Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 465: Câu chuyện trên xe (4)



Tả Thiếu Dương không ngờ có chuyện này, oan ức nói:

- Phương thuốc đó là thật, lão gia tử nghe vãn bối phân tích cách dùng thuốc là biết ngay, trúng phong là ở cơ sở cơ thể con người khí huyết nội hư, lao quyện nội thương, ưu tư não nộ gây ra, khiến tạng phủ âm dương mất điều hòa...

- Khoan! Khoan! Khoan!

Tôn Tư Mạc xua tay liên tục:

- Ngươi nói cái gì thế, trúng phong là do nội hư, kinh lạc trống rỗng, phong tà xâm nhập gây ra. Sao ngươi lại nói là cơ sở khí khuyết nội hư, ai nói cho ngươi mấy điều đó?

Hứa Dận Tông đang nhắm mắt dưỡng thần cũng nhíu hai hàng mi thọ.

Tả Thiếu dương vỗ trán, chẳng trách mà người ta bảo đơn thuốc của mình không đúng, do nhận thức khác nhau nên nguyên tắc chữa trị cũng khác nhau.

Thời Hán Đường đều cho rằng trúng phong do kinh lặc trống rống, khiến ngoại tà xâm nhập gây ra, cho nên đều dùng thứ thuốc bổ kinh lặc hư tổn, muốn đạt được mục đích đó, không thể thiếu nhân sâm. Bởi vậy trúng phong gọi là bệnh phú quý, bách tính bình thường mắc phải chỉ có cách chờ chết.

Còn y học hiện đại, trị trúng phong cực kỳ hiếm khi dùng thuốc quý như nhân sâm, nên người bệnh bình thường đều có thể trị được bệnh.

- Lão gia tử, nói một câu khả năng người không thích nghe, nhận thức trúng phong của mọi người sai cả rồi, quan điểm cho rằng trúng phong do ngoại tà xâm nhập, phải dùng nhân sâm bổ hư là sai, cho nên mới nhìn phương thuốc của vãn bối nói nó không đúng.

Lời này của Tả Thiếu Dương với Tôn Tư Mạc mà nói là hoang đường, lão thần y tuy là người tính khí có phần kỳ quái, nhưng rất ôn hòa, đạm bạc danh lợi, ở y học thì tuyệt đối không nhường nhịn:

- Y thánh có nói "phu phong chi vi bệnh, đương bán thân bất toại " hoặc " Tí bất toại giả, thử vi tý. Tà tại vu lạc, cơ phu bất nhân, tà tại vu kinh, tức trọng bất thắng, tà nhập vu phủ ". Đã nói lên rõ ràng rồi, bệnh do phong tà, khiến bán thân bất toại, là do kinh lạc gây ra, chẳng lẽ ngươi dám nói y thánh sai hay sao?

- Vâng...

Tả Thiếu Dương dè dặt nói:

- Ở vấn đề này, nhận thức của y thánh là chưa chính xác lắm.

Dù Tả Thiếu Dương đã nói giảm nói tránh rồi, vẫn khiến Tôn Tư Mạc cực kỳ tức giận, đứng bật dậy:

- Thằng bé này, sao dám nói thế? Hứa lão đầu bảo ngươi phê bình y thánh trong bài thi, ta không tin, bây giờ mới biết là không sai, ta thấy ngươi là đứa bé có tài hoa, đừng có học đám tiểu nhân vô tri, đả kích cổ nhân để lấy tiếng.

Hứa Dận Tông mở mắt ra:

- Lão Tôn, ông quát tháo cái gì, tu đạo bao năm không trừ được cái tính nóng nảy đó, để thằng bé nói xem, lão hủ biết chuyện này lâu rồi, nhưng có lôi cổ nó tới hỏi tội không?

- Được, ngươi nói xem nào.

Tôn Tư Mạc ngồi xuống:

Tả Thiếu Dương hít một hơi, sắp xếp lại lời lẽ, nói:

- Hai vị lão gia tử, vãn bối rất tôn trọng y thánh, trong lòng không có chút bất kính nào cả, y thuật chúng ta học được, đều trên cơ sở kiến thức của các bậc tiền nhân rồi phát triển lên, kế thừa tri thức phong phú của họ mà hoàn thiện dần. Có điều vãn bối nói thực, bị thời đại hạn chế, y học cổ nhân khó tránh được có chỗ không phù hợp. Cho dù là y thánh cũng thế, vì y thánh cũng là người, cũng phạm sai lầm, điều này không có gì là lạ. Quan điểm của vãn bối cũng không phải là chân lý cuối cùng, có thể nhiều năm sau, con cháu chúng ta phát triển những lý luận này, đưa ra quan điểm hợp lý hơn, sóng sau luôn xô sóng trước, chỉ có y thuật không ngừng bỏ cũ thay mới thì phát triển được, quá sùng bái cá nhân, là tự hạn chế mình. Ngay lão gia tử cũng đã cải tiến y học của y thánh, không hề dậm chân tại chỗ.

- Ồ, lão Tôn cải tiến y học của y thánh lúc nào mà ta không biết nhỉ?

Hứa Dân Tông cực kỳ ngạc nhiên:

Tả Thiếu Dương chắp tay với Tôn Tư Mạc:

- Xin hỏi lão gia tử, vì sao lại có bệnh truyền thi quỷ chú?

Đó là thành quả nghiên cứu rất đắc ý của Tôn Tư Mạc những năm gần đây, truyền đi chưa lâu, không ngờ tên nhóc này đã biết, Tôn Tư Mạc vuốt râu nói:

- Phế lao nhiệt sinh trùng, sinh ra bệnh.

- Vậy y thánh nhìn nhận bệnh này thế nào?

Tôn Tư Mạc á khẩu, vì Trương Trọng Cảnh nói rằng bệnh này do hư lao mà ra. Trước kia ông không để ý tới vấn đề này, giờ mới nhận ra quan điểm của mình cũng xung đột với y thánh rồi.

Hứa Dận Tông nhìn mặt Tôn Tư Mạc biến đổi liên hồi, thở dài, bảo xa phu dừng xe, chậm rãi nói:

- Nhóc con, xuống đi, để bọn ta suy nghĩ chuyện này, rồi tìm ngươi nói chuyện sau.

Tả Thiếu Dương cung kính thi lễ, chẳng hề để bụng vì bị đuổi xuống xe giữa đường.

Trong xe, Hứa Dận Tông cười ha hả:

- Thế nào, ta nhìn người trúng hơn ông chứ, thằng bé này là thứ chuyên gây họa, nó bình phán y thánh không phải lần đầu, suy nghĩ của nó quá khác biệt, sau này nhập sư môn của ông, chỉ e sẽ gây không ít phiền toái cho ông, ha ha ha.

Tôn Tư Mạc trừng mắt lên:

- Không chỉ là gây phiền toái cho ta, nó cứ làm loạn thế này, e cái mũ trên đầu không giữ được bao lâu, có điều nó chẳng bận tâm tới quan chức, chỉ một lòng theo đuổi y thuật.

Câu này nói trúng tâm khảm Hứa Dận Tông:

- Lần đầu tiên ta nghe thằng bé này nói y thánh sai, đã cảm thấy nó là y giả chân chính, vì thế hôm nay mới đặt cược nó đi chữa bệnh chứ không tới chỗ chúng ta, quả nhiên là thế. Lúc nãy nghe lão phu muốn đốt sách thì cuống lên bịa ra cái lý do sứt sẹo, ai chẳng nhìn ra.. Ha ha ha, đó là đứa trẻ ngoan, trẻ ngoan phải giữ gìn.

Tôn Tư Mạc bình tâm lại, lời ông cụ nói, chính ông cũng phải suy nghĩ, ông cụ đã đã đạt được tới tâm cảnh loại bỏ được mọi ràng buộc thế tục, trong lòng chỉ có chân lý, đó mới thực sự là nguyên do ngay cả hoàng đế cũng kính phục, chứ không đơn thuần dựa vào tuổi tác của ông cụ.

Trước kia Tôn Tư Mạc luôn không phục, hôm nay nhìn ông cụ ung dung như thế, không phục cũng không được rồi, trong lòng ông y thánh Trương Trọng Cảnh là bức tượng thần, còn với ông cụ, chỉ có chân lý mới là thần thánh thực sự.

- Lão Tôn, ông còn băn khoăn cái gì nữa, trước tiên tạm chấp nhận lý luận của nó, sẽ thấy dùng thuốc như vậy là không sai, phương thuốc này đúng là đã chữa được cho người ta, thế cũng đủ chứng minh nó không nói loạn.

- Đương nhiên nó không, chỉ là đầu óc lão phu có hơi loạn, nghĩ một thời gian hẵng hay, dù sao cũng không gấp.

- Vậy cũng được. tạm gác đó, đây không phải chuyện một sớm một chiều.

Hứa Dận Tông lại hỏi:

- Còn vấn đề phụ tử thì thế nào?

- Ài, quên mất rồi, có điều phương pháp bào chế phụ tử của thằng bé này hiện mới chỉ có số ít chứng thực hữu hiệu, chưa kiểm chứng trên phạm vi lớn. Theo ý ta là để thái y thự tổ chức năm y quán phía dưới cùng với một số y quán tư nổi danh trong kinh, chuyên môn thí nghiệm, sau đó tính tiếp, việc này thận trọng thế nào cũng không thừa.

- Đúng thế, thí điểm này phải tổ chức cho tốt, thời gian có thể dài một chút, quan sát rõ ràng hãy quyết định, ở mặt này ông hơn ta, ta không xen vào nữa.

- Cứ xác định là nửa năm đi, nếu chuyến này chứng minh được rằng phụ tử có thể dùng quá liều lượng mà không có độc, phát công văn ra toàn quốc, Hằng Xương dược hành kia chỉ cần dựa vào bán mỗi phụ tử thôi cũng kiếm lớn rồi, không biết năm xưa thằng bé đó bán cách điều chế này được bao tiền.

Hôm nay không chỉ Tôn Tư Mạc đầu óc hỗn loạn, Tả Thiếu Dương cũng không khác gì, riêng việc sử dụng đơn thuốc vượt thời đại có thể gây hậu quả cũng đủ y đau đầu, trước kia cứ thoải mái lấy kiến thức hiện đại ra dùng mà không suy nghĩ gì, giờ mới nhận ra không tốt.

Những danh y truyền mãi tới đời sau như Trương Trọng Cảnh có Thương hàn tạp bệnh luận, Tôn Tư Mạc có Thiên Kim Yếu Phương và Thiên Kim Dực Phương, Lý Thời Trân có Bản thảo cương mục. Tả Thiếu Dương cũng từng muốn thành một danh y như thế, nghĩa là y cũng cần để lại tác phẩm của mình, nhưng y có thể viết cái gì đây, kiến thức của y viết một bộ sách truyền đời không thành vấn đề, có điều chắc chắn nó sẽ đụng chạm tới thành quả người khác, không thể tránh được điều ấy, vì thế y không thể để lại cho sau này bất kỳ thứ gì, nói cách khác dù đời này y có cứu chữa người bệnh vô số chăng nữa, rồi cũng sẽ bị lãng quên trên dòng sông dài lịch sử.

Cuộc nói chuyện hôm nay đã định sẵn, Tả Thiếu Dương chỉ có thể là một tiểu lang trung mà thôi.

Cho dù y là người sải thoát tới đâu, cũng không khỏi sa sút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.