Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 3

Chương 432: Cung yến (hạ)



Thì ra Võ Mị Nương và Lý Trị đã quen thuộc nhau từ sớm như vậy. Có lẽ Lý Trị không màng thế đạo khiển trách, một hai phải lập nữ nhân của phụ thân mình làm hậu, không chỉ là bởi vì mỹ mạo của nàng đi!


Bạn chơi cùng khi còn nhỏ, rung động khi thiếu niên, mê luyến khi đã thanh niên, hơn nữa thủ đoạn của Võ Mị Nương, Lý Trị sao có thể chống đỡ được?


Nhiễm Nhan trong tiếng ồn ào, nghe đối thoại của các nàng, phảng phất như đã thấy hình dáng mơ hồ của vị nữ đế tương lai kia.


Ca vũ tạm nghỉ, Vi Quý Phi mới vừa rồi sai người để Nhiễm Nhan ôm ba hài tử đến gần một chút. Trong cung trước nay cũng không thiếu hài tử, các cung phi chỉ là chưa thấy qua tam bào thai, thấy hiếm lạ mà thôi, nếu hài tử hợp nhãn, liền thân cận một chút, nếu không hợp nhãn, cũng chỉ nhìn thử rồi thôi.


Ánh mắt Vi Quý Phi ôn hòa ngắm nghía ba hài tử, môi đỏ hé mở, nói: "Thưởng!"


Có nàng mở đầu, ba vị phi tử còn lại cũng đều sai người đưa lễ vật.


Hiền phi cười vui vẻ đứng dậy, cầm ba khối ngọc khắc hoa văn cát tường, đích thân mang lên cho ba hài tử, "Tiêu thị có phúc phận như vậy, thật là làm người vui thích."


Hiền phi Yến thị, tổ mẫu của nàng ta là xuất thân từ Độc Cô thị, cùng a gia của Nhiễm Nhan có chút quan hệ thân thích, nàng ta nỗ lực dìu dắt Yến thị, đồng thời cũng không quên dựa vào chút quan hệ này mượn sức Độc Cô thị và Tiêu thị, nữ nhân nhỏ xinh nhìn như nhu nhược này, cũng không đơn giản như vẻ ngoài.


Phi tử của Lý Thế Dân có ai là đơn giản đâu?


Nhiễm Nhan mỉm cười, nói tạ. Nhịn không được nhìn thoáng qua Thục phi, nữ nhân nhàn nhã này, ngồi ở chỗ kia không hề có cảm giác tồn tại, rất khó tưởng tượng đây chính là nữ nhi của Tùy Dương Đế, thân mẫu của Lý Khác.


Nhiễm Nhan vừa mới lui về chỗ ngồi, liền có một nội thị bước nhanh đến, đứng ở trước chủ tọa, nói: "Nương nương, thánh thượng sai nô tỳ truyền lời, thỉnh các nương nương cùng chư vị phu nhân vào hoa viên ngắm pháo hoa."


"Được." Vi Quý Phi nhìn quanh một vòng, nói: "Nói vậy mọi người ở đây cũng chán, đi ra ngoài ngắm pháo hoa, nói không chừng còn có thể may mắn nghe được bách quan ngâm thơ."


Nhiễm Nhan nhìn chung quanh, biểu tình của tất cả mọi người đều là vui sướng, nhưng nàng cách Đỗ thị gần nhất, có thể nhìn ra được ý cười kia không lan tới đáy mắt.


Không thể không nói, cái gọi là cung yến, kỳ thật là một hoạt động phi thường nhàm chán, không giống với yến hội tư nhân khởi xướng, loại cung yến này vì lễ chế quy phạm, ca vũ biểu diễn đại bộ phận đều là nhã nhạc, lời nói cũng đều là đường hoàng, người chủ trì yến hội, cũng không cần an bài biểu diễn cho thật xuất sắc, hết thảy đều phải hợp lễ pháp.


Bất quá, nữ tử Đại Đường luôn có thể tìm được thú vui trong các yến hội buồn tẻ, thí dụ như các nàng đối với ngươi nhiệt tình, phảng phất như rất thích thú, lại chưa chắc là thật sự thích, cũng chưa chắc là có ác ý gì, nói không chừng là ở trên phố nghe xong bát quái về ngươi, chạy tới nhìn vai chính của bát quái cộng thêm nói bóng nói gió để lấy thêm nội dung mới của bát quái.


Cho nên nếu ở trong yến hội vô duyên vô cớ mà thu hút ánh mắt, các nàng sau khi về nhà tất nhiên sẽ nghĩ lại xem bản thân mình gần đây đã làm chuyện gì mất thể thống.


Mà Nhiễm Nhan thì không có cái bối rối này, nàng luôn luôn là ai nói gì mặc kệ họ, mình làm chuyện của mình.


Các mệnh phụ sôi nổi đứng dậy, đứng yên chờ đám người Vi Quý Phi đi trước, mới theo thứ tự đi sau ra cửa.


Bởi vì thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm, tiệc tối ở Đường triều cũng không nhiều, chỉ có vào những ngày lễ hội đặc thù, cửa phường thị sẽ đóng cửa trễ hơn, gặp phải lễ mừng lớn, ngẫu nhiên cũng sẽ mở suốt đêm, thấy trăng sáng sao thưa, từng hàng đèn lồng sáng ngời, mọi người hứng thú đều rất cao, một đường nhỏ giọng nói đùa, vẫn không nghiêm khắc dựa theo phẩm cấp mà đi.


Một nữ tử áo váy màu đỏ nhạt đi đến bên cạnh Nhiễm Nhan, cười nói: "Phu nhân còn nhớ ta không?"


Nữ tử có bộ dáng khoảng 17 -18 tuổi, còn búi tóc thiếu nữ, hoạt bát tú lệ.


"Độc Cô nương tử." Nhiễm Nhan gật nhẹ đầu thi lễ.


Nhiễm Nhan chỉ thấy qua Độc Cô Lan Yến hai lần, đối với bản thân nàng ta cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, chỉ nhớ rõ nàng ta cùng Ba Lăng công chúa giao tình không tồi, cho nên cảm giác đối với nàng ta cũng không tốt.


Độc Cô Lan Yến phảng phất như chưa nhìn ra Nhiễm Nhan đang lãnh đạm, tiếp tục nói: "Nhi nữ của phu nhân thật là xinh đẹp, vừa rồi ở trong tiệc ta nhìn thấy bộ dáng tiểu lang quân quơ chân múa tay, rất đáng yêu."


Mẫu thân nào cũng thích nghe người khác khen hài tử của mình, cũng như phụ nữ nào cũng thích người khác ca ngợi nàng ta có phẩm vị hoặc xinh đẹp, nhưng Nhiễm Nhan hiển nhiên không như vậy, "Phải không, cảm ơn."


Độc Cô Lan Yến biết Nhiễm Nhan không thích mình, nhưng nàng vốn nghĩ rằng, mặc kệ thế nào Nhiễm Nhan cũng sẽ làm tốt công phu ngoài mặt, chỉ cần chịu đáp lời, mọi chuyện liền có cơ hội xoay chuyển, nhưng tình huống hiện tại này rất là xấu hổ.


"Ta cho rằng..." Nhiễm Nhan hơi suy nghĩ, tâm cảm thấy thật sự không cần phải cùng Độc Cô thị nháo đến quá cương, liền phóng nhẹ thanh âm nói: "Ác giả ác báo, những chuyện không tốt nếu đã có kết cục, tốt nhất nên an tâm tiếp thu, nếu không, nói không chừng lại đổi lấy kết quả còn bi thảm hơn cho mình. Độc Cô nương tử là người có tình nghĩa, nhưng có đôi khi cũng phải xem thử có đáng giá hay không, Độc Cô nương tử nói có phải không?"


Độc Cô Lan Yến trầm mặc, từ sau khi phụ thân qua đời, Độc Cô gia đã kém xa trước kia, trên đời này đều là người đi thì trà lạnh, nàng ta đã sớm không ôm hy vọng gì nữa. Ba Lăng công chúa đối đãi với nàng ta như tỷ muội, hiện giờ lại bị cấm túc trong nhà, rất có khả năng là cấm túc cả đời, nàng ta chỉ là không muốn vô tình như thế nhân, chưa bao giờ nghĩ tới có đáng giá hay không.


"Lan Yến thụ giáo." Độc Cô Lan Yến hơi khom người thi lễ, không biết có nghe vào hay không, nghiêng người qua bên đường, lùi lại đằng sau.


Nơi xem pháo hoa là một mảnh đất rộng trống trải trong hoa viên, bốn phía dựng bình phong, đèn lồng treo cao cao, theo gió đêm đong đưa, cảnh trí rất đẹp.


Nhiễm Nhan trước khi đi vào thì gọi một nội thị tới, thưởng chút đồ vật, thỉnh hắn đi qua chỗ quan viên bên kia truyền vài lời cho Tiêu Thị lang.


Vào bên trong khoảnh đất được bình phong vây lại, từng người đi tìm chỗ ngồi, bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.


"Hai vị tiểu lang quân cùng tiểu nương tử thật xinh đẹp." bên cạnh Nhiễm Nhan chợt có một vị phụ nhân cười khen.


Phụ nhân này khoảng trên dưới 30 tuổi, trang điểm hơi già, nhưng ngũ quan đoan chính, mi mắt cong cong, thoạt nhìn bộ dáng rất hòa thuận.


Nhiễm Nhan thi lễ, còn chưa mở miệng hỏi thân phận, phụ nhân kia liền nói: "Thiếp là Tạ thị, nhà chồng là Lý thị."


Nhiễm Nhan biết quan viên họ Lý chỉ có Lý Tịnh đang nhàn rỗi ở nhà, cùng với Binh Bộ Thượng Thư Lý Tích. Nhiễm Nhan thấy phẩm cấp địch y của nàng ta không tính là quá cao, nhưng nói chuyện với nàng một chút cũng không khúm núm, nhà Lý Tịnh cũng không có tức phụ tuổi như nàng ta, liền suy đoán: "Ngài là gia quyến của Binh Bộ Thượng Thư?"


"Đó là a ông của ta." Tạ thị nói.


Tạ thị nhìn ra Nhiễm Nhan không rành nói chuyện phiếm, liền chủ động tìm đề tài, thỉnh thoảng bóng nói gió dò hỏi về chuyện Nhiễm thị bạc đãi nữ nhi Trịnh gia, Nhiễm Nhan cũng rất nể tình mà thổ lộ một ít nỗi buồn khổ.


Những phu nhân bên cạnh kia nhìn như ai bận việc nấy, kỳ thật tất cả đều sôi nổi vểnh tai lên nghe đối thoại bên này, đây chính là nguồn tin tức trực tiếp, sao có thể bỏ qua?


Không bao lâu sau, nội thị kia quay lại. Tạ thị vừa thấy là nội thị tìm Nhiễm Nhan, liền rất thức thời mà rời đi.


Nội thị nhẹ giọng nói: "Phu nhân, bách quan đang tụ tập ở chính điện nghị sự, nô tỳ vào không được."


Trong lòng Nhiễm Nhan căng thẳng, không phải nói là xem pháo hoa sao? Sao bỗng nhiên lại nghị luận chính sự? Loại tình huống này, rõ ràng là xảy ra chuyện lớn a!


"Ngươi có nghe được là chuyện gì không? Vì sao lúc này lại nghị sự?" Nhiễm Nhan hỏi.


Nội thị bất an cúi đầu, nói: "Nô tỳ không biết."


Theo thanh âm của hắn, chỉ nghe "phanh" một tiếng, trên bầu trời đêm tràn ra một đóa pháo hoa.


Ngay sau đó, hai đóa, ba đóa, bầu trời đêm sâu thẳm trong phút chốc phồn hoa tựa cẩm. Trái tim Nhiễm Nhan theo tiếng "Phanh" "Phanh" kia mà nhảy lên đến có chút hoảng hốt.


Nhiễm Nhan suy nghĩ xoay chuyển, lẩm bẩm hỏi: "Thái Tử có ở trong điện không?"


Nội thị chần chờ một chút, tâm cảm thấy cầm phần thưởng lại không lộ ra chút tin tức nào, sợ là sẽ đắc tội vị phu nhân này, lại nghĩ đến tin tức hắn sắp nói cũng không phải bí mật gì, chỉ là để một nô tỳ nói việc này, sẽ có chút quá phận, liền ép thanh âm tới cực thấp, "Hồi phu nhân, từ sau khi An Cẩn chết, Thái Tử chưa từng lên triều, hơn nữa cự tuyệt không gặp thánh thượng."


Trong đầu Nhiễm Nhan có một tích tắc trống rỗng, chẳng lẽ, lịch sử phải viết lại?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.