Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 131: Cọng cỏ cứu mạng (1)



Huệ Dân đường.

Mấy ngày qua Nghê đại phu rất buồn phiền, bởi vì chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo lót quan hệ, nhưng kết quả khiến người ta hết sức thất vọng.

Ông ta tới Tùy gia mấy lần, đều bị cho hóng gió ngoài cổng, hạ mình nhũn nhặn, nói hết nước hết cái người ta cũng không cho vào, thậm chí lần cuối cùng còn thả chó cắn ông ta, may mà ông ta vào xe ngựa nhanh, nên không bị cắn.

Đường Tùy gia không thông, đành phải lên nha môn châu phủ.

Hai ngày sau đó bạc trắng phau phau cứ từng hộp từng hộp bay đi, lụa là gấm vóc từng xấp từng xấp biến mất.

Nghê đại phu còn chuẩn bị hậu lễ bái phỏng Chúc Dược Quỹ, nhờ ông ta giúp đỡ, còn mượn hợp đồng ông ta ký với Tả Thiếu Dương.

Trước kia Chúc Dược Quỹ bị bệnh luôn khám ở Huệ Dân Đường, mà Huệ Dân Đường cũng là kênh nhập thuốc chủ yếu của Hằng Xương, hai nhà nhiều năm quan hệ làm ăn qua lại luôn rất tốt, cho nên Nghê đại phu nhờ vả, Chúc Dược Quỹ thoải mái nhận lời làm chứng, thậm chí còn cho mượn hợp đồng ký kết bào chế dược liệu với Quý Chi Đường, có điều cũng nói chứng minh được tám miếng ô đầu không làm chết người, quan trọng nhất vẫn là ở Tả Thiếu Dương.

Đây là điều Nghê đại phu đau đầu nhất, song trước đó phải qua được cửa thứ sử đã, nếu không mọi điều đều vô ích.

Có tiền sai khiến được quỷ thần, xuất thân cơ cực Nghê đại phu rất tin vào đồng tiền, vòng vèo nhiều cửa rốt cuộc cũng gặp được Âu Dương thứ sử.

Hai vị tá quan của Âu Dương thứ sử nhận trọng lễ của Nghê đại phu, tất nhiên nói giúp ông ta, còn vỗ ngực đảm bảo, cho rằng bên trong chuyện này có ẩn tình, hi vọng thứ sử đại nhân nể tình Nghê đại phu hành y tế thế gặp một lần, nghe ông ta nói để làm rõ nguyên ủy. Âu Dương thứ sử cũng là người trọng lý lẽ, hiện đã bình tĩnh lại sau cái chết bất ngờ của nhũ mẫu nên đồng ý gặp mặt, dù gì Nghê đại phu là danh y số một Hợp Châu này, không ai muốn vô duyên vô cớ đắc tội, bệnh tật đâu có tha một ai.

Nơi gặp mặt là trong hoa sảnh nội trạch Âu Dương thứ sử, nơi này không khí căng thẳng, phòng vệ sâm nghiêm, dù Nghê đại phu được tá quan dẫn vào vẫn bị binh sĩ soát người kiểm tra gắt gao.

Nghê đại phu chẳng tâm trạng đâu chú ý tới điều bất thường đó, vừa vào nhà là vừa khấu đầu vừa khóc lóc, khóc chết đi sống lại. Âu Dương thứ sử nhìn ông ta với ánh mắt lãnh đạm, thậm chí là căm ghét, ông ta đồng ý gặp mặt chẳng qua vì Nghê đại phu quả thật có tiếng tăm trong vùng, bên dưới nhiều người nói khó như thế, không muốn mang tiếng độc đoán không chịu nghe người dưới, có điều trước mặt đại ca kẻ hại chết nhũ mẫu mình, dù làm quan nhiều năm, ông ta cũng không che dấu được tình cảm trong lòng.

Nghê đại phu khóc lóc thảm thiết trình bày:

– Thứ sử đại lão gia, xá đệ dùng 8 miếng ô đầu không phải dùng bừa, mà vì bệnh Tùy mẫu thực sự là đã tới nguy cấp, không dùng liều lượng mạnh không xong …

Âu Dương thứ sử tuổi ngoài ngũ tuần, mặc quan phục cũ, giản dị hơn cả Tiền huyện lệnh, phất tay:

– Bản quan đã hỏi Thang bác sĩ, bệnh tình nhũ mẫu đúng là bệnh nguy kịch, nhưng chẳng ai dùng ô đầu quá năm miếng. Đệ đệ ngươi hành y nhiều năm, rất hiểu điều này, nếu không phải cố ý mưu hại nhũ mẫu ta, quyết không dùng ô đầu nhiều như thế, ngươi còn kêu oan cái gì?

– Đại lão gia có điều chưa biết, bỉ huyện có hiệu thuốc tên là Quý Chi Đường, chưởng quầy Tả Quý, nhi tử ông ta là Tả Thiếu Dương, tiểu lang trung này không biết học đâu ra cách bào chế ô đầu mới, vừa có thể loại được độc tính, lại không mất đi dược hiệu, y từng dùng 8 miếng ô đầu trị được chứng phong thấp cho người ta mà không trúng độc.

– Hả, có chuyện này sao?

Âu Dương thứ sử cũng biết sơ qua về y thuật, thực ra đại đa số người đọc sách thời xưa đều biết chút ít về y, có điều biết về bệnh tật thuốc men là một chuyện, còn bắt mạch kê đơn là là chuyện khác, tóm lại vẫn đủ Âu Dương thử sử không tin tám miếng ô đầu không những không làm người ta trúng độc còn trị được bệnh:

– Bản quan cảnh cáo ông, đừng vì cứu đệ đệ mà bịa đặt lừa gạt bản quan, nếu không bản quan sẽ trị tội cả ông đấy.

– Thảo dân không dám, thảo dân nói từng lời đều là sự thực, xin đại lão gia tra xét, nếu có nửa câu lừa dối, thảo dân nhận mọi sự trừng phạt mà không dám có nửa lời oán trách.

Chuyện đã tới nước này Nghê đại phu chỉ còn đường liều thôi. Âu Dương thứ sử thấy ông ta dám khẳng định như thế thì bán tín bán nghi, cho gọi Thang bác sĩ tới hỏi.

Thang bác sĩ lắc đầu:

– Trong phạm vi kiến thức của hạ quan thì chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, vị Tả lang trung đó hạ quan cũng biết, ông ta thích dùng quế chi, nên được gọi là “Quế Chi lang trung”, là người hiền lành, thực thà, song chẳng có y thuật gì cao siêu cả, làm sao có cái bản lĩnh bào chế ô đầu không độc.

Âu Dương thứ sử nghe vậy nổi giận vỗ bàn:

– Điêu dân to gan, dám lừa gạt bản quan, người đâu …

– Đại lão gia.

Nghê đại phu lần này không quỳ xuống van nài, mà lưng ưỡn thẳng, mặt quyết tuyệt, lớn tiếng nói át đi:

– Vị Tả lang trung đó bản lĩnh đúng là tầm tầm, nhưng phương pháp bào chế thuốc là nhi tử ông ta học nơi khác, không phải từ Tả lang trung truyền thụ. Mà chuyện phương pháp bào chế này thì chưa có nhiều người, chính nhờ nó mà y ký hiệp ước bào chế với Hằng Xương dược hành, phía Hằng Xương còn tặng miễn phí cho mỗi hiệu thuốc không ít. Huệ Dân Đường cũng được tặng, xá đệ dùng chính là thuốc họ tặng miễn phí. Để chứng minh chuyện này, thảo dân còn chuyên môn tới Hằng Xương dược hành mượn hiệp nghị của họ, xin lão đại gia xem qua.

Nói rồi hai tay đưa hiệp nghị tới trước mặt Âu Dương thứ sử.

Nếu Chúc Dược Quỹ của Hằng Xương dược hành đã đảm bảo ắt có vài phần đáng tin, Âu Dương thứ sử bình tâm xem hiệp nghị rồi trầm ngâm:

– Quả là có chuyện 8 miếng ô đầu trị được bệnh mà không chết người sao?

– Thảo dân không nói dối nửa câu, xin lão đại gia minh xét. Hai người họ đều ở bản huyện, gọi tới hỏi là rõ.

Nghê đại phu nói câu này hỏng dùng lệnh quan triệu tập Tả Thiếu Dương, ông ta khỏi phải đi gặp y, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng tính toán luôn tốt đẹp, sự thực không như ý, Thang bác sĩ nhíu mày nói:

– Đủ rồi, đại lão gia làm việc thế nào không cần ông dạy.

Nghê đại phu hoảng sợ quỳ xuống, không dám lắm lời nữa.

Âu Dương thứ sử hết nhìn Nghê đại phu lại nhìn bản hiệp nghị, thở dài:

– Được, bản quản sẽ lệnh cho Tiền chưởng quầy tra rõ chuyện này, nếu như đúng là thế, có nghĩa nhũ mẫu đã hưởng hết mạng trời, chẳng thể trách ai, nhũ mẫu khi còn sống là người nhân hậu phúc đức, cũng không muốn người vô tội … ài … Còn không không chỉ trừng trị nặng, hơn nữa ngươi cũng không thoát tội đâu.

Nghê đại phu mừng quá nỗi, khấu đầu thề thốt liên tục. Âu Dương thứ sử phẩy tay bảo ông ta lui.

Từ nội trạch thứ sử phủ ra, Nghê đại phu thở phào, tiền tích góp gần nửa đời người sắp tiêu sạch rồi, cuối cùng cũng thấy được tia hi vọng, giờ khó nhất là cửa ải Quý Chi Đường.

Tới giờ không thể để chuyện sắp thành lại hỏng, uổng phí công sức tiền bạc, dù có phải khấu đầu bồi tội cũng phải làm cho xong. Đương nhiên không thể thiếu tiền được, trừ hậu lễ cho Tả gia, còn phải tốn khoản lớn cho Tùy gia, dù thế nào vẫn phải bồi tội.

Nghê đại phu đau đầu, tiền trong tay cho Tả gia e không đủ, chưa nói thế nào cũng phải bồi thường cho Tùy gia, xem ra chỉ còn cách bán tài sản đi, trong tay còn ít ruộng tốt, nhưng bây giờ ruộng quá rẻ, bán không được giá. Trạch viện chỉ có một cái đó thôi, bán đi rồi già trẻ lớn bé mấy chục người biết ở vào đâu. Trong tay có ít thuốc quý, có điều trong thời gian ngắn khó bán đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.