật không cần hắn kêu, thị vệ cũng không có ai dám bắn tên vào Thái Tử, nhưng An Cẩn dùng kiếm chống thân mình, còn chưa ngã xuống, bọn họ không dám thả lỏng cảnh giác.
Vì Lý Thừa Càn nhào tới quá nhanh, có người đã bắn tên ra. Hà tự chính và Tạ Tĩnh trơ mắt nhìn một mũi tên cắm vào cánh tay hắn, tức khắc toát ra một thân mồ hôi lạnh.
"An Cẩn!" Lý Thừa Càn dùng cánh tay chưa bị thương đỡ lấy An Cẩn.
An Cẩn hai mắt đỏ bừng, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng thê lương, "Đừng chạm vào ta."
Lý Thừa Càn nghe lời buông hắn ra, cao giọng hấp tấp gọi: "Người đâu! Kêu thái y!"
Không có ai động.
"Đi a!" Lý Thừa Càn quay về hướng Tiêu Tụng kêu lên.
Tiêu Tụng phất tay lệnh cho một thị vệ đi thỉnh thái y.
Nhiễm Nhan hơi thở dài, nhưng nàng vẫn chưa định nhúng tay, một là vì An Cẩn bắt cóc lợi dụng nàng, hai là vì ở đây lúc này chết là kết cục tốt nhất cho An Cẩn.
Hơn trăm mũi tên đã lên dây, chỉ vào An Cẩn, chỉ cần hắn có động tác, lập tức bắn tên, dù sao Thái Tử không thể xảy ra chuyện.
Lý Thừa Càn cũng không trông cậy vào chuyện làm cho những cung tiễn thủ này buông vũ khí, hắn không biết người vừa rồi suýt đẩy An Cẩn vào chỗ chết là Tiêu Tụng, nhưng tình hình trước mắt này dù là ai cũng có thể đoán là chuyện gì xảy ra, phong cách hành sự của Tiêu Tụng rõ như ban ngày, mặc dù hắn là Thái Tử, cũng sẽ không được phá lệ châm chước, huống chi, hắn đã là một nửa phế Thái Tử.
Nhưng, An Cẩn lúc này lại cố tình làm ra một động tác tự tìm tử lộ. Hắn 'vụt' một cái nâng kiếm quơ lên cổ Lý Thừa Càn, ngay lúc đó, chỉ nghe ba tiếng "vút, vút, vút", khi kiếm của hắn chỉ mới vung lên một nửa, ba mũi vũ tiễn đồng thời găm hết vào cơ thể hắn.
Khi Lý Thừa Càn ngơ ngác nhìn An Cẩn ngã xuống, khóe mắt có nước mắt cùng máu chảy xuống.
An Cẩn nhìn hình ảnh mơ hồ của cây hợp hoan, thầm nghĩ: Giết nhiều người như vậy, sau khi chết hẳn là phải đến mười tám tầng luyện ngục đi, hẳn là sẽ không nhìn thấy tộc nhân của Đoạn thị đi...
'Phanh' một tiếng, An Cẩn ngã lên mặt cỏ, ba mũi vũ tiễn đâm xuyên qua lưng hắn, máu tươi thoáng chốc đã chảy thành dòng dưới thân hắn.
Cơn gió nóng rực thổi qua, hoa hợp hoan như ánh bình minh rào rạt bay xuống, bao trùm lên tố y, máu tươi cùng với dung nhan khuynh quốc khuynh thành của hắn. Đôi mắt như hai vũng linh tuyền mở to, lại như trường minh đăng dần dần lụi tắt, vĩnh viễn...mất đi ánh sáng.
Không cam lòng, đúng a, không cam lòng! Dù để hắn giết toàn bộ kẻ thù, cũng vẫn khó có thể vãn hồi chuyện thân thể đã tàn phá, cùng với hy vọng đã sớm bị tan thành bụi mù của hắn.
Thời điểm vừa mới đến Trường An, hắn nghĩ tới cái gì? Nhất định phải nỗ lực đọc sách, thi khoa cử, vào triều làm quan, rạng rỡ nhất tộc Đoạn thị, tuyệt không uổng phí toàn tộc liều cả tánh mạng đổi cho hắn cơ hội sống.
Có điều...hắn khi đó ngây thơ vô tri đến cỡ nào a!
Nhiễm Nhan rũ mắt, không nhìn An Cẩn nữa. Nàng cảm thấy những gì An Cẩn gặp phải thật đáng buồn đáng tiếc, lại không thể hiểu rõ được quan niệm thị tộc đã khắc vào cốt tủy của người Đường triều, cũng không thể hiểu rõ, thân thể đã bị hủy hoại này đối với An Cẩn mà nói là tra tấn đến cỡ nào.
"An Cẩn!" Lý Thừa Càn lảo đảo bổ nhào vào trước mặt hắn, hai mắt đau nhức, một giọt nước mắt cũng chảy không ra, chỉ cảm thấy cây cột chống đỡ duy nhất trong lòng hắn đã sập.
Tạ Tĩnh bước qua xác nhận An Cẩn đã chết, mới lệnh cho cung tiễn thủ buông cung, nhẹ giọng an ủi Lý Thừa Càn một câu, "Thái Tử thỉnh nén bi thương."
An Cẩn vừa chết, tim mọi người đều ổn định lại.
Lúc này một đám thái y vội vàng chạy tới, bọn họ không biết vốn là phải cứu ai, nhưng thấy cánh tay Lý Thừa Càn bị thương, lập tức tiến lên giúp hắn lấy mũi tên ra rồi băng bó.
Lý Thừa Càn vẫn cứng đơ như khúc gỗ tùy ý bọn họ muốn làm gì làm, ngay cả khi rút mũi tên, hắn cũng không hề động.
Tâm quá đau, đau đến mức cả người đều chết lặng.
"Thái Tử Phi đến!" một thanh âm the thé bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng.
Nhiễm Nhan nao nao, tình cảm Lý Thừa Càn dành cho An Cẩn quá sâu, nên nàng cũng quên mất vốn dĩ còn có một Thái Tử Phi.
Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy một mỹ phụ mặt hoa phục cẩm văn màu lam sẫm từ trên hành lang đi tới, bước chân nàng ta rất gấp gáp, nhưng vẫn đoan trang.
Thái Tử Phi lập tức đi đến trước mặt Lý Thừa Càn, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Điện hạ."
Lý Thừa Càn phảng phất như không nghe thấy.
"Điện hạ." Thái Tử Phi lại nhẹ nhàng gọi lần nữa.
Nhiễm Nhan có chút thương hại nữ nhân này, đoạn hôn nhân này của nàng và Lý Thừa Càn là kết quả sinh ra từ các thế lực hoặc hợp tác hoặc xung đột, thế lực gia tộc đem hai người buộc chặt bên nhau, đời này đã chú định là không thể tách ra.
Thái Tử Phi cũng không lên tiếng nữa, chỉ đứng ở phía sau Lý Thừa Càn, lẳng lặng nhìn hắn cùng An Cẩn đã chết đi kia. Giữa nàng cùng Lý Thừa Càn không có cái gọi là tình yêu, nhưng là phu thê ngần ấy năm, đối với hắn cũng coi như hiểu biết, Lý Thừa Càn một khi bắt đầu bướng bỉnh, bất luận kẻ nào cũng khuyên không được.
Tiêu Tụng không rảnh nhìn quan hệ rối rắm giữa bọn họ, phân phó người thu thập sạch sẽ nơi này, lệnh cho tất cả mọi người lui ra.
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua ba người dưới bóng cây hợp hoan kia lần cuối cùng, xoay người theo Tiêu Tụng rời đi.
"Phu nhân, ta phái người đưa ngươi trở về trước." Ra khỏi Đông Cung, Tiêu Tụng dùng tay áo che lấp tay cầm tay Nhiễm Nhan.
"Ừm, ngươi làm gì làm đi." Nhiễm Nhan gật đầu. Hung phạm chính đã đền tội, Tiêu Tụng khẳng định là muốn chải vuốt lại toàn bộ án kiện, viết hồ sơ, sau đó bẩm báo cho thánh thượng.
"Phu nhân..." Tiêu Tụng đã nói là sẽ bảo vệ nàng, nhưng đây đã là lần thứ hai làm Nhiễm Nhan thân hãm hiểm cảnh, cho dù Nhiễm Nhan an toàn thoát hiểm, hắn cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Nhiễm Nhan đương nhiên là có thể nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn nói: "Có một số việc khó lòng phòng bị, cẩn thận mấy cũng có sai sót cũng là bình thường. Dù cho ngươi có năng lực che chở ta, ta cũng thật sự cao hứng nghe câu hứa hẹn kia, nhưng ta chưa bao giờ là một người thích phụ thuộc vào người khác."
Nữ nhân có thể mong chờ một cánh tay kiên cố để dựa vào, có được một cái cảng tránh gió bình yên, nhưng dựa vào không có nghĩa là phụ thuộc.
Tiêu Tụng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ra ý cười.
Hai người đi chậm rãi đi trên đường mòn dưới tàng cây, Tiêu Tụng đưa Nhiễm Nhan đến cửa cung, đưa nàng lên xe ngựa, phái 40 hộ vệ đưa nàng hồi phủ.
Nhiễm Nhan ngồi trong xe ngựa, nhẹ nhàng dựa ra sau. Quá nhiều biến cố trong một ngày, chuyện biết được cũng quá mức hỗn độn bi thương, nàng cần phải hảo hảo chải vuốt lại một phen.
Nhưng phàm là án mạng, không có mấy vụ mà không phải bi kịch, Nhiễm Nhan biết rất nhiều chuyện bi ai, chuyện của An Cẩn chẳng qua chỉ là một trong số đó, có lẽ là bởi vì bản thân hắn quá mức ưu tú, cho nên thân thể tàn khuyết mới làm người càng tiếc hận hơn.
Hiện tại chuyện Nhiễm Nhan suy nghĩ nhiều hơn chính là Lý Đức Kiển đến tột cùng có dính vào chuyện này hay không. Nghe ý tứ của An Cẩn, lúc trước khi Lý Đức Kiển dẫn tiến hắn cho Thái Tử, Thái Tử cũng không có dấu hiệu là hảo nam phong, có lẽ là chân chính muốn giúp hắn, nhưng cũng có khả năng là Lý Đức Kiển dùng An Cẩn để lấy lòng Thái Tử, không ngờ sau đó lại gặp tác dụng ngược bị An Cẩn khống chế, bị bắt hiệp trợ An Cẩn giết người vứt xác.
Nếu là cái sau, vậy thì hắn thật đúng là trò cười.
Nhưng nếu là cái trước, vì cái gì Lý Đức Kiển vẫn giúp An Cẩn vứt xác? Chẳng lẽ là xuất phát từ tình hữu nghị?
Còn có tin tức Lý Thái bên kia truyền cho An Cẩn, địa đồ mà hắn nói đến, đến tột cùng là địa đồ gì?
Không biết vì cái gì, Nhiễm Nhan cứ cảm thấy việc An Cẩn làm bất quá chỉ là một góc tảng băng của trận bão táp này, phảng phất như có trận cuồng phong lớn hơn nữa sắp sửa thổi quét mà đến.