Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 16: Thanh niên hắc y



Khó trách người hiểu biết nói trợ giúp căn bản chỉ vì trắc ẩn, tùy tiện giúp đỡ cũng khiến một thanh niên không đứng dậy nổi, lúc này tâm tình Tiêu Duệ trở nên rất thoải mái. Rời khỏi Lệnh Hồ gia trở lại Vương gia, trong phủ nhìn thấy tỷ phu Vương Ba cùng vài tiểu nhị đang chưng tiểu mạch, lại nhìn thấy một loại men rượu nhiều năm, Tiêu Duệ sờ sờ túi tiền vẫn còn chút tiền, nghĩ một hồi liền đi ra phố.

Hắn tới một cửa hàng ở thành tây mua một túi lúa mạch nhỏ, sau đó qua một hiệu thuốc bắc mua một chút Xà Ma Hoa, rồi trở về. Khi đi ngang qua ngã tư, trong dòng người ồn ào, ở một góc đường yên lặng, hắn bỗng thấy một thân ảnh quyến rũ quen thuộc.

Đôi mắt hắn sáng ngời, vội vàng cất túi lúa mạch nhỏ rồi chạy vội tới, vừa muốn há mồm chào hỏi chợt thiếu nữ cúi mình xuống, lấy một cái bánh bột ngô từ trong giỏ đưa cho một lão ăn mày dơ bẩn ở góc đường. Lão ăn mày giơ bàn tay bẩn thỉu, giật lấy cái bánh bột ngô trong tay thiếu nữ, bàn tay đen thùi lùi, đầy mỡ chạm vào bàn tay trắng nõn của thiếu nữ lưu lại năm vết bẩn.

Trên mặt thiếu nữ không có nửa điểm ác cảm hay thoải mái, chỉ cười nhẹ rồi lấy khăn lau mu bàn tay bị dơ, dịu dàng nói với lão ăn mày

- Lão, nô đi đây, ngày mai nô sẽ lại tới cho lão một cái bánh bột ngô.

Lão khất cái không biết cái gì gọi là bánh bột ngô, trong miệng ú ớ liên hồi. Thiếu nữ thiện lương cười cười, đang muốn đứng dậy rời đi, chợt thấy bên cạnh mình có một thiếu niên đang ngồi xổm, thả vào trong bát của lão ăn mày hai đồng thông bảo chói lọi.

- Là ngươi?

Thiếu nữ ngạc nhiên nói, trong giọng nói còn ẩn chứa một chút vui sướng, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt lặng lẽ toát ra tâm sự của thiếu nữ.

- Ngọc Hoàn cô nương

Tiêu Duệ đứng dậy cười nói, muốn chào hỏi Dương Ngọc Hoàn một chút nhưng vạt áo lại bị bàn tay dơ bẩn của lão ăn mày túm lấy, không khỏi ngạc nhiên

- Lão nhân gia, ngươi là?

Lão ăn mày trợn mắt nuốt miếng bánh bột ngô cuối cùng, đột nhiên giật mình, tay chỉ vào Tiêu Duệ, rồi lại chỉ vào thiếu nữ, miêng ê a, rõ ràng là câm điếc. Cái miệng của lão chảy ra hai dòng nước miếng thật dài, thần sắc có chút vui sướng, dường như còn có chút nịnh nọt, tiện đà hung hăng chụp lên bàn tay.

- A???

Tiêu Duệ có chút khó hiểu, nhưng thiếu nữ thường xuyên qua lại cũng hiểu được ý tứ lão ăn mày. Lão ăn mày rõ ràng là nói, hắn cùng nàng trời sinh một đôi. Thiếu nữ có chút xấu hổ, không kìm nổi lại trộm liếc Tiêu Duệ một cái. Thấy hắn mắt sáng, khuôn mặt tuấn mỹ, thần thái phiêu dật, anh khí, thản nhiên, sắc mặt không khỏi càng thêm hồng. Đột nhiên, thiếu nữ nhớ tới, đây chính là một tay ăn chơi có tiếng trong thành Lạc Dương, nàng âm thầm hít một hơi thật sau, lùi lại một bước nhỏ.

Tiêu Duệ cũng là người, làm sao có thể không rõ tâm tư đang vui mừng bỗng nhiên cảnh giác của thiếu nữ. Trong lòng hắn thầm than, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, chỉ chắp tay thi lễ

- Ngẫu nhiên gặp mặt Ngọc Hoàn cô nương, trong lòng Tử Trường thật sự vui mừng.

-……

Thiếu nữ đỏ mặt khoát tay

- Đừng khinh bạc nô…

Miệng tuy nói như vậy, nhưng thấy Tiêu Duệ “thổ lộ” không che dấu chút nào, trong lòng thiếu nữ có chút vui mừng. Nàng âm thầm tự nhéo vào hông mình, âm thầm nhắc nhở mình cảnh giác.

Hai người lúng túng đứng cách nhau hai, ba bước, cả hai đều mang tâm sự không thể nói ra. Đúng lúc đó, một thanh niên Hoa phục màu đen cưỡi con ngựa trắng, một gia nhân dắt ngựa, chậm rãi từ đường cái đi tới. Thanh niên ngồi trên lưng ngựa dùng ánh mắt kiêu căng từ trên cao nhìn xuống khách qua đường, khinh thường lướt mắt qua vài người bán hàng rong, cuối cùng dừng ở hai má vô cùng thanh tao của thiếu nữ, gần như trong nháy mắt ngây dại.

Thiếu nữ nhận thấy ánh mắt đang trắng trợn nhìn vào thân thể nàng từ cổ áo lập tức túm cổ áo lại, ánh mắt chán ghét, vội vã cầm giỏ trúc quay đầu rời đi. Trước khi đi, ánh mắt dịu dàng ôn nhu thoáng nhìn Tiêu Duệ một cái.

... ....

... ....

Ánh tà dương chiếu sáng trên đường cái nhộn nhịp, một thiếu nữ mặc váy xanh duyên dáng đi trước, phía sau nàng, một thanh niên mặc hoa phục màu đen ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi sau, cách đó không xa, không ngờ còn có thân ảnh phiêu dật lúc xa lúc gần của một thanh niên.

Trong lòng thiếu nữ có chút bất an, nàng vội vàng rẽ vào một con đường, đi nhanh qua rồi bước vào nhà mình. Thanh niên hắc y cười ngạo nghễ, roi ngựa nhẹ nhàng quất mạnh, tên dắt ngựa lập tức quay trở về. Lúc đi ngang qua, Tiêu Duệ chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn của thanh niên kia:

- Lão Nhị, tìm hiểu xem nữ tử này đã đính hôn hay chưa, bản công tử cảm thấy hứng thú với nàng….

Tiêu Duệ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng thầm run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống chi Dương Ngọc Hoàn lại là tuyệt sắc giai nhân, không có nam tử nào coi trọng mới thật là kỳ quái. Tâm tình hỗn loạn, ngay khi trở về phủ vương gia, hắn lập tức quyết định.

Vội vàng vào nhà, viết một phong thư từ hôn, sau đó đi tìm tỷ phu Vương Ba, nghe hắn ấp úng nói ra dụng ý, Vương Ba cũng thở dài

- Em trai, Lưu phủ Thừa Tướng nhà cao cửa rộng, giàu có, chúng ta không trèo cao nổi, dưa hái xanh không ngọt, việc hôn nhân này cũng không tốt. Được rồi, ta sẽ giúp em đưa thư từ hôn này giúp em.

Tiêu Nguyệt đứng một bên, tay áo xắn cao, lộ ra hai cổ tay trắng nõn. Thấy Tiêu Duệ nhìn bóng dáng Vương Ba rời đi, thần sắc có chút biến ảo, còn tưởng rằng hắn luyến tiếc tiểu thư Lưu gia, Tiêu Nguyệt dịu dàng khuyên nhủ

- Lưu gia căn bản là vẫn xem thường chúng ta, đệ còn lưu luyến gì? Tử Trường, chỉ cần đệ biết phấn đấu, người như tiểu thư Lưu gia đầy rẫy, cần gì để trong lòng.

Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, ánh mắt dừng trên gương mặt thiếu phụ mà hắn cảm thấy rất quen thuộc, thân ái này, trong nhất thời tâm tình thư thái hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói

- Tỷ, đệ sớm không để tiểu thư Lưu gia trong lòng….chỉ là, trong lòng Tử Trường có một người….

Tiêu Nguyệt ngẩn người, thầm nghĩ mới an ổn được vài ngày, có phải tiểu đệ lại nổi tính đào hoa, nhắm vào cô nương nhà ai? Nàng nhướng mày, nghĩ muốn nói hắn một hai câu lại không đành lòng, do dự một hồi rồi cúi đầu nói

- Tử Trường, không nên làm ẩu, Tiêu gia chúng ta chí có đệ là nam đinh, trọng chấn gia môn là trách nhiệm mà đệ phải cố gắng.

Nói xong, khóe mắt Tiêu Nguyệt rưng rưng nước mắt. Nhớ tới Tiêu gia năm nào vinh hoa phú quý, lại nghĩ tới cảnh ngộ nghèo túng của tỷ đệ hiện tại, không khỏi rơi nước mắt, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tiêu Duệ, thì thào tự nói

- Tử Trường, đệ không được thua kém ai….

Tiêu Duệ thật vất vả mới có thể biểu đạt được tình cảm chân thành, thiết tha của chính mình đối với Ngọc Hoàn, muốn khẩn cầu tỷ tỷ ra mặt thay mình cầu thân. Thấy tiểu đệ lần này rất nghiêm chỉnh, thâm tâm cũng có chút vui vẻ, trong lòng Tiêu Nguyệt cũng thoáng động. Chờ sau khi đưa thư từ hôn tới Lưu phủ trở về, sẽ cùng mọi người thương nghị, quyết định thuê bà mối đi cầu hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.