Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 5 - Chương 229: Vui mừng đến từ đâu



Ngọc Chân là người ra sao, thấy Lý Kỳ ‘dáng vẻ kệch cỡm’ và cố ra vẻ khó hiểu theo ý tứ của Lý Long Cơ. Thoạt nhìn, tuy rằng hoàng đế biết rõ Lý Tông làm ra, nhưng vẫn muốn chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, không muốn truy cứu Lý Tông. Bằng vào sự hiểu biết của nàng với Lý Long Cơ, điều này không kỳ quái, nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái chính là, từ khi nào thiếu niên Thịnh Vương Lý Kỳ này lại trở nên trầm ổn như vậy ?

Ngọc Chân hiểu được, Lý Nghi cũng không phải người ngu, nhưng trong lòng Lý Nghi vẫn cảm thấy rất không thoải mái, cảm thấy hiện giờ không nuốt trôi được cơn tức này.

Lý Kỳ cười tiến tới khom người nói:

- Hoàng cô, tỷ tỷ.

Tôn Công Nhượng bị tra tấn một hơi, sớm không chống đỡ được, được thị vệ Thịnh Vương vội vàng đưa về vương phủ, tìm đại phụ khám và chữa bệnh.

Ngọc Chân thở dài:

- Nghi nhi. Phụ hoàng con đã ra mặt, Tôn Công Nhượng lại không có mất mạng, việc này cứ thôi như vậy đi.

Lý Nghi im lặng không nói gì, đột nhiên cười cười:

- Biểu hiện hôm nay của Kỳ đệ, làm tỷ tỷ nhìn với cặp mắt khác xưa.

Sắc mặt Lý Kỳ hơi đỏ lên, buồn bã nói:

- Tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ luôn nhớ tới những lời tỷ phu nói qua khi còn tại thế… Tỷ phu nói rất đúng, ai cũng không giúp được đệ, chỉ có tự mình mới có thể giúp được chính mình.





- Thịnh Vương điện hạ, chúc mừng.

Thái giám quản sự Mã Đức của Võ Huệ Phi tiến vào Thịnh Vương phủ, gặp Lý Kỳ đang nói chuyện với Ngọc Chân và Lý Nghi dưới bóng cây nho trong viện, không khỏi mỉm cười khom người xuống thi lễ:

- Hóa ra Ngọc Chân điện hạ và Hàm Nghi công chúa điện hạ cũng ở đây, Mã Đức có lễ.

Mã Đức là tâm phúc Võ Huệ Phi, tự nhiên rất quen thuộc với Lý Kỳ và Lý Nghi, hắn là khách quen của Thịnh Vương phủ này, thường xuyên qua lại.

Thấy bộ dáng kích động của Mã Đức, Lý Kỳ cũng ngẩn ra:

- Mã Đức, vui mừng đến từ đâu?

- Điện hạ. Hoàng thượng và nương nương triệu điện hạ và Hàm Nghi công chúa vào cung dự tiệc tối. Nếu công chúa điện hạ ở Thịnh Vương phủ, Mã Đức cũng đỡ phải tới Tiêu gia một chuyến.

Nụ cười khóe miệng Mã Đức ngày càng đậm.

- Ồ.

Lỳ Kỳ lắc đầu:

- Đang yên đang đẹp sao phụ hoàng và mẫu phi triệu ta vào cung dự tiệc tối?

Mã Đức cười mà không nói:

- Việc này, Mã Đức cũng không biết.

Trong lòng Ngọc Chân vừa động, đột nhiên thở dài, thầm nghĩ: ngươi rốt cuộc đã quyết định sao?

Ngọc Chân đứng dậy vỗ nhẹ bả vai Lý Kỳ:

- Kỳ nhi cùng Nghi nhi nhanh chóng vào cung đi, hoàng cô có một câu con phải nhớ cho kỹ trong lòng. Con bản tính hồn nhiên thiên tính thiếu niên, ra sao thì ra, đừng học Thọ Vương bộ dáng mềm yếu đẹp mắt kia. Tốt lắm, hoàng cô trở về, đợi mấy ngày nữa, hoàng cô cũng tự thiết yến chúc mừng cho con.

Lý Kỳ càng thêm ngẩn ngơ.

Lý Nghi một bên trầm ngâm một hồi như có điều suy nghĩ đột nhiên trước mắt sáng ngời, ầm thầm vui mừng trong lòng.

Lý Nghi và Lý Kỳ một đường trực tiếp vào cung, tới vườn ngự uyển chỗ Võ Huệ Phu rồi mới phát hiện, ở đây vẫn là một bữa gia yến bình thường như cũ.

Vợ chồng Lý Long Cơ ngồi ở trên đầu, chờ đợi đã lâu.

Lý Nghi và Lý Kỳ sóng vai tiến vào, cùng nhau quỳ xuống đất.

- Con bái kiến phụ hoàng mẫu phi!

Lý Long Cơ khóe miệng nghiền ngẫm mà nhìn Lý Kỳ, cười mà không nói. Mà Võ Huệ Phi tâm tình cực kỳ tốt thì không kìm nổi vui sướng thật lớn trong lòng, không ngờ tự mình đứng dậy đỡ hai đứa con mình dậy, cười nói:

- Tốt lắm, ở trước mặt cha mẹ không cần trịnh trọng như thế này.

Nói xong, Võ Huệ Phi âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Lý Kỳ.

Ánh mắt này làm cho Lý Kỳ có chút không hiểu ra sao, nhưng hắn trời sinh tính thông minh, từ sự hưng phấn quá độ của Mã Đức và lời nói cổ quái của Ngọc Chân, rồi đến ánh mắt vừa rồi của mẫu phi, thiếu niên chau chuốt thêm trong lòng, liền cho ra một kết quả khiến hắn vui mừng. Vui từ đâu, vui mừng từ trời!

Lý Kỳ không kìm nổi nhìn về phía phụ hoàng ngày xưa hắn không dám nhìn thẳng, thấy trong ánh mắt thâm trầm của hắn không ngờ lộ ra vài phần dịu dàng, trong lòng càng thêm vui mừng kích động trong lòng bàn tay đều run rẩy lên.

Lý Kỳ ngồi vào chỗ của mình.

Bắt đầu yên lặng mà ăn uống. Bởi vì Lý Long Cơ không có lên tiếng, không khí trong điện hiện giờ có chút quỷ dị và nặng nề.

Rốt cục, dưới ánh mắt oán trách của Võ Huệ Phi, Lý Long Cơ vẫn chậm rãi trầm giọng nói:

- Kỳ nhi!

Lý Kỳ cả kinh, rồi đột nhiên cất giọng có chút run rẩy:

- Phụ hoàng, có nhi thần!

- Con có bằng lòng làm thái tử của trẫm hay không?

Tuy rằng trong lòng có chút cơ sở, tuy rằng chờ mong những lời này đã lâu, nhưng khi những lời này thật sự truyền vào tai Lý Kỳ, Lý Kỳ vẫn có chút khẩn trương mà nói không ra lời. Hắn ấp úng, sắc mặt đỏ lên, thậm chí có chút luống cuống chân tay.

Võ Huệ Phi âm thầm sốt ruột, không thể không nói:

- Kỳ nhi, phụ hoàng đang hỏi con.

- Nguyện ý, con nguyện ý.

Lý Kỳ bị Võ Huệ Phi thúc giục, vội vàng nói.

Lý Long Cơ cười lên ha ha:

- Nguyện ý là tốt rồi. Tốt lắm, con lại ngồi xuống, đợi ngày mai, trẫm sẽ truyền chiếu, lập con làm Đông Cung thái tử.

- Hai ngày này, con hãy ở lại trong cung mẫu phi của con đi.

Lý Long Cơ lại nói.





Lý Long Cơ uống say, hắn không để ý Võ Huệ Phi nhiều lần giữ lại, vẫn kiên trì muốn đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Trước khi đi, thân thể hắn đột nhiên loạng choạng lớn tiếng hỏi:

- Kỳ nhi, trẫm hỏi con, hiện giờ thế lực của con đơn bạc tuổi lại còn nhỏ, nếu muốn làm Đông Cung thái tử… Hiện giờ Tiêu Duệ lại không ở đây, không có người bên cạnh, con trông cậy vào ai?

Lý Kỳ sửng sốt, cúi đầu nói:

- Con trông cậy vào phụ hoàng.

- Được, được.

Lý Long Cơ cười to mà rời đi.

Khói bụi tràn ngập, che phủ trời đất mà đến không ngờ không phải người Thổ Phiên mà là A Đại nữ vương người Thoán suất lĩnh 50 kỵ binh. Điều này làm cho Tiêu Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỵ binh áo đen giáp đen trận hình nghiêm chỉnh, hiệu lệnh như một, kỷ luật nghiêm minh. Điều này làm cho Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp nhìn cũng không khỏi âm thầm gật đầu, thầm sinh ra vài phần kính ý đối với tài cầm binh của nữ vương người Thoán này.

Một cô gái, có thể chỉnh quân như thế, không phải dễ dàng.

A Đại vẫn mặc một thân bì giáp màu hỏa hồng quen thuộc như lúc trước Tiêu Duệ thấy. Thân thể thon dài mà khỏe đẹp được bì giáp màu hồng tôn lên, tư thế hết sức oai hùng hiên ngang. A Đại xoay người xuống ngựa, bước lên vài bước hành lễ:

- A Đại nghênh đón Tiêu đại nhân chậm trễ!

Tiêu Duệ chắp tay, kinh ngạc nói:

- Nữ vương điện hạ vì sao biết được Tiêu Duệ tới đây?

A Đại dùng ánh mắt tán thướng nhìn lướt qua 300 quân nhân Võ lâm quân thân trên để trần hùng tráng, sau đó mỉm cười:

- A Đại nhận được tin tức, nói là cảnh nội Thổ Phiên có một đội quân Đường tung hoành ngang dọc, A Đại đoán chính là Tiêu đại nhân. Cho nên, A Đại liền dẫn quân đến đây tiếp ứng, ha ha.

Tiêu Duệ ngẩn ra:

- Vì sao nữ vương điện hạ biết Tiêu Duệ sẽ đi Kiếm Nam Đạo mà không phải Lương Châu?

- Suy nghĩ của Tiêu đại nhân A Đại cũng không rõ ràng lắm, nhưng A Đại hiểu được nếu Tiêu đại nhân chỉ là vì chạy trốn, sẽ không làm ra động tĩnh long trời lở đất trong cảnh nội Thổ Phiên như thế. Nếu Tiêu đại nhân dừng lại ở cảnh nội Thổ Phiên lâu như vậy, A Đại nghĩ, Tiêu đại nhân sẽ đổi đường tới Khang Ba, trở về từ Kiếm Nam Đạo, mà nơi thích hợp nhất, nói chung chính là Thoán khu chúng ta. A Đại liền mang 50 binh trú đúng vùng này, chờ Tiêu đại nhân đã lâu.

Thần sắc A Đại hơi phát ra một chút giảo hoạt, ánh mắt trong suốt ra sức đảo quanh đội ngũ của Tiêu Duệ, giống như tìm kiếm tung tích Tán Phổ Thổ Phiên Đô Tùng Mang Bố Kết.

Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu, nhìn A Đại, đột nhiên cười nhàn nhat:

- Không biết đây là chủ ý của nữ vương điện hạ hay là vị tiên sinh phía sau nữ vương điện hạ kia…

A Đại ngẩn ngơ, nghĩ nghĩ liền thản nhiên cười:

- Chả trách sư phụ ta nói, chuyện này không giấu được Tiêu đại nhân. Đúng vậy, A Đại là phụng mệnh thầy chờ Tiêu đại nhân ở chỗ này.

Sau lưng A Đại có một người Đường thần bí, truyền thụ cho nàng một thân võ nghệ và thao lược binh pháp, còn truyền thụ cho A Đại một bụng văn hóa. Điều này, ngày đó khi lần đầu tới Thoán khu, Tiêu Duệ đã biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.