Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 453: Gặp phiền toái rồi (2)



- Ta chưa bao giờ quan tâm tới triều chính, không rõ chuyện đó, có thể tỷ nói đúng, nhưng đó không phải vấn đề ta quan tâm.

Tả Thiếu Dương nói thẳng luôn:

- Ta là y quan, chức trách của ta là chữa bệnh, người bệnh tìm tới ta, ta đã hứa trị khỏi bệnh cho họ, Tiêu tỷ tỷ, tỷ theo ta lên núi, không phải vì muốn cùng ta hái thuốc, mà muốn thuyết phục ta tạm thời không chữa bệnh cho Bành đại nhân, để hoàng thượng bắt ông ta nghỉ hưu, đúng không?

Tiêu Vân Phi không dấu nữa:

- Ngươi không biết lòng người hiểm ác, hiện giờ ông ta đối xử tốt với ngươi, chưa chắc tương lai sẽ tốt với ngươi. Trước mặt thế này, sau lưng thứ khác, nhất thời không nhìn ra được đâu.

- Ý tỷ nói Bành Bính là người xấu, muốn nhân cơ hội này khiến ông ta nghỉ hưu.

Tiêu Vân Phi gật đầu.

Nếu là người khác nói mấy lời này, Tả Thiếu Dương không thèm nghe nữa rồi, nhưng là Tiêu Vân Phi, y cho nàng một cơ hội:

- Xem ra tỷ biết rất nhiều nội tình, vậy tỷ nói xem, Bành đại nhân đã làm gì, nếu tỷ thuyết phục được ta, ta sẽ nghe tỷ.

- Được, ông ta trợ trụ vi ngược.

- Vậy ai là Trụ Vương? À phải rồi, tỷ định nói Đỗ đại nhân.

- Đúng thế.

Quanh đi quẩn lại vẫn là nói tới Đỗ Yểm, gần đây nghe không ít chuyện xấu liên quan tới ông ta, Tả Thiếu Dương không tò mò cũng khó:

- Đỗ đại nhân đã làm chuyện gì xấu?

- Ông ta làm chuyện xấu rất nhiều, mua quan bán tước, kéo bè kết phải, dùng người không đúng...

Tả Thiếu Dương cắt ngang:

- Đó là đặc tinh của quan trường, chỉ cần làm quan, nhất là quan lớn, có ai tránh được? Ai không mua quan bán tước, ai là không kéo bè kết phải, nói tới dùng người không đúng, tới Khổng Minh còn dùng nhầm Mã Tốc, người đâu phải thánh nhân? Nếu tỷ lấy tiêu chuẩn này phân biệt quan tốt quan xấu, ta e phải đuổi hết văn võ đại thân trong triều rồi.

Tiêu Vân Phi cắn răng:

- Vậy được rồi, ta kể hai chuyện này, cho ngươi biết ông ta xấu xa thế nào.

- Được, tỷ cứ nói.

- Ông ta cốt nhục tương tàn, hại chết cháu ruột của mình. Ngươi biết cháu ruột của ông ta là ai không? Là thượng thư hữu phó xạ Đỗ Như Hối.

Đây là một trong hai bốn vị danh thần trứ danh trong Lăng Yên Các, cùng với Phòng Huyền Linh hợp thành "Phòng mưu Đỗ đoạn", là cánh tay trái phải của Lý Thế Dân, Tả Thiếu Dương đương nhiên là biết, chỉ không ngờ Đỗ Yểm là thúc thúc của Đỗ Như Hối:

- Đỗ tướng chẳng phải vẫn còn sống hay sao?

- Người ông ta hại chết không phải là Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối còn hai thân huynh đệ nữa, cả ba đều là cháu ruột ông ta. Tùy mạt chiến loạn, ca ca và đệ đệ của Đỗ Như Hối bị Vương Thế Sung bắt, Đỗ Yểm có thù với hai đứa cháu này, ông ta lại là thân tín của Vương Thế Sung, không cứu cháu đã đành, còn buông lời gièm pha, hại chết một người, thiếu chút nữa làm một người chết đói. Ngươi nói xem có đáng hận không?

Nếu nói cốt nhục tương tàn thời này, còn ví dụ nào điển hình hơn vị thiên cổ đệ nhất đế, giết ca ca đệ đệ, ép cha nhường ngồi, giam lỏng trong cung, rồi cưỡng bức cả tẩu tử đệ muội, về sau cả con cái cũng bị ông ta ép chết không ít, đánh giá một con người rất không đơn giản, Tả Thiếu Dương bình tĩnh nói:

- Cốt nhục tương tàn đương nhiên là đáng hận, nhưng Đỗ đại nhân đã là thân thúc thúc, vì sao lại đi hại cháu mình, tất nhiên trong đó phải có thù hận không thể điều giải, nếu không ai vô duyên vô cớ làm thế?

Tiêu Vân Phi bối rối:

- Ân oán của bọn họ thế nào ta không biết.

- Vậy chúng ta cũng không thể đánh giá người ta được, còn tỷ, làm sao biết Đỗ đại nhân gièm pha với Vương Thế Sung giết cháu mình?

- Chuyện đó thì ai ai cũng biết, vì sau khi Vương Thế Sung bị đương kim hoàng thượng đánh bại, bắt Đỗ Yểm, vốn định giết ông ta, nhưng chính đứa cháu suýt chết đói kia không kể hiềm khích cũ cầu xin Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối là thân tín của hoàng thượng, vốn định báo thù giết ca ca, nhưng bị đệ đệ thuyết phục, mới cầu xin hoàng thượng cứu Đỗ Yểm.

Tả Thiếu Dương suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Coi như hoàng thượng không giết ông ta nhờ Đỗ tướng cầu xin, không phải quá mâu thuẫn khi hoàng thượng trọng dụng một người như vậy à?

Tiêu Vân Phi hừm một tiếng:

- Còn chẳng phải vì ông ta làm được vài bài thơ méo mó, Phòng Huyền Linh cho rằng ông ta là nhân tài, tiến cử với hoàng thượng. Hoàng thượng giữ lại trong Thiên Sách Phủ, rồi hoàng thượng đăng cơ, ông ta liền nước lên theo thuyền.

- Tỷ tỷ nói quá phiến diện, vài bài thơ méo mó lại được Phòng tướng tán thưởng? Phòng mưu Đỗ đoạn mà thiên hạ ca tụng lại là người nông cạn vậy sao. Cứ cho là thế thì hoàng thượng dùng ông ta vào lễ bộ mới đúng, sao lại cho ông ta trọng trách giám sát bách quan? Lại còn đồng thời là kiểm giáo lại bộ thượng thư, bổ nhiệm miễn nhiệm quan lại nữa, hoàng thượng anh minh, không thể dùng kẻ đạo đức băng hoại vào vị trí trọng yếu như thế.

Tiêu Vân Phi không phản bác được, tức mình nói:

- Nhưng ông ta tàn hại cốt nhục là sự thực.

- Đến ngay cả cháu ông ta cũng không kể hiềm khích cũ, hoàng thượng cũng không so đo việc này, ắt phải có nguyên nhân, chúng ta là người ngoài, chỉ vì nghe người khác nói, không hiểu căn nguyên mà phủ định cả con người sao?

Tiêu Vân Phi mặt đỏ bừng bừng, giọng lớn dần, không khác gì cãi nhau rồi:

- Ông ta thích mua danh kiếm tiếng, thời Tùy, nghe nói Tùy đế hay dùng ẩn sĩ, liền trốn vào Thái Bạch Sơn giả ẩn cư, kết quả bị Tùy đế nhìn thấu, ghét ông ta chơi đùa quyền mưu, đầy đi vùng xa xôi, về sau đại xá mới về.

- Thu hút sự chú ý của hoàng đế, để được làm quán, báo đáp quốc gia, bày chút thủ đoạn không phải xấu, đọc khắp lịch sử không biết có bao nhiên năng thần thiện tướng đều làm việc này.

Tiêu Vân Phi dậm chân:

- Ngươi thật là, Đỗ Yểm không phải là người tốt, ông ta đã hại chết vô số người, ngươi còn giúp ông ta.

- Ta không giúp ông ta.

- Ngươi giúp Bành Bính là giúp ông ta, Bành Bính là nanh vuốt của ông ta.

Tả Thiếu Dương thấy Tiêu Vân Phi tức tím mặt rồi, hỏi:

- Rốt cuộc tỷ có ân oán gì với Đỗ Yểm, người xấu trên triều hẳn còn nhiều, chẳng lẽ bây giờ cần lập ra danh sách, để sau này ta không chữa bệnh cho người đó à?

- Là... Là ta muốn tốt như ngươi thôi, loại người xấu xa như Đỗ Yểm, ngươi nên tránh xa ra một chút, ông ta sớm muộn gì cũng gặp họa, cẩn thận tới lúc đó để bản thân liên lụy vào.

Tả Thiếu Dương thở dài nói:

- Ta biết tỷ tỷ muốn tốt cho ta, nhưng ta chỉ chữa bệnh cứu người, bọn họ có làm cái gì cũng không liên quan tới ta. Nếu như ta không làm đúng trách nhiệm của y giả mới là đã rời xa bản tâm của mình, trước nay ta không quan tâm gì tới triều chính là vì thế.

- Ta chỉ yêu cầu ngươi hoãn chữa bệnh cho Bành Bính, để hoàng thượng bắt ông ta nghỉ hưu, không hại tính mạng ông ta, vì sao ngươi không chịu?

- Vì ta đã hứa với Bành đại nhân trước rồi, hơn nữa ông ta là người xấu sao?

Tiêu Vân Phi quay người đi:

- Ta không biết Bành Bính, nhưng là tâm phúc của Đỗ Yểm thì là người xấu.

Lý do quá nực cười, Tả Thiếu Dương đeo gùi thuốc lên vai, chuẩn bị xuống núi:

- Tiêu tỷ tỷ, chúng ta không nên tranh luận vấn đề này nữa, ai nên làm quan, ai không nền, chúng ta không nên quản vào, ta là y giả, bệnh nhân tới tìm ta khám bệnh, ta sẽ làm hết khả năng giải trừ đau bệnh cho người đó, bất kể đó là ai, cho dù là tử tù, ngày mai có bị đi chặt đầu, nếu như tìm tới ta, ta cũng chữa. Chuyện khác không nằm trong phạm....

Nói tới đó Tiêu Vân Phi phất tay, không biết đánh trúng chỗ nào, Tả Thiếu Dương tức thì cảm thấy người nhũn ra, ngã xuống đất, miệng vẫn nói được:

- Tiêu tỷ tỷ, tỷ làm cái gì?

- Ngươi không nghe ta, ta chỉ đành cưỡng ép, giữ ngươi lại Hoa Sơn vài ngày, đợi khi nào Bành Bính nghỉ hưu rồi, ta thả ngươi ra. Ta làm thế vì tốt cho ngươi, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi bị Đỗ Yểm làm liên lụy.

Tả Thiếu Dương tức giận, quát:

- Ta chỉ là lang trung, không giúp bọn họ giết người phóng hỏa, làm sao bị liên lụy? Chẳng lẽ tất cả người có qua lại với Đỗ Yểm, bao gồm bán rau qua đường cũng...

Bộp!

Tả Thiếu Dương thấy trời đầy sao, mắt tối sầm, rồi không biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.