Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 4 - Chương 205: Ai muốn làm phò mã?



Lập tức, Lý Kỳ thở hổn hển phát ra một câu làm Tiêu Duệ và Lý Đằng Không đều cảm thấy tò mò:

- Tỷ phu, có người muốn làm phò mã…

- A? Ai muốn làm phò mã?

Tiêu Duệ ngẩn ra.

- Là Thôi Hoán kia. Cũng không biết phụ hoàng thế nào lại như vậy, ta vừa mới nhận được tin tức, phụ hoàng muốn chỉ hôn Cao Đô tỷ tỷ cho Thôi Hoán kia…

Lý Kỳ đặt mông ngồi xuống, chẳng thèm để ý nói:

- Thôi Hoán kia là cái thứ gì, không ngờ cũng muốn làm phò mã. Nếu để hắn làm phò mã, Thôi gia bọn họ còn không phải nhảy lên trời sao.

Kỳ thật căn bản Lý Kỳ không có ác cảm gì với Thôi Hoán. Chỉ có điều trên yến hội tết Nguyên Tiêu lúc trước, Thôi Hoán công khai tỏ thái độ đứng ở phe Khánh Vương Lý Tông, đó chính là địch nhân của hắn rồi.

- Ồ.

Tiêu Duệ cười cười, cũng không nói gì. Tin tức này thật sự có chút ngoài dự đoán của mọi người, chẳng qua, Thôi Hoán có làm phò mã hay không căn bản không có bao nhiêu quan hệ với hắn, chỉ có điều Tiêu Duệ lại không thể không nghĩ, Thôi Hoán này đột nhiên cá chép qua cửa rồng, rốt cuộc là vì cái gì? Lý Long Cơ rốt cuộc là muốn làm gì? Mà hết thảy điều này, lại có thể tạo thành uy hiếp nào đó với mình hay không?

Tiêu Duệ trầm ngâm, thầm nghĩ, khó trách Lý Long Cơ có thể cho Thôi Hoán chủ trì kỳ thi mùa xuân, hóa ra là sớm có lòng gả một vị công chúa cho hắn. Thoạt nhìn, trong lòng Lý Long Cơ, Thôi Hoán này vẫn còn có chút vị trí.

Cao Đô công chúa là cùng một mẹ sinh ra với Lý Tông, rất nhiên nhiên, Lý Long Cơ muốn Thôi Hoán cùng với thế gia đại tộc sau lưng hắn buộc chặt một chỗ với Lý Tông. Tiêu Duệ ngày càng chán ghét cái gọi là thuật quyền mưu chế hành “phía đông một búa phía tây một chùy” này của Lý Long Cơ.

Vì chèn ép thế gia đại tộc củng cố hoàng quyền, đề bạt Lý Lâm Phủ; sau đó lại lo Lý Lâm Phủ kiêu ngạo, lại bồi dưỡng một lực lượng khác trở thành cản trở với Lý Lâm Phủ, thí dụ Tiêu Duệ được sủng ái, thí dụ như Chương Cừu Kiêm Quỳnh tiến vào nội các; mà bố trí xong hết thảy, đồng thời hắn lại lo lắng đám người Tiêu Duệ quá mức cường thế tương lai khó có thể không chế, thái độ liền khác thường mở một cánh cửa hướng lên trên cho thế gia đại tộc đang chậm rãi suy bại, điều này mới có Thôi Hoán quật khởi.

Thái độ của hắn đối với hoàng tử là như nhau, hắn chèn ép Lý Tông, nhưng lại không nghĩ tới Lý Tông hoàn toàn không có đi xuống, để dẫn Lý Kỳ vào đường cùng, vì thế bèn cho Lý Tông một cơ hội lĩnh quân lập công, còn đẩyThôi gia đại biểu thế gia đại tộc về phe Lý Tông; mà lý do giống vậy, lại sợ hãi Lý Tông một lần nữa chiếm cứ địa vị cường thế tuyệt đối, lại công khai tỏ vẻ khôi phục lòng tin với Tiêu Duệ; mà kế tiếp, nói vậy lão khốn này lại bắt đầu đến đỡ Thọ Vương Lý Mạo đi?

Thọ Vương – Khánh Vương – Thịnh Vương, Lý Lâm Phủ - Tiêu Duệ - Thôi Hoán, Lý Long Cơ coi lực lượng ba bên trở thành quân cờ dưới tay mình, hắn muốn ra chiêu thế nào thì ra, nhìn xem bên kia cường thế liền lập tức gõ, nhìn xem bên này yếu thế liền duỗi một tay cho ăn một chút táo ngọt ---- mà chính hắn, lại là chúa tể cao cao tại thượng mà nhìn xuống ván cờ này.

Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng một tiếng:

- Lão tử liền cố tình không làm quân cờ của ngươi, ngươi muốn chơi trò chơi, ta liền đảo loạn bàn cờ này của ngươi.

Tiêu Duệ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Kỳ, không khỏi cười nói:

- Thịnh Vương, đệ tức cái gì. Thôi Hoán người ta muốn làm phò mã, chỉ cần hoàng thượng ân chuẩn, Cao Đô công chúa nguyện ý, chúng ta làm người ngoài, cần gì phải xen vào chuyện của người khác chứ?

Trái ngược với tính tình vui đùa ầm ĩ ngày xưa, Lý Kỳ cười khổ nói:

- Tỷ phu, huynh cũng không nên hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ chứ. Khánh Vương huynh của ta vốn có quân công trong người, hiện giờ lại dẫn quân đi chinh phạt Thổ Phiên, ngày sau lại lập thêm quân công, trong hoàng tử còn ai có thể so sánh với huynh ấy? Mà trong triều đình, tuy rằng thần tử xuất thân thế gia đại tộc có địa vị cao không nhiều lắm, nhưng thắng ở đông người. Vả lại lực ảnh hưởng của thế gia đại tộc trong triều cực lớn, nếu làm cho Khánh Vương và thế gia đại tộc liên hợp một chỗ, chúng ta còn theo chân tranh đấu với họ thế nào?

Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười cổ quái, thản nhiên nói:

- Thịnh Vương, ánh mắt đệ không tồi. Nếu ---- nếu Khánh Vương thật sự đạt được thế gia đại tộc toàn lực ủng hộ, không chỉ chiếm cứ ưu thế trên triều, hắn còn có thể đạt được dân vọng xa xỉ. Cho đến lúc đó, tình thế đối với đệ đích xác là cực kỳ bất lợi.

Lý Kỳ nhíu mày:

- Nếu như vậy, vì sao tỷ phu huynh…

- Nhưng, Thịnh Vương, hoàng thượng thưởng hôn, chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ, chúng ta phải đi nói với hoàng thượng, phản đối Thôi Hoán làm phò mã Cao Đô công chúa? Việc này, việc này chỉ sợ là không thành đi.

Tiêu Duệ ảm đạm cười.

Lý Kỳ yên lặng không nói gì, buồn bực cúi đầu xuống.

- Thịnh Vương, hiện giờ không giống với ngày xưa, đệ đã có lòng muốn tham dự cuộc tranh đấu thái tử này ---- từ một khắc đó, đệ sẽ không còn là Thịnh Vương điện hạ không tốt suốt ngày chơi đùa như ngày xưa kia… Ít nhất, đệ làm việc phải trầm ổn, không thể nghe gió chính là mưa, giống như vừa rồi, vội vàng hấp tấp ---- không chỉ nói hoàng thượng còn không có chính thức thưởng hôn, cho dù là Thôi Hoán trở thành phò mã của Cao Đô công chúa thì có thể như thế nào? Đệ sợ thì có ích gì?

Tiêu Duệ nói xong khẽ cau mày, từ khi Lý Kỳ biết mình có hy vọng tranh đoạt, biểu hiện quá mức vội vàng, điều này làm cho Tiêu Duệ rất không thoải mái trong lòng.

Không cần nói gì khác, chỉ cần xem tính tình nông nổi này, Thịnh Vương cùng Thọ Vương đều không khác nhau quá lớn, so với Lý Tông lòng dạ thâm trầm đều kém nhiều lắm.

Cũng may hắn còn nhỏ, có lẽ theo dòng thời gian, hắn sẽ dần dần trưởng thành, trở nên chín chắn hơn.

- Thịnh Vương, đệ về phủ trước đi, bình tĩnh. Nhớ kỹ lời ta nói, mấy ngày này, đệ cố gắng đừng rời phủ, ở lại trong phủ đọc sách tập văn, không cần tham dự những chuyện lung tung này.

Tiêu Duệ bỗng nhiên đứng dậy:

- Đệ phải tin tưởng, hết thảy có ta ở đây.

Lý Kỳ chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Tiêu Duệ thật sâu, đột nhiên cúi người thi lễ:

- Tỷ phu, đệ trở về.

Lý Kỳ vội vàng rời đi, giống như hắn vội vàng tới.

Tiêu Duệ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Lý Đằng Không:

- Không nhi, Cao Đô công chúa này là…

Lý Đằng Không từ nhỏ đã ra vào thâm cung, tự nhiên là cực kỳ quen biết đối với những con gái Lý Long Cơ. Nàng do dự một chút mới nói:

- Tiêu lang, Cao Đô công chúa này là con gái nhỏ của Hoa Phi nương nương, người lớn lên xinh đẹp như hoa, chính là tính tình có chút quái bệnh.

- Ồ?

- Nàng sinh ra đã mắc bệnh sạch sẽ, cũng không có lui tới tiếp xúc mật thiết với bất kỳ kẻ nào ---- cho dù là Hoa Phi nương nương ngồi lên giường êm của nàng, nàng cũng sẽ lập tức làm cho thị nữ tẩy trừ toàn bộ giường êm một lần… Hoàng thượng ban thưởng cho nàng một tòa phủ đệ, ngay trong hoàng thành, nàng sống một mình trong phủ rất ít rời phủ, nghe nói tự trồng trọt rau xanh trong phủ, tự mình chế biến món ăn, tính tình cực quái dị, so với Thái Hoa công chúa chỉ có hơn chứ không kém ---- không tin chàng có thể hỏi Nghi nhi tỷ tỷ… Ta xem, cho dù là hoàng thượng thưởng hôn, cũng chưa chắc nàng đồng ý gả cho Thôi Hoán, hoặc là nói nàng khinh thường nam tử thiên hạ.

Thanh âm của Lý Đằng Không ngày càng cổ quái, nàng lướt nhìn qua Tiêu Duệ tập trung tinh thần lắng nghe, nở nụ cười:

- Có lẽ Tiêu lang sẽ làm Cao Đô công chúa liếc mắt nhìn một chút đó.

- Bệnh sạch sẽ?

Tiêu Duệ không kìm nổi mà nở nụ cười. Một người thích sạch sẽ là chuyện tốt, nhưng quá đáng chính là bệnh sạch, đây là một loại bệnh tâm lý. Xuyên qua đến thịnh Đường, không ngờ gặp một người mắc bệnh sạch, còn là công chúa đương triều. Chẳng qua, Tiêu Duệ cũng hiểu được, người mắc bệnh sạch thường đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan. Văn hóa cổ đại Trung Quốc là một loại chủ nghĩa văn hóa hoàn mỹ cực đoan, cho nên trong văn nhân cổ đại liền sinh ra rất nhiều bệnh sạch. Giống như niêm luật thơ Đường triều, không chấp nhận một chút dị đoan trong luật thơ.





Ngày mai là ngày mở kỳ thi mùa xuân. Tuy rằng tiếng động vẫn ầm ĩ phồn hoa như cũ trên phố xá, trong tửu quán, nhưng bóng dáng đám văn nhân sĩ tử ngày xưa vẫn lưu luyến nơi đây lại biến mất. Lúc này, tất cả các sĩ tử tham gia kỳ thi đều đang nỗ lực lúc cuối cùng, cái gọi là lâm trận mới mài gươm không vui cũng vẻ vang, từ sau khi cuộc thi này được ra đời ở Trung Quốc, người đọc sách đều mắc chứng bệnh chung này.

Tiêu Duệ đi trên phố xá trong dòng người như dệt, mà ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, không ngờ hắn vô tình đi tới ngoài của phủ đệ Cao Đô công chúa Lý Lam. Đi tới đi lui bên ngoài phủ đệ Lý Lam hơn nửa ngày, hắn mới cắn chặt răng, tiến lên đưa thiếp cầu kiến.

Lý Lam đang chỉ huy đám thị nữ dọn dẹp trong viện. Trong phủ đệ của nàng, bất kể là phòng ở hay là san nhà, mỗi ngày đều phải dọn dẹp đúng giờ một lần, khắp các ngõ ngách đều phải tẩy rửa dọn sạch, không được bỏ qua một góc chết nào. Đám thị nữ làm xong, nàng nhất định phải tự mình kiểm tra một lần mới có thể yên tâm. Dù sao, hơn mười thị nữ trong phủ nàng, công việc chủ yếu mỗi ngày chính là vệ sinh bảo vệ sự sạch sẽ.

Bởi vì không có khách lạ đến thăm hỏi, phủ đệ này của nàng căn bản cũng không có phân viện trong viện ngoài.

Nghe nói Tiêu Duệ tới chơi, thật ra Lý Lam cũng ngẩn ngơ. Những năm gần đây, Tiêu Duệ chính là một khách tới thăm đầu tiên.

Không ngờ có người đến bái kiến mình, Lý Lam không khỏi nở nụ cười, thế cho nên để cho đám thị nữ dưới tay nàng nhìn xem ngẩn ngơ: rốt cuộc là đã bao lâu rồi không thấy vị công chúa quái dị nhà mình này nở nụ cười? Một năm, hai năm, hay là ba năm? Dù sao từ khi đám thị nữ này bắt đầu vào phủ hầu hạ nàng, cũng không gặp chủ tử này cười lần nào.

- Để cho hắn tiến vào.

Lý Lam khoát tay áo, đi thẳng đến trong góc viện, cầm một cái cuốc tay nắm màu bạc sáng ngời, đào bới trong “đất thuộc sở hữu của mình” một bên nội viện.

Tiêu Duệ đi theo sau lưng một thị nữ vào tòa phủ đệ người ngoài thoạt nhìn cực kỳ thần bí quái dị này, trong lòng âm thầm tán dương, quả nhiên là người mắc bệnh sạch sẽ, trong nội viện này sạch sẽ chỉnh tề gần như biến thái, quả thực làm cho người ta không dám tin vào hai mắt của mình, cũng không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Càng làm cho Tiêu Duệ kinh ngạc chính là, không ngờ Cao Đô công chúa này ăn mặc giống như cô thôn nữ ngoài thành Trường An, không chỉ có quần áo mộc mạc hơn nữa còn đang cuốc đất. Quần áo vải màu lam nhạt rộng thùng thình, che thân mình thon dài thướt tha, khăn trùm đầu màu đen bao trùm mái tóc đen như mây, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mang chút tái nhợt mơ hồ phát ra vài phần khí chất xinh đẹp quý phái.

Xem thần thái và tư thế nàng chống cái cuốc đứng giữa vườn đất quay đầu trông lại, Tiêu Duệ không thể tin, đây không ngờ là một công chúa hoàng gia, con gái ruột của đương kim Huyền Tông hoàng đế, Cao Đô công chúa Lý Lam.

Hắn đang tò mò đánh giá Lý Lam, mà Lý Lam sao lại không phải đánh giá hắn. Đối với tài tử tửu đồ danh tiếng nhất thời chấn động Trường An này, đối với Tiêu đại công tử ngày xưa biểu diễn một vở kịch si tình kháng chỉ kháng hôn trong cung này, nàng vẫn có vài phần tò mò.

Lập tức, Lý Kỳ thở hổn hển phát ra một câu làm Tiêu Duệ và Lý Đằng Không đều cảm thấy tò mò:

- Tỷ phu, có người muốn làm phò mã…

- A? Ai muốn làm phò mã?

Tiêu Duệ ngẩn ra.

- Là Thôi Hoán kia. Cũng không biết phụ hoàng thế nào lại như vậy, ta vừa mới nhận được tin tức, phụ hoàng muốn chỉ hôn Cao Đô tỷ tỷ cho Thôi Hoán kia…

Lý Kỳ đặt mông ngồi xuống, chẳng thèm để ý nói:

- Thôi Hoán kia là cái thứ gì, không ngờ cũng muốn làm phò mã. Nếu để hắn làm phò mã, Thôi gia bọn họ còn không phải nhảy lên trời sao.

Kỳ thật căn bản Lý Kỳ không có ác cảm gì với Thôi Hoán. Chỉ có điều trên yến hội tết Nguyên Tiêu lúc trước, Thôi Hoán công khai tỏ thái độ đứng ở phe Khánh Vương Lý Tông, đó chính là địch nhân của hắn rồi.

- Ồ.

Tiêu Duệ cười cười, cũng không nói gì. Tin tức này thật sự có chút ngoài dự đoán của mọi người, chẳng qua, Thôi Hoán có làm phò mã hay không căn bản không có bao nhiêu quan hệ với hắn, chỉ có điều Tiêu Duệ lại không thể không nghĩ, Thôi Hoán này đột nhiên cá chép qua cửa rồng, rốt cuộc là vì cái gì? Lý Long Cơ rốt cuộc là muốn làm gì? Mà hết thảy điều này, lại có thể tạo thành uy hiếp nào đó với mình hay không?

Tiêu Duệ trầm ngâm, thầm nghĩ, khó trách Lý Long Cơ có thể cho Thôi Hoán chủ trì kỳ thi mùa xuân, hóa ra là sớm có lòng gả một vị công chúa cho hắn. Thoạt nhìn, trong lòng Lý Long Cơ, Thôi Hoán này vẫn còn có chút vị trí.

Cao Đô công chúa là cùng một mẹ sinh ra với Lý Tông, rất nhiên nhiên, Lý Long Cơ muốn Thôi Hoán cùng với thế gia đại tộc sau lưng hắn buộc chặt một chỗ với Lý Tông. Tiêu Duệ ngày càng chán ghét cái gọi là thuật quyền mưu chế hành “phía đông một búa phía tây một chùy” này của Lý Long Cơ.

Vì chèn ép thế gia đại tộc củng cố hoàng quyền, đề bạt Lý Lâm Phủ; sau đó lại lo Lý Lâm Phủ kiêu ngạo, lại bồi dưỡng một lực lượng khác trở thành cản trở với Lý Lâm Phủ, thí dụ Tiêu Duệ được sủng ái, thí dụ như Chương Cừu Kiêm Quỳnh tiến vào nội các; mà bố trí xong hết thảy, đồng thời hắn lại lo lắng đám người Tiêu Duệ quá mức cường thế tương lai khó có thể không chế, thái độ liền khác thường mở một cánh cửa hướng lên trên cho thế gia đại tộc đang chậm rãi suy bại, điều này mới có Thôi Hoán quật khởi.

Thái độ của hắn đối với hoàng tử là như nhau, hắn chèn ép Lý Tông, nhưng lại không nghĩ tới Lý Tông hoàn toàn không có đi xuống, để dẫn Lý Kỳ vào đường cùng, vì thế bèn cho Lý Tông một cơ hội lĩnh quân lập công, còn đẩyThôi gia đại biểu thế gia đại tộc về phe Lý Tông; mà lý do giống vậy, lại sợ hãi Lý Tông một lần nữa chiếm cứ địa vị cường thế tuyệt đối, lại công khai tỏ vẻ khôi phục lòng tin với Tiêu Duệ; mà kế tiếp, nói vậy lão khốn này lại bắt đầu đến đỡ Thọ Vương Lý Mạo đi?

Thọ Vương – Khánh Vương – Thịnh Vương, Lý Lâm Phủ - Tiêu Duệ - Thôi Hoán, Lý Long Cơ coi lực lượng ba bên trở thành quân cờ dưới tay mình, hắn muốn ra chiêu thế nào thì ra, nhìn xem bên kia cường thế liền lập tức gõ, nhìn xem bên này yếu thế liền duỗi một tay cho ăn một chút táo ngọt ---- mà chính hắn, lại là chúa tể cao cao tại thượng mà nhìn xuống ván cờ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.