Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 401: Vừa tới đã muốn về



Cả đám nhìn nhau cười lớn, Điền Phong chắp tay nói:

- Tả huynh tới kinh thành mấy tháng rồi, không ngờ Miên Xuân các còn chưa tới, nơi này chính là chốn bồng lai tiên cảnh của nam nhân, cô nương nơi này chưa nói mỹ mạo như hoa, cầm kỳ thi họa không gì không tinh, là chốn văn nhân nhã khách thường lui tới kiếm tìm tri kỷ, không phải nơi buôn son bán phấn phàm tục, nếu không phải thế, không dám mời huynh tới đây.

-...Đi nào, hôm nay ngu đệ làm chủ, một là báo đáp huynh chữa khỏi cái tay này, hai là mừng hội ngộ.

Ngũ Thư và Điền Phong mỗi người một bên kéo Tả Thiếu Dương vào bên trong, Khang Huyền Hồ tuổi trung niên, cũng chẳng hề có chút ngại ngần, sải bước bình thản.

Vừa đi vào thì gặp thêm một nhóm người nữa, thì ra đã hẹn Điền Phong ở đây từ trước.

Xuân lâu thì tất nhiên phải có lão bào tử, nhưng không phải là mụ béo mặt trát phất trông muốn tởm như trong phim, réo lên " các cô nương, tới tiếp khách", mà là mỹ phụ tuổi khoảng ba mươi, người chưa tới đã mang theo làn hương thơm ngát, thu ba dập dờn sắc sảo, thấp thoáng nhìn ra được thời thiếu nữ là giai nhân có hạng, đi tới nhún eo thi lễ nói:

- Chắc trách hôm nay chim khách cứ kêu mãi, té ra đúng là quý nhân tới rồi, Điền công tử, mời lên lầu.

Miên Xuân Các gồm ba tầng, cấp bậc từ thấp lên cao, nếu muốn tìm cô nương giải quyết vấn đề sinh lý, ở lại tầng một muốn chơi kiểu gì có kiểu đó, lên tầng hai vừa có thể kiếm chút tình thú vừa có thể thỏa mãn nhu cầu, xác định lên tầng ba, thì là nơi bán nghệ không bán thân. Đương nhiên, nếu ca cơ và khách tình đầu ý hợp nhìn trúng nhau, không hạn chế túy ngọa hoa tùng, điều kiện tiên quyết là ca cơ tự nguyện, đây không phải là quy tắc bất thành văn còn là quy định cứng, xuân lâu nghiêm khắc tuân thủ, nếu để ca cơ bị cưỡng ép, chẳng khác nào biến thành chỗ tầm thường rồi, văn nhân nhã khách không thèm ghé thăm nữa.

Đừng có quan niệm thư sinh là nghèo đói, vì khoa cử ở Đại Đường, đi thi điểm số chỉ là một phương diện, quan trọng hơn càng chiếu cố ân tình và thể diện người tiến cử, vì thế con cháu quan viên đại hộ có ưu thế hơn hẳn, khoa tú tài tuyệt đại đa số là xuất thân phú quý, hoặc số ít tài hoa cực kỳ xuất chúng lọt vào mắt hào môn.

Điền Phong mới tới kinh thành đã là khách quen rồi, mọi khi hắn ở tầng hai, hôm nay đi cùng Tả Thiếu Dương, thấy y lần đầu tới nơi này, nói:

- Ma ma, đây là Tả công tử, khách chính hôm nay, chuẩn bị thượng phòng cho bọn ta đi.

- Nô gia ra mắt công tử, sau này mong được công tử chiếu cố nhiều hơn. Tả công tử, mời.

Mỹ phụ hơi cúi người, cổ áo trễ xuống thấp thoáng bầu ngực trắng ngần, vừa vặn không quá nhiều, sau đó đi trước dẫn đường, mông đong đưa như múa, rất biết khiêu khích nam nhân, xem ra năm xưa là cao thủ trong nghề.

Nhã phòng phải tới sáu mươi mét vuông, thảm dầy lún chân, bốn góc đặt bốn bồn lửa đốt than ít khói đỏ rực ấm áp, phòng sát đường, đẩy cánh cửa ra thấy hành lang dài, đứng đó phóng mát nhìn xa có thể thấy một góTrường An dưới tuyết trắng, đẹp vô ngần.

Hai bên cửa có cô nương phục vụ cởi giày cho khách, mỹ phụ lão bảo tử quỳ trên thảm, như hiền thê đón trượng phu về.

Điền Phong đi tới bên mỹ phụ:

- Ta huynh lần đầu tới đây, hãy để Tả huynh thấy hết một lượt tinh túy nơi này đi, trước tiên gọi mấy cô nương tới tiếp rượu, huynh đệ chúng ta uống mừng đoàn tụ, sau đó mời ca cơ, vũ cơ lần lượt lên.

Rồi quay sang Tả Thiếu Dương:

- Tả huynh, cô nương nơi này mỹ mạo tài tình đều hàng đầu, nếu vừa mắt đừng nương tay, đám người này đều là sói đói đấy, huynh không ra tay, đến lúc bị họ giành trước, đừng nói không nể tình huynh đệ nhé, ha ha ha.

Nói xong lật tay một cái đĩnh bạc trắng phau phau nhét vào khe ngực mỹ phụ.

Tả Thiếu Dương cười không nói, ai bảo y là chim non ở chốn này chứ, nói cho lòi cái dốt ra à.

Thảm tuy êm, nhưng phải quỳ, Tả Thiếu Dương rất ghét, nhưng chỉ ghét chốc lát, mỹ phụ đưa tay gõ nhẹ chiêng keng một tiếng, một đoàn thiếu nữ như hoa như ngọc tiến vào, váy kéo dài sát đất, đi như lướt trên mây, hoạt bát khả ái, tới bên cạnh từng người ngồi xuống, tay nâng bầu rượu bằng đồng, rót ra thứ chất lỏng đỏ sậm.

Là rượu nho, Tả Thiếu Dương chấn động, không ngờ có thứ này ở thời Đường, chắc là mang từ phương tây tới theo con đường tơ lụa, chỉ riêng việc vận chuyển qua sa mạc đủ biết sự đắt đỏ của nó, một bầu rượu này không biết tốn bao nhiêu đấu gạo, y bị chính ý nghĩ của mình làm bật cười, nâng chén uống thử, thuần ngọt vô cùng, trước khi về nhà, nhất định phải mua cho tỷ tỷ một ít.

Trên bàn là những đĩa bánh nhỏ tinh xảo, mỗi đĩa tối đa ba cái, Tiểu Muội có ý bán bánh cùng trà từ lâu, trà nơi khác cho đống thứ hổ lốn như nồi lẩu, không hợp với ăn bánh, nhưng trà của nàng chỉ có trà sẽ rất hợp, không biết nha đầu đó đã thực hiện chưa, trước khi đi Tả Thiếu Dương đã bảo nàng cứ lấy lợi nhuận quán ra làm theo ý nàng rồi.

Bánh mềm, thơm ngọt xốp, mỗi cái bánh to hơn ngón tay, cho vào mồm không cần phải cắn, không phải há to mồm, cực kỳ vừa vặn, thế này nếu là Miêu Bội Lan, toàn bộ bánh trên bàn cũng không đủ làm lửng bụng nàng.

Còn có Bạch Chỉ Hàn đang một mình may áo đợi mình về nữa.

Chưa gì Tả Thiếu Dương đã mất hết hứng thú, uống liền ba chén mà không biết, tiểu cô nương bên cạnh báo tên mà không còn nhớ là gì.

Điền Phong một tay vòng qua eo cô nương, tay đặt lên mông nàng, chẳng hề khách khí xoa bóp, cô nương nửa nằm nửa ngồi, bị tấn công liên tục, song giữ cốc rượu rất vừa vặn, hắn chỉ cần hắn hơi cúi đầu xuống là uống được ngay:

- Hôm nay Tả huynh bảo sao chơi đó, chúng ta làm gì đây, hợp lệnh, hay là tiểu danh lệnh.

Tiểu cô nương bên cạnh Tả Thiếu Dương hơi tủi thân, nàng cố gắng rồi mà khách chẳng động lòng, tất nhiên rồi, với Tả Thiếu Dương làm sao ra tay với nha đầu này được, xinh xắn đáng yêu đấy, nhưng tuổi tuyệt đối chưa quá 13, ngực phẳng lỳ, mông chả có, nếu là mỹ phụ khi nãy thì y chẳng khách khí đâu, nhưng người ta gõ chiêng một cái là đi mất rồi, đành kệ giai nhân ai oán, tự cầm cốc rượu đồng có hai cái tai, uống không cẩn thận nó chọc cho chảy máu mũi, chưa hết đồng còn có vị tanh tanh, phí cả rượu ngon, cái này phải dùng chén sứ mới chuẩn:

- Ta chỉ biết xem bệnh uống rượu, chứ tửu lệnh không thông, mọi người cứ chơi đi, tới phiên ta uống rượu là được.

Khang Huyền Hồ đã lâng lâng rồi, tiểu cô nương đáng tuổi con mình mà còn chơi trò uống rượu bằng miệng, cười ha hả:

- Thế sao được, hôm nay hiền đệ là khách chính mà.

Ngũ Thư lên tiếng cứu nguy:

- Đệ cũng không giỏi món văn vẻ, chúng ta đổi trò khác, vừa dễ chơi vừa không hại não, thế nào?

- Thế thì chơi mẫu chiến đi, chắc các huynh đệ ở đây cũng không còn mấy ai đủ kiên nhẫn ngồi ngâm thơ đâu.

Một lão giả tuổi chắc kém Tả Quý một chút cười dâm ô nói, được đám đông nhao nhao hưởng ứng.

Mẫu chiến chính là hoa quyền, trò chơi giống bao kéo búa vậy, thích hợp không khí bữa tiệc rượu, đơn giản dễ chơi và dễ say... Chẳng mấy chốc tiếng uống vang lên liên hồi, Tả Thiếu Dương đã người lâng lâng bồng bềnh, đám Điền Phong cũng chẳng khá hơn, từ ôm cô nương thành ngã vào lòng các cô nương rồi.

Mới đầu mọi người nhắm vào Tả Thiếu Dương, uống một lúc, bắt đầu chiến đấu hỗi loạn. Ngũ Thư tay cầm cốc tay cầm bầu rượu, lảo đảo tới bên cạnh Tả Thiếu Dương:

- Tả huynh, trong phòng nóng quá, chúng ta ra lan can hóng gió chút đi.

Bữa tiệc mới bắt đầu, không nên ngồi lỳ uống, rất dễ say, Tả Thiếu Dương đứng dậy, theo hắn ra ngoài hành lang, Ngũ Thư đóng cửa lại, tức thì ngăn cách hẳn với tiếng ồn ào trong phòng.

Tuyết ngừng rơi rồi, gió lạnh thổi qua, thoải mái hơn rất nhiều, Ngũ Thư mời Tả Thiếu Dương một cốc, sau đó chân thành nói:

- Lần trước lời Tả huynh làm đệ thức tỉnh, học y phải chắc chắn, từng bước, không hàm hồ, hà hà dù sao đỗ tới cử nhân ở tuổi này là hiếm có lắm rồi, như Khang huynh, thi nửa đời người mới đỗ đạt, nên đệ không dám đòi hỏi nhiều nữa. Thời gian qua ngu đệ khắc khổ học tập, tiếc là không có lương sư, nhiều chỗ không hiểu mà chẳng có ai hỏi, lúc trước ở Long Châu nhận lời theo Tả huynh học tập thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.