Tiêu Duệ nhanh chân chạy khỏi phòng, thấy mười mấy người đã tiến vào trong viện. Đi đầu là một trung niên nam tử, đỉnh đầu trùm vải quan không ràng buộc, mặc áo gấm dài hồng nhạt, thắt lưng đeo đai ngọc, mặt mày sáng sủa không râu, khóe miệng hơi nhếch lên, đuôi mày dựng lên, thần sắc có chút kiêu ngạo và ương ngạnh. Mà sau lưng nam tử, có mấy thị vệ cao to đeo đao mặc áo hồng giữa thắt lưng gắn đai ngọc, Tiêu Duệ liếc qua, không ngờ Vệ Giáo cũng ở trong đó.
Vệ Giáo cáo từ rời đi khi Tiêu Duệ trở về Lạc Dương từ đất Thục, không nghĩ thời gian còn chưa đến nửa tháng, hắn lại chạy tới Lạc Dương.
Tiêu Duệ thoáng nhìn lướt qua Vệ Giáo hỏi dò. Vệ Giáo nhanh chóng đi tới, ngón tay chỉ nam tử mặt trắng đi đầu cung kính nói:
- Tiêu công tử, đây là Ngụy công công trong cung của Huệ Phi nương nương.
Tiêu Duệ sớm đã đoán ra, đại khái chính là thái giám trong truyền thuyết. Thái giám thời Thịnh Đường mặc dù không hoành tráng như thời cuối Đường hay Minh triều, nhưng nô tài trong nhà thiên tử xuất cung tất nhiên cũng mang theo vài phần cuồng ngạo, pha trộn với khí chất âm nhu quỷ dị, muốn người ta không ấn tượng sâu cũng rất khó. Chẳng qua, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, thái giám trong cung tìm tới cửa làm gì?
Nhưng trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười thản nhiên, khom người nói:
- Tiêu Duệ xin chào Ngụy công công.
Thái giám tên là Ngụy Minh Luân, không ngờ trùng tên trùng họ với Ngụy Minh Luận con trai của đại phú thương Sơn Nam Đạo kia. Trong cung Ngụy Minh Luân chẳng qua chỉ là một thái giám quản sự nho nhỏ, thuộc hạ của Vũ Huệ Phi, nhưng tiểu thái giám xuất cung cũng là đại nhân vật. Hắn đến Lạc Dương lần này là phụng mệnh đến, biết người trước mặt được quý nhân trong cung coi trọng, mặc dù là sĩ tử áo vải, nhưng cũng không dám bày ra quá mức, chỉ cười cười, khoát tay áo, tùy ý khách sáo hai câu:
- Miễn đi, Tiêu công tử quả nhiên là tuấn tú lịch sự danh bất hư truyền, khó trách Thịnh Vương điện hạ đối với công tử khen không dứt miệng. Mỗ gia phụng ý chỉ Huệ Phi nương nương, truyền ngươi đi Trường An.
- A? Xin hỏi Ngụy công công, không biết Huệ Phi nương nương cho gọi tại hạ đi Trường An là…
Tiêu Duệ không kìm nổi hỏi một câu.
- Ngày sinh của nương nương sắp tới, Thịnh Vương điện hạ tiến cử, tuyên ngươi vào cung chuyên ủ rượu ngon trong ngày sinh của nương nương.
Ngụy Minh Luân vội ho một tiếng, âm thanh kéo dài lanh lảnh:
- Trước ý chỉ của nương nương, xin mời Tiêu công tử nhanh chóng cùng mỗ gia đi Trường An.
- Ngụy công công, tại hạ còn chút gia sự cần xử lý. Có thể hay không thư thư cho ta…
Tiệu Duệ ghé sát vào Ngụy Minh Luân, cố nhịn hương vị trầm hương ghê tởm trên người đối phương truyền đến. Yên lặng từ trong ngực lấy ra tấm chi phiếu nhét vào đôi tay khô cằn không có bao nhiêu thịt của Ngụy Minh Luân.
Ngụy Minh Luân ồ một tiếng, vung tay nhét tấm chi phiếu trong tay vào ống tay áo không để lại dấu vết nào, trên mặt chợt đắp lên dáng cười mà hắn xem ra đã cực kỳ ôn hòa, khóe miệng co rúm vài cái:
- Vậy cũng tốt, mỗ gia chờ Tiêu công tử hai ngày ngay tại dịch quán. Hai ngày sau, chúng ta khởi hành đến Trường An được chứ?
Thái giám Ngụy Minh Luân mang theo vài thị vệ trong cung ngang nhiên đến và đi như một trận gió, Vệ Giáo thì lưu lại.
Tiêu Duệ nhìn đoàn người trong cung rời đi, thu lại bộ mặt cười, sắc mặt chậm rãi âm trầm. Trở về nội viện, thấy Tiêu Nguyệt và Vương Ba còn có thiếu nữ Ngọc Hoàn đều lộ vẻ mừng rỡ, không khỏi nhíu mày.
- Tử Trường, người trong cung tới à! Tử Trường, nếu đệ có thể làm cho Huệ Phi nương nương vui mừng, Tiêu gia chúng ta có hi vọng xuất đầu rồi. Hơn nữa, dù sao đệ cũng phải đi Trường An dự kỳ thi, đi sớm mấy tháng cũng không sao cả.
Tiêu Nguyệt vui vẻ rạo rực đi tới, nhẹ nhàng sửa sang một chút nếp nhăn trên ông tay áo đệ đệ.
- …
Tiêu Duệ không nói gì.
Thiếu nữ vừa thấy thần sắc Tiêu Duệ, chỉ biết trong lòng Tiêu Duệ hiện tại không muốn tới Trường An liền dịu dàng dựa vào hắn, cúi đầu nói:
- Tiêu lang, nếu là quý phi nương nương truyền gặp, chàng không thể không đi.
- …
Tiêu Duệ không nói gì, vẫn tính toán trong lòng. Đột nhiên, hắn khoát tay áo với Vệ Giáo còn đứng ở cửa sân không mạo muội vào, cao giọng hô:
- Vệ Giáo, ngươi nói thật cho ta một chút, vì cái gì Huệ Phi nương nương đột nhiên gọi một thảo dân như ta tiến cung.
Vệ Giáo chạy vội tới, hắn cùng Tiêu Duệ coi như là người quen cũ. Khuôn mặt lãnh khốc không ngờ mang một chút nhu hòa mà cười:
- Công tử gia, ngươi hiện giờ là danh nhân ở Trường An rồi. Những bài thơ của ngươi loan truyền một thời gian trong thành Trường An, mà Thanh Lương Ngọc Dịch và Ngũ Lương Ngọc dịch cũng đưa tới thị trường Trường An. Đám quý nhân ở Trường An giờ phút này có người nào không biết đại danh của Tiêu Duệ. Nghe nói, công chúa Hàm Nghi còn sai nhạc công phổ nhạc cho bài “Vọng Nguyệt” (Trăng rằm) kia của ngươi thành bài hát, sắp xếp ca múa, biểu diễn ở thọ yến của Huệ Phi nương nương. Mà Thịnh Vương điện hạ của ta, lại khen công tử không dứt miệng trước mặt Huệ Phi nương nương trong cung …
- Huệ Phi nương nương liền động tâm tư, muốn ngươi chuyên vì thọ yến của nàng là làm rượu ngon, để bệ hạ được vui.
Nghe giọng nói trầm thấp của Vệ Giáo, sắc mặt Tiêu Duệ cũng dần dần hòa hoãn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời sắp lặn xuống ngọn núi phía tây, trong lòng yên lặng: nếu bánh xe lịch sử lại bắt đầu chuyển hướng đến điểm cao nhất của Thịnh Đường phù hoa, như vậy, làm một kẻ xuyên qua biết trước tất cả, chính mình cần làm là thuận theo, từ trong thuận theo đi tới, mà không phải ngu ngốc kháng cự. Chỉ cần lúc nào cũng bảo trì tâm tình bình tĩnh, gắt gao nắm lấy vận mệnh của mình, làm cho mình cùng thân nhân của mình sống tốt nhất.
Ta phải làm chủ vận mệnh của ta. Tiêu Duệ không cho cái gọi là lọt vào mắt xanh của Thịnh Vương và Huệ Phi nương nương, sẽ mang lại cho hắn cái gì, sẽ mang lại Tiêu gia cái gì. Nếu muốn đạt được cái gì, nhất định phải dựa vào sự nỗ lực của mình. Nếu không, nhiều lắm hắn cũng chỉ là rơi vào trong tay người trong cung để họ thưởng thức trợ hứng vui đùa, hứng khởi nhất thời có lẽ giống như trân bảo, mà ngày nào đó mất hứng, không chừng sẽ dẫm nát mình dưới lòng bàn chân.
Tiêu Nguyệt nhất định muốn Tiêu Duệ mang theo thiếu nữ, Dương gia cũng không phản đối. Nhưng Tiêu Duệ nghĩ mãi, vẫn quyết định để thiếu nữ ở lại Lạc Dương.
Bất kể như thế nào, lần này hắn đi Trường An, cần đối mặt là Vũ Huệ Phi, Thọ Vương Lý Mạo thậm chí đương kim thiên tử Lý Long Cơ. Những người này, không có người nào không phải quan hệ chặt chẽ cùng Ngọc Hoàn trong lịch sử. Tuy rằng Tiêu Duệ cũng không cho rằng Lý Long Cơ hoặc Lý Mạo sẽ điên cuồng cướp đoạt thê tử của một sĩ tử, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, dù sao dung nhan thiếu nữ rất tuyệt thế, một khi khiến cho đôi cha con háo sắc ham muốn, đây chính là phiền toái lớn bằng trời đất.
Một buổi tối này, hắn yên lặng ngồi trong thư phòng chải chuốt lại đoạn lịch sử trong đầu mình, nhớ lại từ đầu đến cuối một lần, không biết bao nhiêu lần mắng Lý Long Cơ lão rác rưởi. Có lẽ, từ khi bắt đầu, Tiêu Duệ có bản năng chống lại và bài xích đối với Trường An, đối với triều đình Đại Đường, không chỉ bởi vì tính tình hắn không thích quan trường, cũng bởi vì sự tồn tại của Ngọc Hoàn.
Nhưng hắn lại không thể nói cho thiếu nữ và tỷ tỷ Tiêu Nguyệt nghe những “lo lắng âm thầm” này. Thiếu nữ đương nhiên là không muốn tách ra khỏi Tiêu lang, hai người đang nồng nàn hết sức, một khắc nàng cũng không muốn rời khỏi bên người Tiêu Duệ. Với Tiêu Duệ mà nói, tuy hai người chưa cử hành hôn lễ, nhưng dù sao đã có danh phận. Khiến thiếu nữ Ngọc Hoàn đi theo đến Trường An bắt đầu chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Tiêu Duệ, thứ hai đốc thúc bài vở của hắn đỡ cho hắn lười biếng, có thể nói là vẹn toàn đôi bên.
Nhưng Tiêu Duệ lại một ngụm cự tuyệt, thái độ kiên định như vậy.
Mất hơn hai canh giờ Tiêu Duệ mới thật vất vả dụ dỗ được thiếu nữ nín khóc mỉm cười, không còn buồn phiền. Trấn an hai vị trong nội viện này, Tiêu Duệ lại đi tửu phường dặn dò một số chuyện cho Vương Ba, cảm thấy mọi chuyện đều được an bài thỏa đáng, lúc này mới mang theo Tú Nhi và Lệnh Hồ Xung Vũ cùng theo đoàn người trong cung, lúc trời vừa tờ mờ sáng sớm ngày thứ ba, rời khỏi Lạc Dương đi về hướng Trường An.