Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 5 - Chương 236: Hôn lễ long trọng không tiền khoáng hậu



- Thiếu gia, rất nhiều dân chúng đến ngoài cửa, vội tới chúc mừng thiếu gia.

Lời Tú Nhi truyền vào, Tiêu Duệ ngẩn ra, lưu luyền thu tay từ thân thể mềm mại hổn hển thở của Chương Cừu Liên Nhi, không kìm nổi nói:

- Liên Nhi, xem ra ta muốn ăn nàng, thật không dễ dàng.

Chương Cừu Liên Nhi ưm một tiếng, xấu hổ vùi đầu vào ngực Tiêu Duệ, một câu cũng không dám nói.

Chỉnh quần áo ngay ngắn.





Rất nhiều dân chúng vọt đến cửa, khiến Tiêu Duệ giật mình kinh hãi. Nếu không phải đám hộ vệ Na Nhận này trung với cương vị, sợ là dòng người kích thích này đã sớm vọt vào Tiêu gia.

Tiếng người ồn ào, cả trai lẫn gái, già trẻ đều có. Nhiều dân chúng xách giỏ trúc đầy trứng gà và các loại rau xanh quà tặng, chen về phía trước hết sức liều mạng.

- Tiêu đại nhân đi ra…

- Xem, kia quả là Tiêu đại nhân…

- Người tốt có báo đáp tốt…

- Tiêu đại nhân…

Làn sóng âm thành ồn ào kích động bùng nổ lên từ khi Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi tay nắm tay đi ra cửa lớn Tiêu gia. Dòng người bắt đầu di động, đám hộ vệ Na Nhận khẩn trương mà kéo tay bảo hộ phía trước hai người Tiêu Duệ, ngăn cản người đi tới.

Tiêu Duệ thấy mọi người nhiệt tình trong lòng không khỏi có chút xúc động, khom người thi lễ xung quanh.

- Tiêu đại nhân thi lễ với chúng ta, chúng ta không dám nhận …

Trong dòng người có người kêu gọi, vô số cánh tay giơ cao giỏ trúc, âm thanh tặng quà vang thành một mảnh.

Chương Cừu Liên Nhi duyên dáng đứng ở một bên, trong lòng cũng cực kỳ cảm khái và xúc động. Tiêu Duệ làm từ thiện lâu ngày, Tiêu gia trả một số tiền tài đáng kể, đổi lấy sự tôn kính và cảm kích phát ra từ nội tâm của dân chúng hạ tầng Trường An. Loại danh vọng đến từ dân gian này, sợ là hoàng đế cũng khó mà với tới.

Trong thời đại vương quyền, chưa từng có người giàu quyền quý nào đồng ý thật tình bỏ gia tài ra giúp đỡ người nghèo, cho dù có người thì cũng phần lớn là vì thu lấy hư danh làm việc thiện, nhưng Tiêu Duệ và Tiêu gia thì không giống vậy, gần như là dốc toàn lực làm một số chuyện tình thực tế.

Thư viện Tửu Đồ cung cấp cơ hội đọc sách vươn lên cho trẻ em nghèo khó, viện dưỡng lão Tửu Đồ và viện cứu tế Tửu Đồ giúp đỡ vô số người nghèo ở Trường An cùng với các châu phủ xung quanh. Những việc này, Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn Lý Đằng Không không có lòng dạ nào xử lý chút việc vặt vãnh, thì đều rơi lên đầu Chương Cừu Liên Nhi, mà chính bởi nguyên nhân như thế, Chương Cừu Liên Nhi mới hiểu được, vì thế mà Tiêu Duệ và Tiêu gia trả giá lớn cỡ nào.

Mà Chương Cừu Liên Nhi làm “quản lý” sản nghiệp Tiêu gia tất nhiên cũng rõ ràng. Tửu phường Tửu Đồ và sản nghiệp Tiêu gia khắp Đại Đường cũng đều từng bước triển khai hoạt động cùng loại. Như vậy tính xuống, trong số lợi nhuận cực lớn hàng năm của sản nghiệp Tiêu gia, có tới mấy chục phần trăm đầu nhập vào sự nghiệp từ thiện.

Đối mặt với sự chất phác của dân chúng Trường An tầng thấp nhất, trong lòng Tiêu Duệ cảm thấy yên lặng và bình yên khác thường, thậm chí hắn còn đi tới phía trước đón nhận một giỏ trúc trong tay một người phụ nữ sau đó khom người nói tạ ơn.

- Tiêu Duệ có một việc muốn phiền toái mọi người, không biết mọi người có thể giúp Tiêu Duệ hay không?

Tiêu Duệ cất cao giọng nói.

Đám người lại kích động một hồi mà đáp lại.

Tiêu Duệ khoát tay áo, đám người dần yên tĩnh lãi:

- Các hương thân, đây là Chương Cừu Liên Nhi, là Tiêu phu nhân, mọi người có biết nàng không?

Chương Cừu Liên Nhi không kịp đề phòng bị Tiêu Duệ ôm lấy một phen, nàng mặt đỏ tai hồng mà nghe tiếng ngạc nhiên thán phục và ca ngợi về việc nàng không chùn bước thành hôn với linh vị Tiêu Duệ truyền đến trong đám người, sắc mặt nàng ngày càng ửng đỏ, nàng yếu đuối vô lực mà ngã vào trong lòng Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ cười ha ha:

- Các hương thân, Tiêu Duệ nợ Liên Nhi một hôn lễ. Như vậy, ngày mai, Tiêu Duệ sẽ đi Chương Cừu phủ tự mình nghênh đón Liên Nhi về nhà… Thành khẩn mời các hương thân vui lòng đến dự, lúc chính ngọ ngày mai, cùng Tiêu Duệ tới Chương Cừu phủ đón dâu được không?

- Được!

- Chúc Tiêu đại nhân và Chương Cừu Liên Nhi tiểu thư sớm sinh quý tử!

Tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng chúc phúc ngày càng cao lên, Chương Cừu Liên Nhi thật không ngờ Tiêu Duệ lại làm ra hành vi kinh thế hãi tục, để cho một đám dân chúng Trường An cùng theo hắn đi đón dâu như vậy. Chương Cừu Liên Nhi căn bản không muốn Tiêu Duệ chuẩn bị hôn lễ gì cho nàng. Trong mắt nàng, điều này chẳng qua là hình thức, chỉ cần có thể ở gần ái lang trong lòng, đau khổ tê tâm liệt phổi giống như vài ngày trước đó, nàng biết đã đủ.

Nhưng tâm ý và yêu mến nồng nàn của Tiêu Duệ, Chương Cừu Liên Nhi cũng không thể ngăn trở. Trước mắt choáng váng, Liên Nhi tiểu thư tài nữ Kiếm Nam Đạo hạnh phúc mà ngất xỉu trong lòng Tiêu Duệ.

Ngự hoa viên.

Mùa hạ năm Khai Nguyên thứ hai mươi bốn này đặc biệt khô nóng. Triều sớm xong, mặc dù Lý Long Cơ là hoàng đế cần cù cũng không kìm nổi đi ngự hoa viên râm mát để hóng mát tiêu khiển ngày hè.

Lý Long Cơ cầm trong tay một ly trà ướp lạnh đưa cho Võ Huệ Phi một bên, không kìm nổi mỉm cười với nàng:

- Ái phi, chỉ cần Tiêu Duệ này ở Trường An, cách một đoạn thời gian sẽ lại làm ra một động tĩnh lớn ở Trường An, thật sự là…

Võ Huệ Phi cười đứng dậy:

- Hoàng thượng à, Chương Cừu Liên Nhi đối tốt với hắn không thua gì Nghi nhi. Tiêu Duệ làm như vậy, cũng là cho Chương Cừu Kiêm Quỳnh một chút mặt mũi, ha ha.

- Lão già kia, nói cho trẫm, hắn lại muốn làm ra cái gì?

Lý Long Cơ quay đầu lại nhìn Cao Lực Sĩ kính cẩn đứng ở sau hắn.

Cao Lực Sĩ cười ha ha:

- Hoàng thượng, hôm nay ít nhất có một nửa tửu quán trong thành Trường An được Tiêu gia bao xuống, chuyên môn chiêu đãi dân chúng miễn phí. Phàm là dân chúng tiến đến chúc mừng, đều có thể đi vào hưởng dụng rượu và thức ăn Tiêu gia cung cấp miễn phí… Mà giờ phút này, chắc chắn Tiêu Duệ đã mang theo mấy trăm dân chúng Trường An chạy tới ngoài phủ đệ Chương Cừu Kiêm Quỳnh, tới đón dâu.

Khóe miệng Lý Long Cơ vừa động:

- Tràng diện thật lớn nhỉ, Tiêu Duệ luôn mang đến vui mừng ngạc nhiên cho trẫm.

Nhìn Võ Huệ Phi mang theo mấy thị nữ đi vào chỗ sâu trong ngự hoa viên, Lý Long Cơ đột nhiên cúi đầu nói:

- Lão già kia, trên triều hội hôm nay, ba người Tiêu Duệ và Lý Lâm Phủ Chương Cừu Kiêm Quỳnh cùng dân bản tấu cho trẫm, muốn trẫm miễn chức Hộ bộ thượng thư của Bùi Khoan, do Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng tiếp nhận, ý ngươi thế nào?

Cao Lực Sĩ thấy nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng Lý Long Cơ kia, liền rõ ràng tâm tư của hắn.

Cao Lực Sĩ cúi người thi lễ:

- Hoàng thượng, Lão nô cũng thấy, Khánh Vương điện hạ đến đất phong Lũng Hữu, mà Bùi Khoan lại là tâm phúc của Khánh Vương…

Cao Lực Sĩ nói tới đây đột nhiên tỉnh ngộ lại. Chuyện này đề cập tới tư mật hoàng gia, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, ngừng miệng cũng không có nói tiếp.

Cũng may Lý Long Cơ chợt tự nói tiếp:

- Khánh Vương đến đất phong Lũng Hữu, là một quân cờ trước trẫm giữ lại, nhưng mà trẫm cũng lo lắng Khánh Vương sẽ liều mạng rất không tốt, Bùi Khoan nắm giữ Hộ bộ… Nhưng, đối lập với Hộ bộ Bùi Khoan, Hoàng Phủ Duy Minh Lũng Hữu lại khiến trẫm đau đầu.

Cao Lực Sĩ cả kinh nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng mà lắng nghe.

Lý Long Cơ tự ngoảnh lại nhìn nói tiếp:

- Lão già kia, Hoàng Phủ Duy Minh Tiết độ sứ Lũng Hữu này không thể làm tiếp… Nhưng trẫm đang do dự, nên để ai tới thay thế hắn đây?

Cao Lực Sĩ im lặng không nói gì. Trường hợp này hắn gặp phải nhiều. Là tâm phúc tuyệt đối của Lý Long Cơ, trước mặt hắn, Lý Long Cơ gần như chưa bao giờ giấu giếm yêu thích căm giận của mình. Nhưng, không gạt hắn, không có nghĩa là hắn có thể tham dự. Cho nên, từ lâu nay, lúc Lý Long Cơ “thì thào tự nói”, Cao Lực Sĩ vẫn đều duy trì kính cẩn trầm mặc.

- Cũng được, liền trị hắn tội bỏ rơi nhiệm vụ. Nếu trẫm không động tới Hoàng Phủ Duy Minh, sợ là Tiêu Duệ không cam chịu!

Lý Long Cơ nhớ tới Ngọc Chân hôm qua vội vàng xông vào cung mãnh liệt yêu cầu hắn xử trí một màn Hoàng Phủ Duy Minh và Lý Tông, hắn không khỏi đau đầu than thở.

Cao Lực Sĩ đột nhiên chen vào nói:

- Hoàng thượng, vì điều này Tiêu Duệ thiếu chút nữa chết… Hoàng Phủ Duy Minh khó thoát tội, trị hắn tội bỏ rơi nhiệm vụ, cũng đủ để biểu hiện ân điển của hoàng thượng…

- Được rồi, một lát ngươi đi xem Lý phủ, nói ý tứ của trẫm cho Lý Lâm Phủ, việc này liền chấm dứt như vậy đi. Còn có, ngươi đi chỗ Khánh Vương một chuyến gõ gõ hắn, nếu như có tái phạm, trẫm tuyệt đối không tha.

- Đúng rồi, Thịnh Vương, à, không, thái tử gần đây đang làm những gì?

- Hoàng thượng, thái tử gần đây không ra khỏi cửa.

Lý Long Cơ ách một tiếng, đột nhiên cười cười:

- Tốt lắm, đi truyền khẩu dụ của trẫm, làm cho hắn tiến vào Đông Cung đi. Còn có, nhanh chóng lệnh hắn đi xem Tiêu gia, chúc mừng Tiêu Duệ thay trẫm.

Đây tuyệt đối là một hôn lễ không tiền khoáng hậu độc nhất vô nhị.

Đầu tiên là có mấy trăm dân chúng Trường An mặc trang phục ngày hội, vây quanh ngoài cửa Chương Cừu gia reo hò. Mà ngay sau đó, càng nhiều dân chúng Trường An là thương nhân nghe gió mà đến, đương nhiên trong đó không hiếm náo nhiệt. Dòng người vui mừng chật ních toàn bộ khu phó rộng lớn trước Chương Cừu gia, làn sóng ồn ào thẳng tới mây.

Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Chương Cừu lão phu nhân vui mừng đứng ở trong viện, trơ mắt mà nhìn cửa phủ chậm rãi mở ra. Mà Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi một thân hỉ bào hoa lệ cùng nắm tay nhau ra khỏi cửa phủ, ngoài cửa bộc phát tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm.

Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi cười cười cùng dắt tay nhau khom mình thi lễ với đám người, dòng người hoan hô tự động tách ra một con đường.

Tiêu Duệ nhìn Chương Cừu Liên Nhi bên cạnh, thấy trên mặt nàng tràn ngập thần sắc hạnh phúc cảm động, không khỏi cười cười, nắm tay thật chặt kéo nàng chậm rãi đi đến con đường mọi người tách ra trên phố.

Vỗ tay sấm dậy, tiếng hoan hô chấn động Trường An, không biết là ai đổ giỏ trúc chứa đầy cánh hoa đỏ tươi mềm mại lên người Tiêu Duệ và Chương Cừu Liên Nhi.

Gió nhẹ nhàng thổi tới, đóa hoa đầy trời nhưu mưa, phấp phới trước mắt Chương Cừu Liên Nhi, tiếng hoan hô chúc phúc vô tận truyền đến bên tai Chương Cừu Liên Nhi lệ doanh tràn mắt, ánh mắt mê ly lên.

Đi đến đầu phố, Chương Cừu Liên Nhi rốt cuộc không kìm nổi, lớn tiếng khóc lên trong lòng Tiêu Duệ.

Chẳng qua, đây là nước mắt hạnh phúc.

Cách đó không xa, hương xa Tiêu gia chuẩn bị tốt đang chờ. Trong ánh mắt chăm chú hưng phấn của mọi người, Tiêu Duệ ôm lấy Chương Cừu Liên Nhi mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng đi về phía hương xa.

Phía sau, là vô số cánh tay múa may, là tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang vọng toàn Trường An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.