- Tử Trường, trước tiên ngươi không nên gấp gáp, ta đã phái người nhanh chóng trở lại đất Thục, làm cho người Chương Cừu gia và quân mã ở Lợi Châu tiến hành tìm kiếm một chút…
- Tiêu lang, chàng bình tĩnh một chút…
- Tiêu lang, Liên Nhi tỷ tỷ nhất định sẽ không có việc gì…
Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi hai nàng vây quanh bên người Tiêu Duệ, mắt thấy sắc mặt Tiêu Duệ ngày càng xanh mét, thân thể hơi phát run, không khỏi đều vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, dịu dàng an ủi. Chương Cừu Kiêm Quỳnh vốn là đến Tiêu gia báo tin, Chương Cừu Kiêm Quỳnh lòng nóng như lửa đốt thấy phản ứng của Tiêu Duệ quá mức kịch liệt, ngược lại phải an ủi Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ im lặng không nói gì, tâm tình kích động như nước. Tin vui Lý Nghi được khôi phục tước vị công chúa, lập tức bị tin dữ Chương Cừu Liên Nhi “mất tích” đập tan.
Nếu quả thật Chương Cừu Liên NHi bị người Thổ Phiên bắt đi, hậu quả kia… Tiêu Duệ căn bản không dám nghĩ tiếp, trước mắt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ai oán nhu nhược của Liên Nhi, Tiêu Duệ cảm giác trong lòng đau đớn giống như kim đâm.
- Thổ Phiên…
Tiêu Duệ thở mạnh một cái, âm thanh trầm thấp khác thường:
- Huynh trưởng, thị vệ trưởng Tôn Hổ hộ vệ Liên Nhi kia cũng không rõ tung tích?
- Tung tích Tôn Hổ không rõ…
Chương Cừu Kiêm Quỳnh trong bi ai, gần như rơi lệ. Chương Cừu Liên Nhi là con gái duy nhất của thế hệ Chương Cừu gia này, là viên ngọc quý trên tay của toàn bộ Chương Cừu gia. Nhiều năm từ trước tới nay, thuở nhỏ tang cha Chương Cừu Liên Nhi coi huynh như cha, tình cảm huynh muội giữa hai người cực kỳ sâu đậm, đột nhiên nghe thấy tin tức này, Chương Cừu Kiêm Quỳnh thiếu chút nữa ngất luôn tại chỗ.
…
…
Tiêu Duệ biết cái gì mình cũng không làm được. Đối mặt với tin tức Chương Cừu Liên Nhi mất tích, hắn chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể gửi hy vọng trên trời chiếu cố, chờ mong kỳ tích phát sinh ---- “Có lẽ, Liên Nhi không bị người Thổ Phiên bắt đi, chỉ có điều bị tách ra…”, Tiêu Duệ mạnh mẽ dùng lý do hư ảo này để an ủi tâm thần thất thố lo sợ không yên của mình, chậm rãi đứng dậy.
Hắn lảo đảo đi vào thư phòng, Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi nhìn nhau, thấy tâm tình hắn buồn phiền tới cực điểm, cũng không theo sau quấy rầy hắn. Nhưng ngay sau đó Tiêu Duệ làm cho Na Nhận đi Tôn gia gọi Tôn Công Nhượng lại đây, Tôn Công Nhượng vội vàng tiến đến, hai người vội vàng vào thư phòng nói chuyện cả buổi, thật ra khiến cho tâm thần hai cô gái bên ngoài hơi ổn định.
Thật lâu sau, Tôn Công Nhượng sắc mặt phức tạp mới đi ra, thấy Dương Ngọc Hoàn hai nàng lo lắng đứng ngoài cửa ngự thư phòng, không khỏi cười cười, khom người nói:
- Hai vị phu nhân, Tôn mỗ cáo từ.
Đối với “người quản lý” sản nghiệp Tiêu này, hai nàng cũng rất quen Tôn Công Nhượng. Lý Nghi miễn cưỡng cười, khoát tay áo:
- Tôn ông chủ đi thong thả, Tử Trường nhà ta…
Tôn Công Nhượng thở dài một tiếng:
- Tâm tình Tử Trường không tốt, hai vị phu nhân vẫn nên cẩn thận an ủi huynh ấy đi…
Tôn Công Nhượng vừa mới nhấc chân muốn rời khỏi, lại nghe âm thanh rét căm của Tiêu Duệ truyền ra từ thư phòng:
- Công Nhượng huynh, cẩn thận cho Thiêu Đao Tử Lý gia một mồi lửa, nhưng nhất định phải nhớ lấy, việc này trừ huynh và ta ra, không được lộ ra nửa điểm tiếng gió, nếu không…
Tôn Công Nhượng run lên trong lòng, gật đầu đáp:
- Tử Trường yên tâm, Tôn mỗ hiểu được.
Tôn Công Nhượng mang theo tâm tình nặng nề vội vàng rời đi. Hai người tương giao tới nay, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Duệ phát ra vẻ âm trầm và lạnh lẽo như vậy, Tiêu Duệ hôm nay ---- bên tai Tôn Công Nhượng quanh quẩn lời nói của Tiêu Duệ, ngày càng nghiêm nghị trong lòng.
Tiêu Duệ để cho Tôn Công Nhượng làm cái gì, Dương Ngọc Hoàn hai nàng cũng không có hứng thú, đương nhiên, hiện tại, các nàng cũng không có tâm tình đi lo chuyện khác.
Hai nàng đang do dự có nên tiến vào thư phòng tiếp tục an ủi Tiêu Duệ hay không, đã thấy Tiêu Duệ sắc mặt thản nhiên mà đi ra. Nhìn thần sắc lo lắng của hai nàng, Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười nói:
- Hai nàng không cần lo lắng ---- tin tưởng ta, Liên Nhi sẽ không có việc gì…
****************************
Chuyện tình Chương Cừu Liên Nhi là chuyện riêng tư của Chương Cừu gia và Tiêu gia, bởi vì hai nhà kiềm chế, chuyện này không có khuếch tán quá mức ra ngoài. Mà lúc này, dưới chiếu thư thi hành của hoàng đế, đám quyền quý trong thành Trường An cũng bắt đầu giao nộp “tiền quyên quân phí” cho Hộ Bộ. Tiêu Duệ dẫn đầu quyên 5 vạn quán, điều này làm cho các quý tộc nhất thời khiếp sợ lại buồn bực, có một “tấm gương” phía trước như vậy, có cặp mặt của hoàng đế đang nhìn từ trên cao xuống, bọn họ không thể không phun ra chút máu.
Xem ngay từ đầu, đến Thọ Vương cắn răng là người thứ nhất quyên 3000 quán, các quý tộc đều bắt đầu không tình nguyện bỏ tiền từ trong túi ra. Người giao nộp một ngàn quán cũng không ít, ít nhất cũng là mấy trăm quán, ít quá thì thật mất mặt, cũng sẽ dẫn đến sự bất mãn của hoàng đế, chẳng khác gì cắt đứt tiền đồ tốt đẹp của mình, số tiền này đám quyền quý vẫn phải tính toán.
Tóm lại, không quyên chẳng khác nào chống đối hoàng đế, không quyên chẳng khác nào đứng dưới ngọn cờ lớn bất trung với triều đình Đại Đường. Ngắn ngủi hai ngày, đám quan liêu quyền quý Đại Đường và người trong hoàng tộc đã tích góp được 30 vạn quán, chỉ có Lý Lâm Phủ và một số ít quan viên như Bùi Khoan chỉ bỏ ra trăm quán tiền. Đương nhiên, đám quan liêu trung hạ tầng thì càng ít, chỉ là tượng trưng.
Tuy rằng Lý Lâm Phủ quyền thế ngút trời, nhưng không giống như đám quyền quý khác, trong nhà đều kinh doanh sản nghiệp, cho nên của cải rất ít, có thể bỏ ra trăm quán tiền, coi như là không tồi. Mà, ngay cả Lý Đằng Không đang “dỗi” trong Yên La Cốc cũng lén lút “tài trợ”.
Mà Bùi Khoan thì càng không cần phải nói, hắn triệt để là một thanh quan, gần như là thanh liêm, phủ đệ ở Trường An là do Khánh Vương tặng, trăm quán tiền này gần như là toàn bộ tiền tích trữ của hắn.
Trường An đúng là một đô thị lớn buôn bán phồn vinh nhất trên thế giới lúc ấy, trong thành Trường An, gần như sau lưng mỗi thương nhân lớn, đều có bóng dáng của đám quyền quý Đại Đường, cho nên gia tài của đám quyền quý Đại Đường sung túc, ngoài sự tưởng tượng của Bùi Khoan.
Xem báo cáo và các con số khoản mục do đám thủ hạ làm công tác ghi chép thống kê, Bùi Khoan quả thực không tin vào hai mắt của mình. Bởi vậy, hắn mới giật mình hiểu được, trong triều đình, đám quyền quý tùy tiện người nào cũng đều là gia tài vạn quán, có thể có tiền thì có tiền, nhưng không ai có thể khẳng khái giống Tiêu Duệ, đồng ý bỏ tiền ra để làm việc thiện.
Bùi Khoan thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Khánh Vương điện hạ, nếu không phải… Tiêu Duệ này hoàn toàn có thể trở thành một trợ thủ đắc lực giúp điện hạ thống trị thiên hạ. Người công danh phú quý có lòng dạ rộng lớn siêu việt bậc này, Đại Đường hiếm thấy. Đáng tiếc, đáng tiếc, Tiêu Duệ nhất định trở thành địch nhân và chướng ngại trên con đường đi tới của điện hạ ngài… Ai!”
Kỳ thật đâu chỉ Bùi Khoan giật mình, mà ngay cả Lý Long Cơ sau khi biết được tin tức, ngạc nhiên vui mừng rất nhiều cũng có chút “phẫn hận”:
- Hóa ra, đám cẩu vật này có tiền như vậy, so với trẫm còn muốn xa xỉ hơn… Hừ, ta nói quốc khố không trống rỗng như vậy, tiền đều chạy vào trong túi bọn họ…
Lý Long Cơ chau mày, bĩu môi với Cao Lực Sĩ.
Cao Lực Sĩ cười:
- Hoàng thượng, cho dù như thế nào, các quý tộc có thể đóng góp cho đất nước, coi như không dễ dàng.
Lý Long Cơ chợt nhớ tới Tiêu Duệ, cười lạnh nói:
- Hừ, truyền ý chỉ của trẫm, làm cho bọn họ tiếp tục lấy Tiêu Duệ làm chuẩn! Trẫm thật sự muốn xem, bọn họ còn có thể không tiếp tục bỏ ra một chút tiền nữa hay không.
Cao Lực Sĩ ngẩn ra, trong lòng lại nở nụ cười, thầm nghĩ: “hoàng đế đúng là tâm hồn tham tiền, lúc này nhất định phải mạnh mẽ lột một tầng da trên người đám quý tộc.”
Cao Lực Sĩ rời khỏi ngự thư phòng Lý Long Cơ truyền chỉ, tiếp tục “kêu gọi” đám quyền quý Đại Đường tiến hành “lần đóng góp thứ hai.”
Cao Lực Sĩ đi không bao lâu, Lý Long Cơ đang uống trà trong ngự thư phòng, trong lòng cân nhắc có thể bóc lột ra mấy trăm vạn quán từ trong tay đám quý tộc để sung vào quốc khố hay không, thình lình nghe một tiểu thái giám kính cẩn thấp giọng bẩm báo:
- Hoàng thượng, Hàn Lâm học sĩ, Lễ Bộ thị lang Tiêu Duệ Tiêu đại nhân cầu kiến!
- A? Tiêu Duệ, hôm nay khanh thực có chút khác thường… Sao đột nhiên muốn vào cung gặp trẫm?
Khóe miệng Lý Long Cơ lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Không cần lễ, trẫm biết, trẫm sống không được một vạn năm, vạn tuế chỉ là chuyện ma quỷ gạt người.
- Hoàng thượng, thần muốn thỉnh chỉ đi Hà Lũng khao quân tiền tuyến.
- Khao quân?
Lý Long Cơ cười cười:
- Việc khao thưởng ba quân, tự nhiên có Hộ Bộ thay quyền, khanh là Lễ Bộ thị lang, vẫn nên ở lại Trường An bầu bạn với vua đi.
Tiêu Duệ im lặng phục sấp trên mặt đất hành lễ:
- Xin hoàng thượng thành toàn!
Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy, liếc Tiêu Duệ thật sâu, nhàn nhạt cười:
- Tiêu Duệ, trẫm biết vì cái gì khanh muốn đi tiền tuyến Hà Lũng. Nghe nói nha đầu Chương Cừu gia kia đã xảy ra chuyện? Người Thổ Phiên này thật đáng giận… Cũng được, xem phân nhượng khanh luôn trung tâm vì nước, trẫm liền ngoại lệ sắc phong khanh làm.