Lý Long Cơ “nhắc nhở” khiến trong lòng Tiêu Duệ thăng thêm vài phần cảnh giác.
Sau khi rời cung, Tiêu Duệ không do dự mà đi thẳng đến chỗ Chương Cừu Kiêm Quỳnh ở Trường An. Thủ vệ quân sĩ Kiếm Nam Đạo thấy là Tiêu Duệ, vội vàng đi vào bẩm báo Chương Cừu Kiêm Quỳnh. Nên biết, hiện giờ Tiêu Duệ không chỉ là sủng thần của hoàng thượng, tài tử tửu đồ vang danh thiên hạ, còn chắc chắn là cô gia Chương Cừu gia.
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nghe báo liền vui vẻ, vốn muốn ra cửa nghênh đón, nhưng nghĩ lại nhớ ra cái gì đó, bước chân trì hoãn lại, chẳng qua là ra khỏi thư phòng, sắc mặt thản nhiên đứng trong viện.
Tiêu Duệ đi theo hạ nhân Chương Cừu gia đến, thấy Chương Cừu Kiêm Quỳnh sớm chờ trong viện, không khỏi nhanh chân vài bước, do dự một chút, vẫn đổi cách xưng hô:
- Tiêu Duệ bái kiến huynh trưởng!
Đuôi mày Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhảy dựng, một chút thần sắc vui mừng nhảy lên, quay đầu nhìn Tiêu Duệ thật sâu, cao giọng nở nụ cười:
- Tử Trường, rốt cuộc ngươi xem như đồng ý sửa miệng? Tốt, tốt, cũng không uổng Liên Nhi một lòng say mê ngươi. Chỉ là ta còn muốn hỏi ngươi, chừng nào thì ngươi chuẩn bị lấy Liên Nhi nhà ta qua cửa đây?
Sắc mặt Tiêu Duệ hơi có chút xấu hổ, cúi người thi lễ:
- Chờ ta…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh khoát tay áo:
- Còn muốn chờ cái gì? Liên Nhi đau khổ tương tư, ngươi nhẫn tâm xem nàng mỗi ngày thân hình tiều tụy vì ngươi sao?
- Ta xem, việc này cũng đừng kéo dài tới lập hạ sang năm, hoàng thượng sẽ điều ta vào kinh. Đến khi đó, sẽ cho các ngươi thành hôn đi.
Ánh mắt Chương Cừu Kiêm Quỳnh sáng ngời:
- Ý ngươi như thế nào, cho ta một lời chắc chắn.
- Tử Trường sẽ quyết định.
Vừa mới nói xong, thân hình Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, thất kinh hỏi:
- Huynh trưởng, ngài phải vào kinh?
- Đúng thế. Hôm qua hoàng thượng triệu kiến ta và nói, cuối mùa hè đầu mùa thu sang năm sẽ điều ta vào kinh…
Trong lòng Chương Cừu Kiêm Quỳnh có chút kỳ quái:
- Ta vào kinh đối với ngươi cũng là chuyện tốt, như nào ngươi…
Tâm niệm Tiêu Duệ thay đổi thật nhanh, nhớ tới An Lộc Sơn kia lập tức sẽ tới Kiếm Nam Đạo nhậm chức, lại nghĩ tới An Lộc Sơn có thể dẫn phát xã hội rối loạn lớn, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn:
- Chương Cừu Kiêm Quỳnh nếu rời khỏi Kiếm Nam Đạo, An Lộc Sơn kia do ai tới không chế?
- Tử Trường, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Chương Cừu Kiêm Quỳnh nhíu mày:
- Có chuyện nói thẳng, không cần ấp a ấp úng. Chúng ta là người một nhà, cần gì che che lấp lấp như vậy.
Cuối cùng Tiêu Duệ đem “lời nói trong lòng” nuốt trở vào, chuyển hướng nói, tùy ý nói chút chuyện nhà với Chương Cừu Kiêm Quỳnh, rồi cáo từ rời đi. Hắn rời khỏi phủ Chương Cừu Kiêm Quỳnh, nghĩ nghĩ, ngựa không dừng vó lại chạy tới Yên La Cốc. An Lộc Sơn lên vị, hắn ngăn cản không được, cũng không có lý do ngăn cản. Nhưng ba chữ An Lộc Sơn kia lại như một khối đá lớn đè nặng trong lòng hắn, thật sự là ép hắn đến nỗi thở không nổi.
- Mọi việc đều nghe mệnh trời đi.
Tiêu Duệ thở dài, giơ roi phóng ngựa, mang theo hai thị vệ chạy về phía cửa thành.
- Tiêu Duệ.
Một thiếu nữ long lanh cầm roi ngựa trong tay duyên dáng đứng ở cửa thành, bên cạnh là một con ngựa đỏ thẫm, vài tùy tùng đứng bên cạnh. Sắc mặt thiếu nữ có chút tái nhợt, đôi mắt lại rõ ràng có chút đỏ lên.
Lý Đằng Không nhìn nam nhân khiến mình mơ mộng trước mắt thật lâu, đôi mắt càng thêm đỏ lên. Lời nói ngày trước khi Tiêu Duệ rời khỏi Trường An đi Nam Chiếu lập tức quanh quẩn bên tai nàng:
- Đằng Không tiểu thư, nàng làm gì chấp nhất như thế…
Khuôn mặt long lanh của Lý Đằng Không nháy mắt đỏ lên, nàng hơi bước tới một bước, đã hoàn toàn cởi bọ sự ngây ngô mà thành thục lên phát ra một mùi thơm thản nhiên tuyệt vời. Bộ ngực đầy đặn của nàng hơi phập phồng, run giọng nói:
- Tiêu Duệ, ta lại hỏi chàng một câu, chàng có nguyện ý lấy ta hay không?
Tiêu Duệ xấu hổ lui một bước, chà xát tay:
- Đằng Không tiểu thư, Tiêu Duệ đã có vợ…
Đầu vai Lý Đằng Không run run một hồi, đột nhiên căm giận ngẩng đầu lên trừng mắt Tiêu Duệ, sự xấu hổ và giận dữ trong ánh mắt giống như muốn bắn chết Tiêu Duệ:
- Tiêu Duệ, nếu như chàng đã cưới Ngọc Hoàn tỷ tỷ và công chúa Hàm Nghi, như vậy, ta hỏi chàng, vì cái gì chàng còn muốn lấy muội muội Chương Cừu Kiêm Quỳnh? Chẳng lẽ, Lý Đằng Không ta so ra kém Chương Cừu Liên Nhi kia sao? Chàng nói, chàng nói đi, ta có điểm nào so ra kém Chương Cừu Lên Nhi kia?
- Nói đi, vì cái gì chàng đồng ý lấy Chương Cừu Liên Nhi kia, lại không chịu lấy ta?!
Cánh tay nhỏ bé trắng mịn của Lý Đằng Không đánh tới, khuôn mặt kìa diễm kia ướt át, kích động gần như vặn vẹo và co giật.
Tiêu Duệ không nói gì lùi lại phía sau mấy bước. Đối với thiếu nữ dám yêu dám hận này, hắn thật sự có chút không thể nề hà. Đối với nàng cũng có cảm giác tốt, nhưng còn xa xa chưa đạt tới cảm tình nam nữ.
Thấy Lý Đằng Không thật sự là kích động quá mức, Tiêu Duệ cắn chặt răng, cũng không nói gì nữa. Hắn biết sau này, mặc kệ hắn nói cái gì Lý Đằng Không đều nghe không vào. Hắn đơn giản xoay mình lên ngựa, cắt đứt mà đi.
Phía sau truyền đến tiếng la khóc lanh lảnh trong trẻo của Lý Đằng Không:
- Tiêu Duệ, chàng sẽ hối hận!
Thân mình Tiêu Duệ bị kiềm hãm trên ngựa, không kìm nổi thở dài, lại thở phào một cái.
Sắc mặt Lý Đằng Không trắng bệch chết lặng đứng một bên quan đạo ngoài cửa thành, mặc cho gió lạnh làm khô hai hàng nước mắt trên mặt nàng. Người tới người lui qua lại ngang qua nơi này, nhiều người kỳ quái liếc nhìn tiểu thư quý tộc xinh đẹp quần áo hoa lệ này. Một tùy tùng can đảm lại gần cúi người thi lễ, cúi đầu nói:
- Tiểu thư, chúng ta về phủ đi thôi.
Lý Đằng Không quay đầu lại lạnh lùng liếc tùy tùng, một chút cuồng dã và tuyệt vọng không hiểu khiến tùy tùng nhìn thấy run lên trong lòng, cũng không dám nhiều lời, lén lút cúi đầu thối lui qua một bên.
Yên La Cốc mùa đông một mảnh tiêu điều. Mấy ngày trước có một trận tuyết lớn để lại dấu vết thật sâu sắc trong cốc. Vô luận là rừng rậm núi xa, hay chỗ bụi cây gần, trên ngọn cây đều lưu lại thật nhiều bông tuyết băng lăng, phản xạ ánh sáng năm màu rực rỡ dưới ánh mặ trời. Vừa mới tới khí lạnh liền tạt vào mặt, Tiêu Duệ không kìm nổi hắt hơi một cái.
Ở hành lang cách đó không xa, Ngọc Chân khoác áo choàng lông cừu yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt mê ly thoáng nhìn Tiêu Duệ dẫm chân lên cỏ đọng đầy tuyết đi tới.
Tiêu Duệ vội vàng đi đến gần, thấy khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Ngọc Chân lộ thần sắc mê say, trong ánh mắt long lanh như nước kia giống như chăm chú nhìn rõ chỗ sâu trong linh hồn của hắn, trong lòng không khỏi run lên.
Ngọc Chân không nói gì nhìn Tiêu Duệ thật sâu. Tiêu Duệ trên đường “thiết kế” một lý do, nhưng dưới ánh mắt nửa nóng bỏng nửa cô đơn của nàng trộn lẫn vài phần đau thương, thậm chí một câu nói cũng không nên lời.
- Tiểu oan gia, còn biết đến xem ta sao?
Ngọc Chân đột nhiên run giọng nói, cách tay run run duỗi lại:
- Tiểu oan gia, ôm ta một cái!
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, trong lòng rung động. Ngọc Chân giờ phút này quyến rũ tận xương, trên mặt kiều diễm lộ ra một tầng thần hào nhoáng mê ly. Không đợi hắn phục hồi tinh thần, Ngọc Chân gắt gao để áo choàng lông cừu đang mặc trượt từ đầu vai xuống mặt đất. Chợt, thân mình mềm mại đầy đặn của nàng đã dán chặt lên người hắn, nỉ non như tơ hơi thở như hương lan:
- Tiểu oan gia, đã lâu như vậy, có nhớ ta hay không?
Trong phòng ngủ xa hoa cực kỳ rộng rãi ấm áp như mùa xuân kìa, Ngọc Chân ngồi trên giường mặc cho Tiêu Duệ nhẹ nhàng xoa bóp bả vai mềm mại của nàng. Đột nhiên nàng thở dài yếu ớt:
- Tiểu oan gia, ngươi muốn ta đi gặp hoàng thượng, muốn hoàng thượng thu hồi sắc phong đối với An Lộc Sơn, nhưng như thế nào ngươi cũng phải cho lí do chứ? Quan viên triều đình thăng chức là chuyện bình thường, vô duyên vô cớ ngươi muốn ta đi… Chẳng lẽ, ngươi có cừu với An Lộc Sơn?
- Ta cùng An Lộc Sơn không cừu không oán, chỉ có điều hắn là một người Hồ, đảm nhiệm chức vụ quan trọng như thế, cuối cùng cũng không thỏa đáng. Vạn nhất lòng hắn mang dị tâm, tương lai tất sẽ trở thành đại họa trong lòng triều đình…
Tiêu Duệ xấu hổ cười, hàm hồ đáp. Hắn thật sự nghĩ không ra một lý do “hại” An Lộc Sơn. Dù sao thái độ làm người của An Lộc Sơn lúc này khiêm tốn làm việc cẩn thận lại ra sức nịnh bợ trọng thần trong triều, nhân duyên coi như không tồi.
Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Chừng nào con cáo nhỏ như ngươi bắt đầu quan tâm tới giang sơn xã tắc? Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì nói An Lộc Sơn người ta lòng mang dị tâm? Người Hồ làm sao vậy, tướng lãnh Đại Đường xuất thân người Hồ nhiều, giống như Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn, những người này không phải đều là thần tử xương cốt của hoàng thượng sao.
Tiêu Duệ không phản bác được, trong lòng buồn bực một trận. Hắn âm thầm cắn chặt răng, thầm nghĩ “quên đi, ta cần gì phải buồn lo vô cớ. Nói không chừng An Lộc Sơn tới Kiếm Nam Đạo cách xa, dã tâm chưa kịp nảy sinh đã bởi vậy mà tan thành mấy khói.”
Thấy Tiêu Duệ thần sắc buồn bực, Ngọc Chân đột nhiên quay đầu lại liếc hắn, vươn ngón tay thon dài xanh như ngọc vẽ một vòng trên ngực hắn:
- Tiểu oan gia, đến giờ còn không chịu nói thật với ta.
Trong lòng Tiêu Duệ lại một hồi tâm phiền ý loạn, hắn tự nhủ trong lòng điều này sao có thể nói thật cho nàng?
Mãy liễu của Ngọc Chân khẽ cau:
- Tiêu oan gia ngươi, thật đúng là hoa tâm, sắc đảm bao thiên. Nghe nói muội muội của Chương Cừu Kiêm Quỳnh kia cũng là mỹ danh lan xa tài nữ thứ nhất ở Kiếm Nam Đạo. Nhưng không ngờ tiểu oan gia ngươi còn không biết dừng, nơi này lưu tình, khắp nơi… Cũng được, ta liền giúp các ngươi lúc này đi thôi. Theo ta vào thành, ta đang muốn vào cùng gặp hoàng thượng, vừa lúc cho ngươi đi Lý phủ một chuyến.
Tiêu Duệ ngạc nhiên, cúi đầu nói:
- Mẫu thân, những lời này của ngài từ đâu mà đến?
- Ngươi còn giả bộ à, tiểu oan gia ngươi.
Ngọc Chân sẵng giọng:
- Chẳng lẽ ngươi còn không vì Lý Đằng Không? Ta đã sớm nghe nói, An Lộc Sơn nhìn trúng Lý Đằng Không, tới nhà hướng Lý Lâm Phủ cầu hôn cho An Khánh Tự… Tốt lắm, đừng ngốc nữa. An Lộc Sơn kia chính là một cái gì gì Tiết độ phó sứ ở Kiếm Nam Đạo, con của hắn cũng tranh không được với ngươi. Chỉ là người ta cưới Đằng Không làm chính thê, mà ngươi… Ai, chỉ sợ Lý Lâm Phủ không chịu.
Tiêu Duệ dở khóc dở cười khoát tay áo:
- Đây là chuyện gì, ta căn bản không phải…
Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Ngọc Chân xích một tiếng cười khẽ, còn nói tiếp có lẽ hắn sẽ ngượng ngùng, liền cũng không dây dưa đề tài này, mà nhẹ nhàng bước ra cửa. Đi tới cửa, thấy Tiêu Duệ còn đứng ở đó, nàng không khỏi dậm chân sẵng giọng:
- Tiểu oan gia, ngươi là người chết phải không, đi nào!
Dừng một chút, Ngọc Chân lại trìu mến liếc hắn một cái, thở dài nói:
- tốt lắm, ta phải mặt dầy nói một chút với hoàng thượng… Để cho An Lộc Sơn kia trở về làm Bình Lô tướng quân như cũ được hay không? Chẳng qua, hoàng thượng có đồng ý hay không, ta cũng không dám chắn chắn.