– Tang gia tức phụ, cô không biết đấy thôi, những lời đám lão bà tử này đều nói đều là sự thực, chỉ sợ Tiểu Muội bỏ qua đoạn nhân duyên này, sau hối cũng không kịp, nên mới không ngại mệt mà khuyên nhủ..
Tả Thiếu Dương nhấp ướt ngón tay, chọc thủng cửa sổ dán giấy, nhìn vào trong chỉ thấy Tiểu Muội nằm trên giường, đầu quay vào trong. Hoàng Cầm ngồi bên giường, cả phòng chỉ có cái giường đó thôi, toàn bộ đồ đạc không thấy nữa, bốn lão bà tử đang luôn mồm khuyên giải Tiểu Muội.
Lần mò ra cửa, thấy cửa treo cái khóa đồng, cửa bị khóa từ bên ngoài rồi.
Lấy Bi Vàng ở bên hông ra, thầm cầu khẩn nó nhớ được Tiểu Muội, nếu không hỏng hết cả, đưa tờ giấy lúc nãy ra cho nó cắn vào miệng, chiêu này Bi Vàng học được rồi, Tả Thiếu Dương đã có thể bảo nó đi cất bút hay lấy bút rất chuẩn. Khoét cửa sổ thủng to hơn, nhét nó vào, Bi Vàng hiểu ý, rúc rúc cái thân hình beo béo của nó, tọt cái chui tọt qua. Tả Thiếu Dương vừa thở phào thì lại thấy mặt nó thò ra, mở đôi mắt to ngơ ngác nhìn y, có vẻ không hiểu mình vào đó làm gì.
– Vào kia, đưa nó cho Tiểu Muội, mày nhớ Tiểu Muội mà phải không … Cô gái xinh xinh có má lúm đồng tiền ấy.
Tả Thiếu Dương nói thật nhỏ:
Bi Vàng chớp chớp mắt, hiển nhiên nó không thể hiểu được mệnh lệnh phức tạp như thế.
Tả Thiếu Dương vỗ trán, sao mình nghĩ ra cái kế hoạch ngu xuẩn như vậy được, đang tính chọc cái lỗ nữa chỉ vị trí cho nó thì trong nhà có tiếng người kêu váng tai:
– Trời ơi, chuột chuột, có chuột.
Đó là một bà tử tuổi cao, mắt hơi kém thấy Bi Vàng đong đưa ở cửa thì tưởng là con chuột nên hét ầm ĩ, Bi Vàng bị giật mình, rơi oạch một cái xuống đất.
– Nó vào nhà rồi, đuổi nó đi, đuổi nó đi.
Bên trong la bải hoải:
Mấy bà từ hoảng hồn chui hết vào góc, không có gì để ném, thế là cởi giày ném loạn xạ lên. Bi Vàng cũng hoảng, chạy khắp nơi né tránh. Hoàng Cầm nhảy lên giường ôm lấy Tiểu Muội, Tiểu Muội ngồi dậy, mới đầu cũng sợ lắm, song khi nhìn thấy Bi Vàng thì vừa kinh ngạc và mừng, đưa tay ra. Tiểu Muội học Tả Thiếu Dương kêu xuỵt xuỵt gọi, Bi Vàng đang lúc nguy khốn nhận ra người quen liền chạy vọt tới, nhảy vào lòng Tiểu Muội.
– Ôi mẹ ơi, nó chạy về phía này.
Hoàng Cầm nhảy xuống giường tới tụ hội cùng một chỗ với mấy bà tử ở góc nhà.
Tiểu Muội ôm Bi Vàng trong lòng, vuốt ve nó đầy yêu thương, Bi Vàng tới đây đại diện cho ý nghĩa lớn hơn nhiều, nàng nhanh chóng nhận ra tờ giấy Bi Vàng ngậm, lấy xuống mở ra xem, thấy bên trên viết:” Tiểu Muội: Đưa phiếu cầm đồ cho ta, ta gom đủ tiền rồi, yên tâm ta sẽ bảo quản thật tốt, không giao cho ai ngoài muội. Bảo trọng, đừng có nghĩ quẩn.”
Nước mắt cứ thế chảy ra, với Tiểu Muội mà nói, giờ phút tuyệt vọng thế này, biết ngoài kia có người luôn nhớ tới mình, không thứ gì giúp nàng có thêm sức sống hơn thế, nhanh chóng móc gối lấy từ một cái ngăn kín ra tờ giấy, cho Bi Vàng ngậm vào, sau đó đem nó ra tận cửa sổ để nó chạy ra ngoài.
Vốn Tả Thiếu Dương còn định nói với nàng mấy câu, nhưng ở dưới cầu thang có người hỏi vọng lên, hẳn là nghe thấy trên này la hét chạy lên, y vội lách nhanh ra sau chỗ ngoặt hành lang.
Tang phụ chạy lên, thấy khóa còn nguyên thì thở phào:
– Có chuyện gì thế?
Hoàng Cầm nhanh nhảu đáp:
– Công công, có chuột chạy vào, Tiểu Muội đuổi nó đi rồi.
Mắt trừng lên uy hiếp mấy lão bà tử kia.
Tang phụ càu nhàu mấy câu rồi xuống nhà, Tả Thiếu Dương không dám ở lại lâu sợ bị phát hiện, cũng lẻn xuống, lấy hai đồng đặt lên bàn nghênh ngang bỏ đi.
Gặp được Tiểu Muội và Hoàng Cầm, biết họ chỉ bị giam lỏng không làm sao là yên tâm rồi, nghĩ tới tính toán của Tiểu Muội, có chút buồn cười, cách này của nàng không thành vấn đề, lão béo họ Chu kia chuyến này nhục mặt, cho nên không lo lắng nữa.
Rời khỏi quán trà, lấy phiếu cầm đồ lật qua lật lại xem, y chưa bao giờ thấy thứ này, rất tò mò, bên trên vẽ linh tinh như bùa đuổi ma của mấy tên đạo sĩ, căn bản là xem không thể hiểu được, mãi một lúc mới nhận ra được tên cái hiệu là “Vĩnh Tường điển”.
Tìm một người qua đường hỏi vị trí, theo đó mà tìm, khá dễ, không ngờ cái cửa hiệu này to như thế, hai tầng khang trang, ngó chừng còn có cả hậu viện phía sau, rất xa hoa.
Rèm cửa rất dầy, vén lên đi vào, thấy bên trong chẳng có ai cả, ở cái quầy cao tới cằm người lớn, có lão giả cho hai tay vào túi ngủ gà ngủ gật. Ngó nghiêng không thấy hỏa kế ra chào hỏi, lão này không sợ trộm vào nhà hay sao, đi tới quầy, gõ gõ mấy cái lảo già kia mới lờ đờ mở mắt ra, đưa phiếu cầm đồ tới:
Lão giả thái độ rất tệ hại, không hề có chút ý thức khách hàng là thượng đế, ném phiếu lại, nhắm mắt vào ngủ tiếp:
Tả Thiếu Dương muốn tranh luận cũng không có cơ hội, cắn răng nói:
– 300 thì 300, chuộc.
Lão giả có vẻ bực mình, hừ một cái nói cộc lốc:
– Đợi đấy.
Lại chậm rề rề đi ra cửa sau, mang một cái tú ném lên quầy:
– Tự kiểm tra niêm phong đi, mở ra là khỏi ý kiến, nhìn cho rõ.
Theo quy củ hiệu cầm độ, đề phòng khách giở trò, khi chuộc đồ lại nói đồ bên trong bị đánh tráo, cho nên đồ quý giá, đều phải kiểm nghiệm si trước sau.
Tả Thiếu Dương kiểm tra số từng món một so với số trên phiếu, khi chủng loại tương ứng, gật đầu:
– Chính xác.
Chưởng quầy mới lấy kéo cắt miệng, đổ túi lên quầy, mấy cái vòng tay, hoa tai, vòng đeo cổ. Tả Thiếu Dương trà tiền mang đồ về.
Tả Thiếu Dương về hiệu thuốc, không hề ngạc nhiên thấy Tang mẫu đang ngồi thở phì phì trên ghế, mẹ y đứng bên nói gì đó, cha y ngồi sau bàn, mặt âm trầm.
Thấy y đi vào Tang mẫu đứng bật dậy chỉ Tả Thiếu Dương:
– Giỏi cho tiểu lang trung dám lừa lão nương, uổng cho nhà ta giúp Quý Chi Đường như thế, dám lừa ta … Mau đưa bạc đây.
Tả Quý nghiêm khắc nói:
– Trung Nhi, chuyện này là sao, mau trả bạc cho họ đi chuộc đồ.
– Nghe cha ngươi nói chưa?
Tang mẫu xấn xổ đi tới:
– Mau lên, 5 lượng 200 đồng.
Tả Thiếu Dương chỉ tôn trọng vì bà ta là mẹ Tiểu Muội, nhưng bà ta đối xử với Tiểu Muội như thế, y cũng không khách khí gì nữa, lạnh lùng nói:
– Chính xác là 5 lượng 300 đồng.
Tang mẫu ngớ người:
– Sao ngươi biết.
– Vì ta đã chuộc về đây rồi.
Tả Thiếu Dương lắc lắc cái túi:
– Trả cho ta.
Tả Thiếu Dương cho trang sức vào lòng:
– Xin lỗi, cái này không thể trả cho bà.
– Ngươi muốn gì, đây là đồ nhà ta, ngươi muốn chiếm lấy sao?
Tả Thiếu Dương kệ bà ta, đi tới nói với Tả Quý:
– Cha, kỳ thực số đồ trang sức này là do nãi nãi Tang cô nương để lại cho cô ấy, cô ấy dặn con, sau khi chuộc về nhất định đưa cho cô ấy, không đưa cho ai khác. Cho nên những thứ này chỉ có thể trả tận tay Tang cô nương.
Tả Quý lắp bắp:
– Có chuyện này sao? Không phải là Tang chưởng quầy … Tang cô nương … Vì sao lại bán đồ trang sức giúp chúng ta.
Chuyện này khó nói thẳng, Tả Thiếu Dương đáp qua loa:
– Cái này.. Con không rõ, chỉ biết trước kia giúp nhà ta không phải ý từ người khác, mà chính là bản thân Tang cô nương.
– Chuyện nữ nhi lão nương chính là chuyện lão nương, đồ của nó là đồ của ta.. Mau trả cho ta.
– Xin lỗi, Tang cô nương ủy thác ta giữ những thứ này cho nàng, nói rằng khi nào muốn lấy, nàng sẽ tự tới lấy.
– Lý nào như thế, lý nào như thế, mau trả cho ta, nếu không ta bắt ngươi lên nha môn.
Tả Thiếu Dương nghiêng người nhường đường:
– Mời tự nhiên, ta cũng muốn lên nha môn đây, ta chỉ làm theo ủy thác của Tang cô nương, không làm chuyện gì sai hết. Nghe nói huyện thái gia là người hết sức vô tư chính trực, ắt sẽ phái người đi thẩm tra. Không biết tới lúc đó sai dịch tới nhà, phát hiện Tang cô nương bị nhốt trong nhà thì bà sẽ giải thích ra sao đây.