Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 351: Thương thế của Điền thiếu gia (2)



Quay lại thư phòng, Điền thiếu gia ngồi xuống rồi, Tả Thiếu Dương kéo tay áo hắn lên, dùng ngón tay sờ xương khuỷu tay, nâng tay hắn lên, co duỗi không đạt được mức tối đa, nói rõ lang trung nối xương cho hắn không tốt, làm xương biến dạng rồi.

Nếu chỉ là thế cầm bút hẳn không vấn đề, nhưng không nâng lên hạ xuống, không co duỗi được thì khả năng là gẫy xương khiến thần kinh cánh tay bị tổn thương. Cầm lấy đèn soi, lòng bàn tay khô, không mồ hôi, sờ man mát, bảo hắn co duỗi ngón tay, nhưng không thể hoàn thành, mượn cái trâm, đâm thử vào nhiều vị trí trên cổ tay, xác nhận cảm giác chưa biến mất, ngón tay vẫn co giật bình thường, chỉ có công năng cơ bắp của ngón út đã hoàn toàn mất.

Rõ ràng đây là tổn thương dây thần kinh, chỉ nối xương không thì chỉ có thể cử động cánh tay, cầm được bát cơm là tốt rồi, còn viết chữ thì quên đi.

Tỉ lệ gãy chân tay tổn thương tới thần kinh chu vi rất nhỏ, không ngờ vị thiếu gia này gặp phải, vận may này không phải là dạng vừa đâu.

Điền viên ngoại thấy Tả Thiếu Dương kiểm tra rất cẩn thận, không giống lang trung khác chỉ sờ nắn xương một hồi rồi thôi, lòng tin càng lớn:

- Tả công tử, thế nào rồi? Tiểu nhi có hi vọng gì không?

Tả Thiếu Dương thu tay lại trả lời:

- Lệnh lang gãy tay làm tổn thương kinh lạc, nếu đơn thuần như thế thì dùng thuốc xoa ngoài có thể trị được, chỉ là thời gian tương đối lâu, hơn nữa nối xương không tốt, khiến một phần công năng không thể khôi phục, thời gian hơn một tháng, xương biến dạng, lại gần khuỷu tay rất khó cố định.

Điền thiếu gia nghe vậy lòng nguội lạnh quá nửa, hắn từ nhỏ tới lớn ít gặp trở ngại, ai ngờ chỉ một lần mà mất cả tương lai, người đọc sách lại không thể tham gia khoa cử, điều đó tàn nhẫn hơn cái chết.

Điền viên ngoại ít nhiều từng trải hơn, người ở cái tuổi của ông ta đều trải qua vài cuộc chiến rồi, tâm lý vững vàng hơn, sức chịu đựng tốt hơn:

- Vậy công tử có cách chứ ạ.

- Có, song khá rắc rối, cần đánh gãy xương đã biến dạng để nối lại, như thế xương mới có thể khôi phục bình thường, kinh lạc cũng có thể điều chỉnh...

Còn chưa nghe nói hết Điền thiếu gia đã tái mặt:

- Đánh gãy xương rồi nối lại?

- Đừng sợ, không đau chút nào đâu, ta có thứ thuốc ngươi uống vào, ngủ một giấc tỉnh lại là xong, hoàn toàn không biết gì hết. Ta dùng cách này chữa trị cho rất nhiều người rồi, kể cả hai người đã nói ở trên.

- Chắc chắn không đau?

Điền thiếu gia vẫn còn nghi ngại:

- Không hề.

Tả Thiếu Dương khẳng định chắc chắn:

Cái tay này bây giờ có khác gì phế rồi đâu, nếu không đau thì chữa may ra còn hi vọng, Điền thiếu gia hít một hơi:

- Vậy công tử cứ cứ thẳng tay chữa trị.

- Không vội, còn một chuyện nữa.

Tả Thiếu Dương lấy trong lòng ra một tờ giấy đã chuẩn bị trước, bên trong giải thích những rủi ro có khả năng gặp phải trong quá trình chữa trị và hậu di chứng có thể có:

- Hai vị nếu đồng ý với những điều kiện này thì ta mới chữa.

Cha con Điền gia nhìn nhau, chưa từng gặp lang trung nào thế này, nhìn y như nhìn quái nhân, cũng không quá coi trọng thứ giấy từ này, liền ấn tay ký tên xác nhận.

- Tốt, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta tiến hành thôi, chuẩn bị cho ta một căn phòng thật sạch sẽ, nước sôi, đèn nến đầy đủ...

Tả Thiếu Dương nói là làm ngay, đứng dậy đưa ra chuỗi yêu cầu, Điền viên ngoại rối rít sai nha hoàn đi chuẩn bị.

Chừng nửa canh giờ sau Điền thiếu gia được gọi đi một mình thư phòng đã được đốt mấy chục ngọn đèn đuốc, sáng chói măt, nhìn Tả Thiếu Dương và dược đồng rõ ràng là nữ cải nam trang chuẩn bị một đống những dụng cụ kỳ quái mà hắn chưa thấy bao giờ, khó mà nói tâm trạng của hắn là yên tâm hay bất an, chính xác mà nói là rờn rợn, cảm giác như con cá bị đưa lên thớt vậy, muốn thôi, nhưng sĩ diện không nói ra được, sau đó được đưa cho bát thuốc uống vào thấy tê tê lưỡi, nằm xuống giường rồi....

Tỉnh lại, Điền thiếu gia cảm thấy hơi chóng mặt, tim đập nhanh, chớp mắt một lúc nhìn quanh đúng là phòng mình, dựa vào cây nến đã cháy gần hết thì thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng hắn có cảm giác mới chỉ chớp mắt một cái mà thôi.

Bạch Chỉ Hàn đi mở cửa, người nhà Điền viên ngoại bên ngoài chờ đợi tới lòng như có lửa đốt liền chạy ngay vào, rối rít hỏi thăm. Điền thiếu gia chỉ nghe thấy những tiếng ồn ào, không rõ cái gì vào cái gì, muốn đáp, nhưng lưỡi không nghe theo chỉ huy.

Thấy con mình hành vi như kẻ mất hồn, phu thê Điền viên ngoại sợ hãi vô cùng:

- Tả công tử, tiểu nhi, tiểu nhi bị làm sao thế này?

Tả Thiếu Dương vừa rửa tay vừa đáp:

- Yên tâm, lệnh lang uống thuốc tế cho nên như thế, một hai canh giờ nữa sẽ khôi phục bình thường.

Thành thực mà nói thương thế này nếu đem so với thưởng tích của Dư chưởng quầy và Xảo Nhi không là gì, thực tế còn đơn giản hơn Tả Thiếu Dương nghĩ, y làm quen tay, lại thêm Bạch Chỉ Hàn tính cách cực kỳ "máu lạnh", rất thích hợp làm phẫu thuật ngoại khoa, trước tiên dùng dao phẩu thuật tại chỗ thương tổn cắt thẳng xuống, tách ra xem, phát hiện dây thần kinh không đứt, sau đó đánh vỡ xương biến dạng, nắn lại như cũ, dùng gỗ âm trầm cố định bên trong, ngoài dùng thạch cao, hoàn thành hết sức thuận lợi, chẳng có tính khiêu chiến nào.

Điền viên ngoại chỉ biết gật đầu thôi chứ làm sao được nữa, lúc này chú ý cánh tay con mình có thứ trăng trắng, không phải băng gạc, còn ươn ướt, nhưng khá cứng:

- Đây là cái gì thế?

- Là thứ cố định khi gãy xương, gọi là thạch cao, một tháng sau sẽ tháo ra.

- Vậy lúc đó có thể cầm bút viết chữ được rồi?

Đó là điều Điền viên ngoại quan tâm nhất, vì đầu tháng bảy cử hành thi châu, bây giờ là hạ tuần tháng năm, hơn một tháng nữa thôi:

- Có thể, quan trọng nhất là dựa vào ý chí người bệnh, lúc đó cần rèn luyện phục hồi công năng, không được nản chí, không được sợ đau mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Phu thê Điền viên ngoại nhìn nhau, cách chữa trị này quá khác thường, không khỏi lo ngại.

- Yên tâm, Quý Chi Đường ta xưa nay trị khỏi bệnh mới lấy tiền, ta sẽ ở lại đây tới khi lệnh lang khôi phục hoàn toàn mới thôi.

Tả Thiếu Dương cũng có không ít việc phải làm ở Long Châu này, như hướng dẫn phân hiệu Hằng Xương dược hành xây dựng nhà kho mới bảo quản thuốc, giúp họ cải tiến một số phương thức bào chế thuốc men, đi xem xung quanh nơi này có loại cây thuốc nào mà Hợp Châu không có, đủ cho y bận rộn:

- Giờ ta kê đơn thuốc, ngay lập tức đem sắc cho lệnh lang dùng. Nếu lệnh lang đang dùng bất kỳ loại thuốc nào khác thì phải ngừng ngay, trong quá trình điều trị, chỉ dùng thuốc ta kê thôi.

Điền viên ngoại gật đầu.

Chúc chưởng quầy vẫn đợi ở đây nãy giờ, nhận lấy đơn thuốc, sai người về hiệu buốc thuốc đem sắc, xong xuôi từ biệt Điền gia, cùng Tả Thiếu Dương rời Điền phủ.

Theo an bài của Chúc Dược Quỹ, phân hiệu ở Long Châu đã chuẩn bị nơi ăn chốn ở trước cho Tả Thiếu Dương rồi, một khách sạn ở gần Điền phủ, không phải cái tốt nhất Long Châu, song thuê hẳn một tiểu viện độc lập, đó là vì Chúc Dược Quỹ biết thân phận Bạch Chỉ Hàn là chính thất tương lai của Tả gia nên an bài như vậy.

Tả Thiếu Dương cũng là cổ đông nhỏ của Hằng Xương dược hành, cho nên thoải mái tiếp nhận.

Tới chỗ ở thì là chập tối rối, đó là khách sạn hai tầng, đại sảnh kinh doanh quán ăn, tầng hai cho khách thuê trọ, đi qua đại sảnh sẽ có một cái sân rộng chia hai bên, một bên là chỗ ở của chủ khách sạn, bên kia là hai tiểu viện, chỉ cung cấp cho khách đặc biệt, có lối đi riêng ra ngoài, không cần phải qua khách sạn.

Tiểu viện khá nhỏ, chỉ có một gian phòng, một cái sân có bàn đá dưới giàn nho, không cần bếp, vì mọi thứ đã có khách sạn cung cấp rồi, Tả Thiếu Dương rất hài lòng.

Chúc chưởng quầy đã sai hỏa kế dẫn xe trâu về dược hành chăm sóc, phái một cái xe ngựa, một xa phu chuyên môn tới nghe Tả Thiếu Dương an bài.

Mọi thứ bố trí ổn thỏa, Tả Thiếu Dương nhìn sắc trời thấy còn hai canh giờ nữa mới giới nghiêm, bảo Chúc chưởng quầy:

- Đưa ta tới nhà Đồng lão, bệnh của ông ấy không thể trì hoãn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.