Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 25: Thiếu niên tửu khách (2)



Thiếu niên đi theo hai hộ vệ tùy tùng nghênh ngang đi vào trong tửu quán, dùng ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua các tửu khách đang nâng chén uống rượu trong quán, từ từ đi đến góc kia. Một tên tùy tùng vội vàng lấy một miếng vải tơ tằm màu vàng nhạt đặt lên trên mặt ghế, sau đó lại lấy ra đôi đũa ngọc lấp lánh ánh sáng với hoa văn vàng bạc đặt lên trên mặt bàn.

Trong đám tửu khách phần nhiều là văn nhân tử sĩ gia đình giàu có hoặc là thương nhân, nếu không cũng không thể nào dùng được Thanh Hương Ngọc Dịch đắt giá. Bọn họ có kiến thức rộng rãi, thấy phái đoàn thiếu niên này, biết không phải người bình thường. Cảm thấy ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của hắn nhìn lướt qua mình, một đám đều dựng tóc gáy, lập tức đứng dậy cầm lấy hồ lô còn thừa ít rượu, uống cạn rượu trong chén, sau đó theo thứ tự rời đi.

Thiếu niên hài lòng cười cười, trên khuôn mặt non nớt hiện ra vẻ đắc ý.

Một tùy tùng quát:

- Tiểu nhị, mang Thanh Hương Ngọc Dịch lên.

Một tiểu nhị cười xòa chạy đến nói:

- Vị công tử này, Thanh Hương Ngọc Dịch của bổn **** hôm nay đã bán hết. Thật sự xin lỗi ngài, nếu muốn uống mời ngày mai đến sớm.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng.

Tùy tùng tức giận nói:

- Công tử nhà ta đến tửu quán này uống rượu là để mắt đến các ngươi, đừng nói lảm nhảm, mau mang rượu lên. Cái gì mà mỗi ngày chỉ bán năm mươi hồ lô, quả nhiên là quy củ thối nát.

Tiểu nhị thấy bọn họ, biết thiếu niên không phú tức quý, không dám đắc tội, liền nhìn về phía Tiêu Duệ đang từ từ đi vào đại sảnh tửu quán với ánh mắt khẩn cầu.

Tiêu Duệ nhíu mày, tiến lên chắp tay lạnh nhạt nói:

- Vị công tử này, rượu bổn **** đã bán hết, mời hôm khác lại đến.

Tùy tùng vừa định mắng thì bị thiếu niên ngăn lại. Thiếu niên đứng dậy cẩn thận đánh giá Tiêu Duệ, rồi quay đầu nhìn ba bài thơ trên vách tường trắng muốt, cố ra vẻ lão thành từ từ nói:

- Ẩm nhân bất ẩm tửu, chánh tự khả ẩm tuyền. Ẩm tửu bất ẩm nhân, đồ cô tòng kích tiên. Tửu như dĩ nhân phế, mỹ lộc hà phụ yên. Ngươi là Tiêu Duệ?

Tiêu Duệ vẻ mặt lạnh nhạt. Mặc dù biết rằng thân phận của hắn không tầm thường nhưng cũng không để trong lòng, chỉ thản nhiên nói:

- Tại hạ đúng là Tiêu Duệ.

Mắt thiếu niên sáng rực lên, trong mắt trong nháy mắt khôi phục vài phần tinh nghịch của thiếu niên, nhưng sau đó lại mạnh mẽ che giấu, ồ một tiếng:

- Hay cho câu mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Tuy nhiên khẩu khí của ngươi khá lớn, không ngờ một cao thủ phẩm rượu, có thể làm ra rượu ngon liền dám xưng là Ẩm trung tam tiên với Lý Bạch và Hạ Tri Chương.

Tiêu Duệ cười cười:

- Đó là Tử Mỹ huynh quá khen nên vậy, tại hạ không dám nhận.

Thiếu niên đi một vòng quanh Tiêu Duệ, phất phất tay nói:

- Được rồi, ta từ Trường An tới đây, không dễ dàng gì đến được Lạc Dương. Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi bán cho ta một hồ lô Thanh Hương Ngọc Dịch, được không?

Tiêu Duệ thấy hắn vẫn ra vẻ lão thành, trong lòng cười thầm, nghĩ: “Cũng không nên vì một hồ lô rượu mà chuốc lấy một ít phiền toái không cần thiết”, vì vậy gọi tiểu nhị lấy một hồ lô rượu ra.

Thiếu niên khoan thai rung đùi đắc ý thưởng thức Thanh Hương Ngọc Dịch, trong lòng kinh ngạc thật sự không thể nói lên lời. Rượu mạnh nhưng rất đặc biệt. Rượu mạnh theo hắn thấy cũng không có gì thần kỳ. Rượu mạnh mà người Hồ tiến cống không thua kém là bao. Nhưng rượu này có mùi thơm ngát mặc dù nhàn nhạt nhưng lại thấm vào tận phế phủ. Rượu mạnh vào yết hầu lại ẩn ẩn có cảm giác ngọt lạnh buốt của vùng núi tuyết, nóng và lạnh đối lập, mùi hương ngưng tụ, trong hương có vị đắng, cảm thụ vô cùng.

Uống rượu này, trong lòng thiếu niên đã hoàn toàn tin tưởng tửu đồ Tiêu Duệ là truyền nhân của tửu thánh. Bởi vì rượu mạnh làm khuôn mặt non nớt của hắn đỏ hồng lên, hắn ngồi ở đó ngẩng đầu lên có chút mê say nhìn chằm chằm vào Tiêu Duệ. Vẻ lão thành trong giọng nói đã sớm biến mất:

- Tiêu Duệ, ngươi làm rượu quả thực tài tình. Như vậy đi, ngươi cùng bản.... ngươi cùng bản công tử trở về Trường An, làm nhưỡng tửu sư trong phủ của ta có được không? Tiền, không thành vấn đề.

Tiêu Duệ ngẩn, cười nói:

- Ý tốt của công tử, tại hạ cảm tạ. Tuy nhiên tại hạ làm rượu chỉ là hứng thú mà làm, tuyệt đối không sống vì nghề, không thể làm người làm rượu chuyên nghiệp, ha ha.

Trên mặt thiếu niên lộ ra một tia thất vọng, nhưng gật đầu nói:

- Lời này không sai. Ngươi cũng là văn nhân sĩ tử, làm rượu chỉ là một thú giải trí bình thường. Được rồi, ta không làm khó ngươi.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Thiếu niên uống hết liền rời đi, lúc gần đi bước chân còn lảo đảo, hiển nhiên không thắng được sức rượu. Tiêu Duệ cười thầm, nhìn hắn được hai tùy tùng nâng đi xa, lại đứng ở cửa đợi một lát nhưng thiếu nữ vẫn chưa đến, không khỏi có chút lo lắng bất an.

- Thu phong, thu vũ sầu sát nhân. (Gió mưa mùa thu sầu chết người)

Tiêu Duệ khẽ thở dài, quay đầu đi vào trong sảnh.

Vừa thở dài, một tiểu nhị Dương gia mặc áo mưa vội vàng chạy tới, thở hổn hển thi lễ với Tiêu Duệ, đầu đầy nước mưa nói:

- Tiêu công tử, Ngọc Hoàn tiểu thư trong người có bệnh, hôm nay tiểu nhân đến lấy rượu.

...................

... ....

Mưa tạnh gió ngưng, bầu trời không mây. Cơn mưa thu đột nhiên ngừng lại, lúc này đã là hoàng hôn, trên bầu trời không ngờ còn hiện ra mặt trời đang lặn về tây. Tiêu Duệ hít vào một hơi thật sâu không khí vô cùng tươi mát, nắm thật chặt lễ vật trong tay, lặng lẽ gõ cửa Dương gia.

... ....

... ....

Thiếu nữ vô lực nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Nghe thấy tiếng cười gần như nịnh nọt của thím, giọng nói hơi có chút xấu hổ của đường huynh Dương Hoa, mặt nàng càng đỏ hơn, sau đó lại khẽ thở dài một tiếng.

Nhà chú thím “Ý không ở trong lời nói” hàng ngày bảo nàng lấy danh nghĩa đến Vương gia tửu quán lấy rượu, vốn là có ý vun đắp cho Tiêu Duệ với nàng. Qua lại như vậy, tình cảm của hai người sẽ tăng lên, Tiêu Duệ sẽ chủ động tới cửa cầu hôn. Sau đó Dương gia sẽ đưa ra điều kiện là dùng phương pháp phối chế của Thanh Hương Ngọc Dịch làm hồi môn. Nhưng Tiêu Duệ mặc dù rất tốt đối với nàng, luôn luôn ôn nhu nhưng vẫn không có ý mời bà mối tới cửa cầu hôn.

Không nói đến sự u oán trong lòng nàng, chỉ là bà thím này thật không thể chịu nổi, không ngờ đã không chờ được muốn cho nàng chủ động mở miệng phá tan tầng cửa sổ này. Điều này làm cho thiếu nữ rất khó xử? Trong cơn mưa thu, bà thím hung ác mắng mỏ liên hồi, trong lòng thiếu nữ như bị một ngọn lửa giày vò, mắt mờ đi, hôn mê ngã xuống hành lang bên ngoài phòng.

- Tiêu công tử, Ngọc Hoàn nhà ta là bị bệnh tương tư…

Âm thanh vô sỉ của bà thím truyền đến. Thiếu nữ giật mình một cái, xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, cả người run lên.

- Nhị nương.

Dương Hoa nhíu mày, cười xấu hổ:

- Tử Trường, Nhị nương ta nói đùa mà thôi, huynh không nên coi là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.