Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 150: Phải kiếm thật nhiều tiền



Nhìn theo bóng người Cù gia dìu nhau đi, Tả Thiếu Dương cảm giác rất lạ, có vẻ Bạch Chỉ Hàn ngay từ đầu đã có chút thù địch với mình, tại sao như vậy? Chẳng lẽ hậu quả do tên Trung Nhi kia để lại.

Sao cũng được, trước kia không biết có chuyện gì song hôm nay hiểu lầm như thế đủ sau này nàng không thèm nhìn mặt mình, hơi đáng tiếc song Tả Thiếu Dương nhanh chóng bỏ nó ra sau đầu, hiện y còn chuyện đáng lo hơn, toàn bộ lương thảo của quan binh bị thiêu cháy rồi, đầu thời Đường toàn quốc đều khó khăn, dưới tình huống đó lại còn thêm chuyện chó cắn áo rách như thế sẽ để lại hậu quả gì?

Đây là lần đầu tiên Tả Thiếu Dương nghe thấy chuyện lương thảo bị đốt, tỷ phu là người không giữ nổi cái mồm, nếu mà biết chuyện ắt đã chạy tới thông báo rồi, không biết có phải nha môn đang phong tỏa không, nhưng chắc chắn rất ít người biết. Chuyện này lan ra, e giá lương thực sẽ tăng vòn vọt mất.

Bất kể như thế nào thì cũng phải tích trữ ít lương thực để đề phòng vạn nhất, nhưng nhà mình lấy đâu ra tiền mà mua.

Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, Tả Thiếu Dương cứ có cảm giác thời khắc mấu chốt sắp tới rồi, nếu không nắm lấy cơ hội này, chờ đợi phía trước sẽ là đáy vực địa ngục. Nghĩ tới đó Tả Thiếu Dương không thể ngồi yên được, phải lập tức kiếm được tiền mua lương thực, trong tay y có cái gì? Chỉ có vài phương thuốc thôi.

Bán cho ai? Huệ Dân Đường vì Nghê Nhị chỉ e đã táng gia bại sản, Nhân Thọ đường và Hồi Xuân đường thì không trả được giá tốt.

Bây giờ chỉ còn có Hằng Xương dược hành thôi, Chúc Dược Quỹ muốn mua đứt cách bào chế ô đầu, trước kia hiệu quả của tân dược chưa được chứng minh có bán cũng chẳng được là bao, bây giờ được Nghê Nhị quảng cáo miễn phí cho, tình hình đã khác.

Những thứ liên quan tới thuốc Tả Thiếu Dương biết rất nhiều, song không phải cái nào cũng có thể đem bán, thứ thì cần vị thuốc chưa được sử dụng, thứ thì không đáng tiền, có thứ quyết không thể tiết lộ ra, vì chưa trải qua quá trình tích lũy kiến thức, trình độ y thuật của y giả thời này chưa đủ, biết mỗi phương thuốc dùng không tốt sẽ hại nhiều hơn lợi. Thế nên thứ có thể bán lấy tiền rất ít, không phải là tài nguyên tái sinh, bán cái nào là thiếu đi cái đó.

Đem so ra thì phương pháp bào chế thuốc càng dễ bán hơn, phương thuốc thì cần lang trung đại phu biện chứng bệnh chuẩn xác, mà bệnh tình thì thiên biến vạn hóa, thể trạng mỗi người một khác, lại cần điều chỉnh thêm bớt, phương thuốc là chết, người mới là sống, vẫn phải phụ thuộc vào con người.

Còn bào chế thuốc thì khác, thứ nhất cái này không cần có kiến thức y học cao thâm gì cả, chỉ cần người bình thường là học được, dược liệu lại tiêu hao liên tục, luôn có thị trường. Thứ dược liệu tốt được người ta thừa nhận, người ta sẽ đều tìm tới ngươi mà mua, lũng đoạn nó sẽ kiếm cả đống tiền.

Ô đầu, phụ tử là một trong số vị thuốc thường dùng nhất, nhưng ở thời này vì thiếu cách bào chế chính xác nên không dám dùng nhiều, nhiều bệnh cần lượng lớn dược liệu này không thể trị bệnh, gặp phải loại lang trung “dũng cảm” như Nghê Nhị, khiến người bệnh trúng độc chết là minh chứng rõ ràng.

Giờ thì vụ kiện cáo Nghê Nhị làm toàn thành xôn xao, nhiều người biết Quý Chi Đường có cách bào chế ô đầu không gây trúng độc, Hằng Xương dược hành có thể dựa vào nó mà vơ tiền. Bây giờ hẳn có thể mặc cả với Chúc Dược Quỹ.

Chuyện không thể chậm trễ, cân nhắc kỹ càng, Tả Thiếu Dương rời nhà, đi nhanh tới Hằng Xương dược hành.

Thật không may Chúc Dược Quỹ không có nhà, cũng chẳng nói là đi đâu, Tả Thiếu Dương rất nóng lòng, nhưng không thể hiện ra quá rõ ràng, nếu không đừng hòng bán với giá tốt, con người ông ta là thế, tư giao có thể thoải mái mời y uống rượu, uống trà, nhưng bàn chuyện làm ăn không có chuyện vì nể nang mà trả hơn một xu, nên làm ra vẻ thần bí dặn Chúc chưởng quầy nói với cha hắn là mình tới là được.

Đây là tính cách thứ hai của Chúc Dược Quỹ, ông ta rất tò mò, làm thế tự ông ta sẽ tìm tới mình.

Giờ thi Tả Thiếu Dương chỉ có thể kiên nhẫn về nhà đợi.

Nhưng tới khi kẻng cầm canh gõ rồi mà vẫn không thấy Chúc Dược Quỹ tới tìm, Tả Thiếu Dương như ngồi trên bàn chông, không ngừng ra cửa ngó nghiêng. Lòng vẫn thầm nhủ, ông ta nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới, bây giờ đi tìm ông ta chưa chắc đã thấy, để ông ta biết mình đi tìm thì hỏng việc.

Vì thế Tả Thiếu Dương đành hít thật sâu, thở ra, hít thật sâu …

Lương thị đã làm xong cơm, Tả Thiếu Dương đành đóng cửa, vốn để lại một cánh, nghĩ một lúc đóng cả vào.

Cơm nước vẫn thế, dưa chua, bánh bao bột mì đen, một bát canh rau, Tả Thiếu Dương cũng thấy kỳ, nếu ở thời hiện đại ăn uống kiểu này ròng rã cả tháng trời, y dám chắc mình sẽ gầy tọp đi, nhưng lúc này tuy y chẳng phải béo tốt song chỉ hơi gầy một chút, vẫn rất dễ coi.

Ăn một nửa cái bánh bao thì có tiếng gõ cửa vang lên, Tả Thiếu Dương mừng phát điên, lại phải vờ không nghe thấy, tiếp tục ăn.

Tả Quý nhíu mày:

– Trung Nhi, ra mở cửa đi.

– Dạ?

Tả Thiếu Dương mặt hoang mang ngơ ngác:

– Để thiếp thân đi.

Lương thị đứng dậy, cầm bát ra mở cửa.

Tả Thiếu Dương dựng tai lên nghe, quả nhiên là có tiếng cười sang sảng của Chúc Dược Quỹ mà y mong đợi:

– Ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi, lão tẩu tử, muộn thế này rồi mới ăn cơm à? … A, sao lại ăn cái này?.. Hèm, tiết kiệm quá.

Lương thị chỉ cười nhường đường cho ông ta vào.

Tả Thiếu Dương như giờ mới phát hiện ra ông ta, đặt bát xuống đi tới mở ghế gấp ra:

– Chúc lão bá, mời ngồi mời ngồi.

Tả Quý cũng đặt bát cơm xuống, đi ra sau cái bàn của mình lấy ghế ra.

Chúc Dược Quỹ vuốt râu cười:

– Tả lang trung, hiệu thuốc của ông bây giờ đã khác trước, cả huyện thái gia cũng tới, cả thành đang đồn đoán đủ kiểu, sau này muốn thanh bình như xưa cũng khó rồi. Ha ha ha, riêng điểm này thôi đã đáng ăn mừng một chập, sao còn tiết kiệm tới ăn rau dại thế?

Tả Quý chỉ cười cho qua:

– Lão chưởng quầy tới hàn xá giờ này không biết có chuyện gì chỉ giáo.

– Không dám, lão phu tới đây là để thỉnh giáo.

Chúc Dược Quỹ quay sang Tả Thiếu Dương:

– Đại lang, chiều lão phu đi cùng Thang bác sĩ và An y quan có chút chuyện, vừa về nhà thì nghe nói cậu tới tìm ta, có chuyện gì vậy hả?

– Cũng không có gì, cháu chỉ thuận tiện đi qua, tạt vào muốn hỏi chuyện kho thuốc dùng có tốt không thôi, không ngờ làm phiền lão bá tới tận đây.

– Tốt.

Chúc Dược Quỹ gật gù hài lòng:

– Cho tới bây giờ nhiều loại dược liệu cho thấy hiệu quả rồi, không bị sâu một như trước, lão bá đang tính hôm nào mời cậu tới giúp ta làm vài cái nữa.

– Không thành vấn đề, lão bá định bao giờ làm.

– Hai ba ngày nữa đi, còn dọn địa điểm.

Chúc Dược Quỹ hắng giọng một cái, mặt đổi sang nghiêm túc:

– Lão phu có chuyện này muốn thương lượng, nên mới tới tìm cậu vào giờ này.

– Lão bá cứ nói.

– Ừ, Tả lang trung, ta muốn mua đứt luôn cách bào chế sáu vị thuốc kia của quý đường, thế nào?

Câu này thực sự là hỏi Tả Thiếu Dương, vì tôn trọng nên Chúc Dược Quỹ mới nói với Tả Quý.

Tả Thiếu Dương thoáng chút kinh ngạc, không ngờ mình chưa nói đối phương đã nghĩ tới rồi, xem ra vụ kiện hôm nay khiến ông ta nhìn ra tương lai tươi sáng của vụ làm ăn này, rất nhạy bén, chả trách từ hai tay trắng lại trở thành người giàu nhất nhì huyện.

Tả Quý mỉm cười:

– Cái này của khuyển tử, cứ để nó quyết định là được.

Tả Thiếu Dương gãi gãi đầu, làm bộ ngây ngô:

– Cháu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, lão bá đề nghị bất ngờ quá, không biết lão bá định mua đứt ra sao?

– Tất nhiên là cậu bán phương pháp này cho Hằng Xương dược hành ta xong không được bán cho ai khác nữa, tất nhiên có thể tự bào chế dùng, bán lẻ, song không được bán số lượng lớn, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của ta.

Tả Thiếu Dương gật đầu:

– Cháu hiểu rồi … Chỉ cần giá cả hợp lý thì không thành vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.