Cách tết Nguyên Tiêu còn có mấy ngày, trong thành Trường An càng thêm rét lạnh. Tuy rằng sắc trời sáng sủa, nhưng mặt trời nhô lên cao cũng không mang tới bao nhiêu ấm áp cho thành Trường An. Gió tây bắc lạnh thấu xương thổi mạnh đều đều, rét thấu xương giống như mũi đao quang bằng kim loại cắt lên khuôn mặt người Trường An. Đã nhiều ngày, người đi trên đường giảm bớt rõ ràng, thành Trường An rốt cục nghên đón vài ngày vắng vẻ nhất trong năm.
Chẳng qua, người Trường An đã ẩn núp đi, sau đó không lâu sẽ được phóng thích cảm xúc mạnh mẽ trong đêm Nguyên Tiêu.
Lúc sau giờ ngọ, nghi trượng của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ yên lặng vào kinh, lúc văn võ bá quan cả triều còn không kịp nghênh đón, đã ổn định vào hoàng cung. Mà không lâu sau, một con ngựa phi nhanh ra khỏi hoàng thành, thẳng đến Tiêu phủ.
Sau khi Tiêu Duệ biết tin tức Lý Long Cơ trở lại Trường An, liền đổi lại ngũ phẩm quan bào mới tinh, lẳng lặng chờ trong thư phòng. Hắn biết, hoàng đế cho gọi muộn nhất là buổi chiều. Quả nhiên, sau khi tiểu thái giám truyền chỉ vội vàng tuyên đọc xong khẩu dụ Lý Long Cơ truyền Tiêu Duệ vào cung bái kiến, cũng không dám dừng lại vội vàng rời đi.
Tiêu Duệ chậm rãi ra cửa thư phòng, Na Nhận đã sớm chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ ở ngoài cửa phủ.
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn dắt tay nhau đứng ở nơi đó, sắc mặt hơi lo lắng. Mà Lý Đằng Không vừa mới thành thiếu phụ không lâu, ngượng ngùng nồng đậm trên mặt, khoác áo choàng thật dày, đứng sau lưng hai nàng, mắt nhìn Tiêu Duệ phiêu nhiên mà đi, môi anh đào mím thật chặt, ảm đạm cúi đầu xuống.
- Đằng Không muội muội, muội…
Lý Nghi quay đầu thấy Lý Đằng Không vô lực tựa lên vách tường, thần sắc phức tạp như muốn khóc, không khỏi nhẹ nhàng cười:
- Đằng Không muội muội, muội không cần lo lắng nữa, Ngọc Chân hoàng cô đã vào cung trước ---- hon nữa, còn có mẫu phi ở đó, phụ hoàng, phụ hoàng,… chắc là phụ hoàng sẽ không chỉ trích Tử Trường quá mức.
Lý Đằng Không run lên trong lòng, vừa có vài phần ngượng ngùng lại có vài phần bối rối và xấu hổ gục đầu xuống nghẹn ngào. Nàng đột nhiên ngẩng khuôn mặt như hoa lê gặp mưa, nhào vào lòng Lý Nghi:
- Nghi nhi tỷ tỷ, đều là Không nhi không tốt, làm hại Tiêu lang…
Hoàng đế Lý Long Cơ năm nay 51 tuổi hiên ngang đứng trong điện, long bào hết sức vừa vặn tôn lên khí thế oai hùng bừng bừng cho dáng người cao lớn của hắn, chỉ có điều mấy nếp nhăn nơi khóe mắt làm chứng cho dấu vết năm tháng. Làm đương kim thiên tử, Lý Long Cơ căn bản không cần cố ý phát ra khí thế vương bát gì, khí thế sừng sững nảy sinh do làm hoàng đế vài chục năm duy ngã độc tôn vô hình trung phát tán ra.
Tiêu Duệ yên lặng vào điện, theo khuôn phép cũ các quy củ lễ nghi của triều đình Đại Đường mà quỳ lạy với Lý Long Cơ xong, sau đó lẳng lặng đứng một bên, chờ Lý Long Cơ gầm gừ tức giận. Chẳng qua, ngoài dự đoán của hắn, Lý Long Cơ cũng không có phát ra bao nhiêu tức giận, chỉ có điều âm thanh có chút trầm thấp, hoặc là nói có chút âm trầm.
- Tiêu Duệ, lá gan của ngươi thật lớn. Mặc cho trẫm ám chỉ như thế nào, trẫm còn chưa trở về Trường An, ngươi đã thành thân với Lý Đằng Không… Tốt, rất tốt!
Lý Long Cơ nhướng mày.
Tiêu Duệ chưa trả lời, chỉ trầm tĩnh đứng ở nơi đó. Kỳ thật, mặc kệ hắn biện giải cái gì, cũng đều là chuyện vô ích. Đương nhiên hắn tự nhủ trong lòng, mình thành thân với Lý Đằng Không, có quan hệ gì với hoàng đế đâu? Căn bản hắn không cho rằng mình sai cái gì.
- Ngươi khiến trẫm rất thất vọng, thật sự rất thất vọng… Nếu không ----
Lý Long Cơ đột nhiên nhớ tới vừa rồi Võ Huệ Phi và Ngọc Chân hai người cùng nhau “mồm mép” với mình, không khỏi tăng thêm vài phần căm tức:
- Trẫm hận không thể vĩnh viễn đuổi ngươi ra khỏi Trường An, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt trẫm nữa!
Tiêu Duệ “không nghe dặn dò”, điều này không chỉ là vấn đề khiến Lý Long Cơ thất vọng, còn đập vỡ kế hoạch ước thúc hạn chế quyền lực hắn thiết kế. Mà nếu Lý Lâm Phủ trở thành cha vợ của Tiêu Duệ, Tiêu Duệ trong mắt hắn đã mất đi giá trị lớn nhất. Trước khi trở lại Trường An một ngày, hắn quyết định phải giáng chức Tiêu Duệ đuổi khỏi kinh.
Nhưng “kế hoạch” này còn chưa kịp trở thành sự thật, đã bị Võ Huệ Phi phản kháng mạnh mẽ. Hai người ân ái gần 2 năm, Võ Huệ Phi vẫn là lần đầu “đỏ mặt” với Lý Long Cơ vì một thần tử. Trong mắt Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ thông gia với Lý Lâm Phủ không phải chuyện gì xấu. Bởi vì Lý Lâm Phủ cũng là lực lượng trung kiên trong phe phái của Thọ Vương, Tiêu Duệ cưới con gái Lý Lâm Phủ, chẳng khác gì hoàn toàn đứng một bên với Thọ Vương. Đối với Lý Mạo và nàng mà nói đều là trăm lợi không một hại, là kết quả nàng hy vọng nhìn thấy. Lại nói, Tiêu Duệ còn là trượng phu Lý Nghi, nếu giáng chức đuổi Tiêu Duệ ra khỏi kinh đến nơi hoang dã nào, chẳng phải Lý Nghi cũng phải chịu khổ theo hắn?
Cho nên, vì con gái và con trai, Võ Huệ Phi không thuận theo không ngừng theo sát Lý Long Cơ để nài nỉ, mà ngay cả tối hôm qua Lý Long Cơ muốn hoan hảo với nàng đều bị nàng lấy lý do thân thể không thoải mái mà khước từ. Lý Long Cơ biết rõ tâm tư của nàng, hơn nữa tình cảm hai người sâu nặng, thấy nàng phản đối mãnh liệt thì ý niệm giáng chức Tiêu Duệ đuổi khỏi kinh trong đầu cũng dần dần phai nhạt.
Mới trấn an Võ Huệ Phi xong, Ngọc Chân lại tới đây “làm ầm ĩ” một hồi. Cứ như vậy, sự “phẫn nộ” trong lòng Lý Long Cơ đối với Tiêu Duệ kia, kỳ thật đã sớm giảm bớt không ít.
- Thôi, Tiêu Duệ, ngươi ngẫm lại xem, chẳng lẽ sự kỳ vọng cao và tài bồi của trẫm với ngươi, so ra còn kém Lý Đằng Không tiểu nha đầu kia sao? Ngươi muốn kết hôn ai cũng có thể, chỉ cần Nghi nhi không phản đối, làm phụ hoàng ta đây sao có thể đi quản mấy chuyện cỏn con này đó của các ngươi, nhưng ngươi lại cứ khăng khăng lấy Lý Đằng Không. Ngươi đây không phải là tuyên bố muốn trẫm khó chịu, muốn trẫm thất vọng sao?
Lý Long Cơ khoát tay áo, tự mình ngồi xuống.
- Đằng Không liều mạng cứu thần, rồi tình thâm ý trọng với thần, thần thật sự không đành lòng…
Tiêu Duệ quỳ rạp xuống đất:
- Xin hoàng thượng thứ tội.
Võ Huệ Phi quyến rũ mỉm cười kéo nghê thường hoa lệ đi tới từ sau điện, tay áo váy khẽ hất lên, khẽ xoay eo lưng thon, thân thể uyển chuyển, cả người thoạt nhìn xinh đẹp không gì sánh được. Tiêu Duệ nhìn xem ngẩn ngơ, Võ Huệ Phi này là nữ nhân cực kỳ có hương vị, thành thục nhất từ khi hắn xuyên qua thịnh Đường, tuy rằng người đã đến trung niên, nhưng bất kể da thịt ở đâu, đều không thua thiếu nữ chút nào.
So sánh với Võ Huệ Phi, Dương Ngọc Hoàn thiếu vài phần lộng lẫy, Lý Nghi thiếu vài phần phong vận, Lý Đằng Không nhiều hơn vài phần ngây ngô, Chương Cừu Liên Nhi nhiều hơn vài phần nhu nhược. Mặc dù là Ngọc Chân, trước mặt quý nhân lớn nhất thâm cung Đại Đường này, cũng có vài phần thất sắc.
Làm một người phụ nữ trung niên đã sinh vài người con, thấy trong mắt con rể nhìn mình có một chút thất thần và kinh diễm, Võ Huệ Phi đắc ý trong lòng nở nụ cười, hơi sẵng giọng:
- Ngươi đứa nhỏ này, chưa thấy qua mẫu phi sao?
Tiêu Duệ cả kinh, vội vàng bình tĩnh lại, khom người hành lễ:
- Tiêu Duệ bái kiến mẫu phi nương nương.
Võ Huệ Phi cười cười, đi thẳng qua cũng không che lấp chút nào yên vị ngồi bên cạnh Lý Long Cơ, một đôi ngọc thủ chợt bị Lý Long Cơ nắm lại. Sắc mặt Võ Huệ Phi ửng đỏ, quay đầu liếc Lý Long Cơ một cái, thản nhiên nói:
- Tiêu Duệ, lại nói ngươi đứa nhỏ này, cũng đủ hoa tâm. Có hai thê tử như hoa, nghe nói còn định ra hôn ước với muội muội của Chương Cừu Kiêm Quỳnh, đã như vậy rồi ngươi vẫn còn ngại không đủ, không ngờ lại lấy con gái Lý Lâm Phủ… Nam nhân đều là được voi đòi tiên, không một ngày thấy đủ… Ngươi làm thần tử, còn không bằng hoàng thượng, tuy hoàng thượng có hậu cung ba nghìn, nhưng hoàng thượng đối với bản cung một mảnh tình thâm thủy chung như một…
Lý Long Cơ mỉm cười, không ngờ ôm Võ Huệ Phi vào trong lòng:
- Trẫm chung tình với ái phi, thiên hạ không hai…
Thân thể mềm mại đẫy đà của Võ Huệ Phi bị Lý Long Cơ ôm vào lòng, mặc cho đôi tay của Lý Long Cơ vuốt ve dưới váy. Nhớ lại Lý Long Cơ gần hai 20 năm qua đối với nàng chỉ một không hai rung động không kìm lòng nổi mà động tình, không kìm nổi mà ưm một tiếng, lại nhào vào trong lòng Lý Long Cơ:
- Hoàng thượng…
Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu xuống, muốn lui lại không thể lui.
Nhưng Võ Huệ Phi lập tức kịp phản ứng ---- con rể nhà mình còn ở một bên nhìn, nàng đỏ mặt giãy ra khỏi lòng Lý Long Cơ, sẵng giọng:
- Hoàng thượng!
Lý Long Cơ lơ đễnh cười ha ha, tuy rằng buông lòng tay, nhưng dục vọng trong mắt càng thêm phấn chấn bừng bừng.
Võ Huệ Phi vừa muốn nói gì, lại làm như nhớ ra gì đó, nghiên đầu nhìn Lý Long Cơ bên nàng, trong ánh mắt tình thâm như nước rõ ràng còn có một chút u oán nhè nhẹ: nếu ân sủng không giảm, vì sao lại không thể cho mình một cái danh phận hoàng hậu? Chẳng lẽ chỉ bởi vì mình họ Võ, chẳng lẽ cũng bởi vì đám thần tử ngoan cố Trương Cửu Linh kia luôn ngăn trở, chính mình cả đời sẽ làm quý phi? Thế này cũng được, nhưng tại sao lại chậm chạp không lập Thọ Vương làm thái tử? Không chỉ không có, còn mơ hồ có ý tứ chèn ép… Đây rốt cuộc là vì cái gì?
Hoàng thượng à, chẳng lẽ ngài thật sự muốn trường sinh bất tử làm hoàng đế vạn năm sao? Võ Huệ Phi nghĩ xa xôi, không lời nào bộc lộ hết.
Hai người ân ái gần 20 năm, một ánh mắt của Võ Huệ Phi, Lý Long Cơ liền biết nàng đang suy nghĩ những gì, oán hận những gì trong lòng. Hắn nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên trong lòng vừa động, ánh mắt sáng trong đặt lên người Tiêu Duệ, thật lâu sau không nói gì.
Võ Huệ Phi yếu ớt thở dài, nhìn phía Tiêu Duệ:
- Chẳng qua, nếu Lý Đằng Không có thể liều mình cứu con, con cưới nàng cũng không đủ. Đứa bé kia ta cũng biết, cũng đúng… Ai, thêm Nghi nhi nữa, ba đứa nhỏ các ngươi đều đến gần nhau…
Ngoài thành Trường An, chân núi Chung Nam.
Gió lạnh gào thét, một ngôi mộ xơ xác.
Lệnh Hồ Xung Vũ nghi hoặc đứng một bên, trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình lệ rơi đầy mặt quỳ rạp xuống trước ngôi mộ lạnh băng cỏ dài mọc khắp nơi. Sau khi khóc lóc thật lâu, Lệnh Hồ phu nhân duỗi ngón tay thon thon trắng như ngọc được bảo dưỡng vô cùng tốt của bản thân, nhẹ nhàng nhổ đi mấy cây cỏ khô vàng loạn bậy cho ngôi mộ, lúc này mới đứng dậy.
Trọng phản trường an tố quy nhân, bắc phong liêu tiễu thì hậu. Tích nhật đối đối hi du lữ, chích ngã thương tâm thiên hữu. Tái hồi thủ, hoàn thị na nhất đôi hoàng thổ. Khô dương hoang phần vô ngôn. Ký nguyệt tạ minh tranh, lộ kiều xuy địch, thuyết trứ dã mi trứu. Cựu niên sự, thử ý mãi ti nan tú. Sầu dung tâm tình đoạn tràng. Tòng kim phạ đáo trường an cư, nhất nhâm vũ y khinh đấu. Quân tri phủ? Tam lưỡng kiện đông sam, vi nhữ trọng trọng đề thấu. Đa nhân sấu, định lai tuế kim triêu, chỉ tiễn quải xử, khỏa khỏa trường hồng đậu
Làm người trở lại Trường An, lúc gió bắc se lạnh. Bạn bè chơi đùa bơi lội ngày xưa, chỉ còn lại ta đau lòng. Lại quay đầu, vẫn một đống đất vàng. Mộ hoang cây dương xác xơ không lời. Nhớ tới tiếng đàn tranh ở nguyệt tạ, tiếng sáo trên cầu trần, nói xong lông mày cau. Chuyện năm xưa vạn ý khó tả. Khuôn mặt u sầu tâm tình đoạn trường. Từ khi mới tới Trường An, mặc cho mưa sa gió quét, chàng biết hay không? Ba bộ quần áo mùa đông, gió lạnh xuyên từng lớp. Người gầy gò cho tới sáng nay. Tiền giấy treo lên, từng hạt đậu đỏ.
Trong gió lạnh, vẻ đau thương trên khuôn mặt đoan trang quyến rũ của Lệnh Hồ phu nhân che không hết, thản nhiên ngâm tụng bi thương mình không muốn người biết, dưới mũ trùm đầu lộ ra hai luồng tóc mai bạc trắng nghẹn ngào trong gió. Tình cảnh này khiến người đau lòng, khiến lòng người chua xót khó nhịn.