Tháng giêng, Trinh Quán năm thứ mười. Trường An tuyết lớn. Từ Tử Lăng ngồi trên lầu ba của lầu Phúc Tụ, bên chiếc bàn cạnh cửa sổ ở góc đông nam. Gã ngưng thần ngắm nhìn Dược Mã Kiều trong cảnh gió tuyết đầy trời bên dưới. Một chiếc xe ngựa vừa mới chạy lên đầu cầu. Có thể tưởng tượng mỗi ngày có đến trên ngàn người qua cầu, thế nhưng chắc chắn rằng không ai biết được chiếc cầu này không những cải biến vận mệnh của gã và Khấu Trọng mà còn cả vận mệnh của thiên hạ.
Gã kéo chiếc nón đang che tới chân mày xuống một chút, mỉm cười:
- Ngươi tới rồi!
Kéo lại cổ áo che gần hết mặt, Khấu Trọng đến ngồi bên cạnh gã, quay lưng lại với những người khách khác, thoải mái dựa vào lưng ghế, phủi tuyết trên người, lộ ra nét cười sáng rỡ, cẩn thận ngắm nhìn Từ Tử Lăng, hai mắt sáng lên, gã lắc đầu than:
- Bao nhiêu năm rồi, huynh đệ tốt của ta?
Từ Tử Lăng vui vẻ nói:
- Vừa đúng chín năm. Sau khi hoàn thành tráng cử thám hiểm đầu nguồn Lưỡng hà tiểu tử ngươi trở về Tống Gia Sơn Thành định cư, tiểu đệ thì ẩn cư ở tiểu cốc Ưu Lâm, từ đó không hề gặp lại, cũng không có tin tức gì.
Ánh mắt Khấu Trọng hướng về phía Dược Mã Kiều phủ đầy tuyết, trên cầu không thấy người đi, hai mắt hiện lên vẻ như đang tưởng nhớ lại chuyện xưa. Gã lại thở dài lần nữa:
- Đạo lý thật đơn giản, dễ dàng, thì ra quản lý quốc gia cho tốt lại dễ dàng như vậy? Những lời Thế Dân đã nói ở tiền trang đều đã được thực hiện, tạo thành cục diện như ngày nay. Bất quá nói thật ta đã ngầm ra sức, giúp đỡ y chỉnh đốn cường hào ác bá, tham quan ô lại.
Từ Tử Lăng chau mày:
- Ngươi vẫn còn múa đao lộng kiếm sao?
Khấu Trọng cười nói:
- Dường như ngươi không hiểu được địa vị trên giang hồ của Khấu Trọng ta ngày nay, sau khi lập minh ước Bạch Mã ta không hề giao thủ với ai, bởi căn bản ta không cần ra tay, chỉ cần sai người nói một tiếng là được. Ai dám chọc giận ta? Nếu không nền chính trị nhân từ của Thế Dân cũng khó được thi hành nhanh chóng khắp phương nam như vậy.
Gã dừng một lát lại thở dài lần thứ ba:
- Phi Huyên quả là người có nhãn quan nhất thiên hạ, từ xưa tới nay người được xưng là minh quân có ai bằng được thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân của chúng ta? Y đã chứng minh cho mọi người thấy sau đại loạn quả thật là đại trị, hơn nữa lại là thời kỳ hoàng kim thịnh vượng nhất xưa nay chưa từng có. Ý! Người giàu nhất Trường An sao còn chưa tới?
Từ Tử Lăng cảm thấy mù mịt:
- Người giàu nhất Trường An?
Khấu Trọng nhịn cười:
- Còn không phải là Lôi Cửu Chỉ lão gia hỏa hạnh phúc vui vẻ nhất thế gian đó sao. Chẳng qua lão chắc chắn là nghèo hơn rất nhiều người, bởi vì tiền bạc kiếm được đều được dùng để tu bổ Đại hà, khiến cho lão giống như trước đây lúc còn nghiện cờ bạc trong túi không có một xu, trên đời quả là khó có lão bản nào ngoan như vậy.
Từ Tử Lăng nói:
- Ngươi quả là hiểu rõ tình huống của mọi người.
Khấu Trọng nói:
- Sao lại không hiểu rõ cho được? Mỗi dịp lễ tết đều có người đến thăm ta, làm lão tử bận đến nỗi không thể dứt ra được. Vậy mà kêu là thoái ẩn sao, con bà nó chứ!
Từ Tử Lăng bật cười:
- Ta không nghe ngươi kể khổ nữa, ngươi có gặp tiểu Hầu không?
Khấu Trọng gật đầu:
- Có gặp một lần, y đến để mượn xem chân tích của Cố Khải Chi, nghe khẩu khí của y tưởng chường vẫn phong lưu như xưa. Ý! Người giàu đến rồi!
Lúc này cách buổi chợ trưa còn nửa thời thần, trời lại đổ tuyết lớn, cả ba tầng lầu chỉ có vài bàn là có khách. Lôi Cửu Chỉ dùng mũ che mặt, vội vã đi tới, y ngồi xuống nói:
- Lẽ ra ta phải tới trước chờ các người, nhưng không thể trách ta tới trễ được, bởi vì ta bị Hoàng thượng nắm lại hỏi chuyện, bị ép phải bán đứng các người. Ha ha! Bộ dạng các người vẫn giống mười năm trước, không như đại ca của các người là ta đây càng lúc càng trẻ trung, càng có sức sống, càng có tướng phú quý hơn.
Từ Tử Lăng lắc đầu cười khổ, Khấu Trọng giả vờ giận:
- Rõ ràng là huynh chủ rộng nịnh bợ Thế Dân, bán đứng bọn ta đổi vinh hoa phú quý, để lão tử tố cáo ngươi với Thanh tỷ.
Lôi Cửu Chỉ nghe nói tới Thanh Thanh thì giật mình vội nâng ly cười bồi:
- Đừng trách lầm người tốt, vấn đề là ở chỗ Hầu tiểu tử. Y đặt chỗ căn phòng sang trọng nhất Thượng Lâm Uyển với lão Đào. Lão mới chính là kẻ muốn nịnh bợ Hoàng Thượng, cho rằng hành động này của tiểu Hầu có ẩn tàng huyền cơ, liền vội vã chạy đi báo với Bàng Ngọc, hại ta bị các vị đại gia ở Hình bộ dẫn đến gặp Hoàng Thượng. Hoàng thượng chỉ nói với ta một câu: “Đừng làm mất thời gian của trẫm”. Đổi lại là ngươi, ngươi làm thế nào? Một là đắc tội với Hoàng thượng, hai là bán đứng hai tên tiểu tử các ngươi, nên chọn thế nào? Tất nhiên là bán đứng các ngươi. Mọi người uống một ly, tình cảm huynh đệ chúng ta không thể vì bất kỳ việc gì mà thay đổi được.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không làm gì được lão chỉ đành cùng nâng ly uống cạn. Lôi Cửu Chỉ vui vẻ tiếp tục:
- Trường học ở Chung Ly của Hành Chi rất thành công, Trường An có không ít người đưa con tới Chung Ly nhờ Hành Chi dạy dỗ, chỉ dựa vào uy danh còn lại của việc y từng là quân sư của Thiếu Soái, cũng đủ để y nổi danh, huống hồ y lại được rất nhiều người chiếu cố.
Từ Tử Lăng nói:
- Đừng có nói vòng vo, Thế Dân có phải đang trên đường đến đây không?
Lôi Cửu Chỉ cười nói:
- Hoàng thượng đương nhiên hi vọng có thể đến ngay lập tức, cũng nhờ ta cực lực ngăn cản, Hoàng thượng lại chịu nghe lời can gián. Thế nhưng các người sớm mai cần phải nhập cung kiến giá, nếu không ta sẽ bị lôi ra ngọ môn chém đầu. Các ngươi chắc không muốn liên lụy Thanh Thanh phải ở góa chứ? Đã hiểu chưa?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau cười khổ, bọn họ không muốn kinh động Lý Thế Dân, thế chuyện đã thế này thì còn gì để nói chứ.
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:
- Sao tiểu Hầu lại phô trương như vậy, muốn uống rượu cũng có rất nhiều chỗ để lựa chọn, vì sao nhất định phải chọn Thượng Lâm Uyển?
Lôi Cửu Chỉ hạ giọng tỏ vẻ thần bí nói:
- Bởi vì y muốn cho Thiếu Soái một niềm vui bất ngờ, cả đời khó quên.
Khấu Trọng giật mình:
- Tú Phương?
Lôi Cửu Chỉ vui vẻ nói:
- Ha ha! Cũng không phải hoàn toàn tại tiểu Hầu, mà là Thượng đại tiểu thư của chúng ta viễn du quay về, muốn gặp Trọng gia ở Thượng Lâm Uyển.
Từ Tử Lăng đưa tay vỗ nhẹ vào vai Khấu Trọng, an ủi tâm trạng kích động của gã. Từ Tử Lăng hỏi:
- Còn lão Bạt đâu?
Lôi Cửu Chỉ đáp:
- Còn chưa thấy tung tích của y.
Khấu Trọng đè nén tâm tình kích động của mình xuống, ánh mắt hướng ra đường nói:
- Tới rồi!
Trong cảnh tuyết bay đầy trời, Bạt Phong Hàn đứng trên con đường vắng người, hướng về phía bọn họ, lộ ra niềm vui lâu ngày gặp lại. Lôi Cửu Chỉ kéo hai người đứng dậy nói:
- Đừng để mọi người chờ lâu, bọn ta lập tức tới Thượng Lâm Uyển, còn có Đạt Chí và Hiển Hạc đang ở đó chờ chúng ta tới uống cho đã một trận. Để ta trả tiền, hai người ra đường chờ ta.
Hai người đứng dậy, thể hình khí độ anh tuấn vượt trội lập tức thu hút sự chú ý của người khác. Bọn họ sợ bị người ta nhận ra, gây ra những xáo động không cần thiết, liền vội xuống lầu. Bạt Phong Hàn từ bên kia đường bước nhanh qua giơ tay ôm hai người một cái thật chặt, y cười dài:
- Lần này chúng ta phải tụ hội thật vui vẻ, mười năm rồi còn gì! Năm tháng như bóng câu qua cửa sổ, nhanh đến nỗi người ta cũng không để ý được.
Y bỏ tay ra, mỉm cười ngắm hai người. Vào đúng lúc này ba người chợt cùng nhìn về phía đầu đường, trong tuyết xuất hiện một cô bé rất đáng yêu khoảng chừng tám chín tuổi vừa đi vừa nhảy tay cầm một giỏ trái cây tươi chạy về phía họ. Ba người cảm thấy ngạc nhiên. Cô bé mũi thở ra khói trắng, thở hổn hển dừng lại trước mặt bọn họ, hỏi với giọng trẻ con:
- Xin hỏi vị nào là Từ đại thúc?
Trong lòng Từ Tử Lăng chợt động, mỉm cười nói:
- Là ta!
Cô bé đưa giỏ trái cây cho gã, vui vẻ nói:
- Là mẹ bảo Minh Không đưa cho người.
Từ Tử Lăng cầm lấy giỏ trái cây, cô bé tên Minh Không hô lên một tiếng liền quay đầu chạy về theo đường cũ, trong làn mưa tuyết dày đặc ẩn hiện một bóng hình tuyệt đẹp, áo trắng như tuyết, bàn chân để trần.
Khấu Trọng chau mày:
- Loan loan!
Từ Tử Lăng nhìn thấy cô bé lao vào lòng Loan Loan, nàng khẽ giơ tay chào tạm biệt, nắm tay Minh Không khuất dần trong làn tuyết.
Từ Tử Lăng nói:
- Không biết là đồ đệ của nàng hay là con gái?
Ánh mắt Bạt Phong Hàn hướng vào giỏ trái cây trong tay Từ Tử Lăng, y mỉm cười nói:
- Minh nguyệt đương không (trăng sáng trên bầu trời) quả là một cái tên đẹp đầy ý nghĩa.
Lôi Cửu Chỉ trả tiền xong xuống lầu, bốn người cười cười nói nói đi bộ từ từ dọc theo con đường của thành Trường An trong cảnh gió tuyết rơi đầy trời hướng về phía Thượng Lâm Uyển.