Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 5 - Chương 239: Trong ngục



Trong gió oi bức, không ngờ ngay cả Đại Đường ba nghìn thâm cung này cũng không tránh được tiếng kêu cuồng loạn của ve sầu. Tiêu Duệ ngẩn đầu nhìn mặt trời chói chang trên không trung, cắn chặt răng, vẫn cứ đi vào ngự thư phòng.

Kỳ thật hắn cũng rất rõ ràng, chuyện này cũng không đơn giản. Lần cầu tình cho Lưu U Cầu Cầu này, trên cơ bản sẽ bị Lý Long Cơ “đá” ra ngoài, nhưng Tiêu Duệ vẫn cứ đến đây; không vì cái gì không, vì trả nợ một chút tình cũ của tay ăn chơi Lạc Dương lúc trước mà mình phụ thể.

Lý Long Cơ thấy Tiêu Duệ tiến vào, biết hắn muốn làm gì. Từ giây phút Tiêu Duệ tiến vào cửa cung, Lý Long Cơ liền đợi hắn ở chỗ này. Thật ra hắn vẫn muốn nhìn, Tiêu Duệ tâm tư luôn trầm ổn làm việc cẩn thận này, chẳng lẽ thực sẽ vì một người chẳng liên quan gì, biết rõ không thể còn muốn làm.

Nhưng Tiêu Duệ vẫn tới đây.

Điều này làm cho Lý Long Cơ rất không vui trong lòng.

Thật sự mà nói, trải qua vô số khảo nghiệm trong sáng ngoài tối, trước mắt Lý Long Cơ có chút tín nhiệm với Tiêu Duệ, trong lòng thật đúng là cần bồi dưỡng hắn một chút, lưu lại một phụ thần có thể tin cậy và nể trong cho người kế nhiệm hắn.

Tiêu Duệ làm cho Lý Long Cơ tán thưởng, chính là hắn có cảm giác đúng mực. Đừng nhìn tuổi nhỏ, nhưng hắn biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, mà mặc kệ hắn làm cái gì, cuối cùng đều có thể làm hết sức thỏa đáng dục vọng đáy lòng Lý Long Cơ. Nhưng mà lần này, Tiêu Duệ lại có chút không biết thời vụ.

Tiêu Duệ không nói gì, thấy sắc mặt Lý Long Cơ rất không tốt, trong lòng còn có chút cười khổ.

- Thần Tiêu Duệ bái kiến hoàng thượng.

Tiêu Duệ hành lễ.

Lý Long Cơ mặt trầm như nước, không nói gì.

Hồi lâu sau, hắn mới khoát tay áo:

- Ngươi tới làm gì?

Dừng một chút, Lý Long Cơ lại trầm giọng nói:

- Nếu đến vì Lưu U Cầu, thì khỏi mở miệng, ý trẫm đã quyết…

Tiêu Duệ hút một ngụm lương khí, hắn còn không có nói ra, đã bị Lý Long Cơ đẩy trở về.

Thấy sắc mặt Tiêu Duệ có chút xấu hổ, thần sắc Lý Long Cơ dịu xuống, hắn liếc mắt với Cao Lực Sĩ sau lưng một cái, cười với Cao Lực Sĩ, thanh âm cũng dịu xuống một chút:

- Tốt lắm, đứng lên đi. Trẫm biết, ngày xưa ngươi và Lưu U Cầu có nghĩa bố vợ con rể, ngươi thấy hắn gặp rủi ro có thể đến cầu tình cho hắn, coi như là nhớ tình cảm cũ, trẫm không trách ngươi, chỉ có điều Lưu U Cầu kia làm càn quá mức… Trẫm tuyệt đối không tha cho hắn!

Tiêu Duệ thở dài:

- Hoàng thượng, thần không biết đến tột cùng Lưu U Cầu phạm vào tội gì. Thần không dám cầu tình cho Lưu U Cầu, chỉ có điều hoàng thượng là một thế hệ minh quân, tru sát đại thần qua loa như thế, sợ là sẽ làm nhơ thanh danh của hoàng thượng.

Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phất áo mà đi, cũng không có để ý đến Tiêu Duệ.

Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng, đi đến bên người Tiêu Duệ, vỗ nhẹ bả vai Tiêu Duệ:

- Tiêu lão đệ, có một số việc tốt nhất ngươi không nên tham dự vào, việc này không có lợi gì cho ngươi. Tốt lắm, trở về đi. Nếu hoàng thượng phải tru sát Lưu U cầu, vậy Lưu U Cầu kia tất có chỗ phải chết, ngươi không cần xen vào nữa.





Tiêu Duệ buồn bực mà ra khỏi hoàng cung, ngẫm lại một chút, liền đi tới nhà tù hình bộ. Chuyện tình Lưu U Cầu đã gợi lên một chút hiếu kỳ trong đáy lòng hắn. Mặc dù hắn biết, lòng hiếu kỳ không nên có như vậy có lẽ sẽ mang tai vạ ngầm rất lớn đến cho hắn, nhưng hắn vẫn không kìm nổi.

Nhà tù của hình bộ cũng ko giống như đại lao của nha môn, trong coi cực kỳ nghiêm mật khiến dù là Tiêu Duệ cũng phải giật mình kinh hãi. Đi theo phía sau sai dịch, Tiêu Duệ phải đi qua tám cửa âm u, ẩm ướt, lúc này mới tới nhà tù số một, nơi chuyên môn giam giữ trọng phạm tử hình.

Mùi trong phòng giam cực kỳ khó ngửi. Tiêu Duệ nhíu mày, nhìn về phía Lưu U Cầu bẩn thỉu trên một đống cỏ mục nát.

Lưu U Cầu ho khan kịch liệt. Dưới ánh sáng lờ mờ, lão cố hết sức nâng khuôn mặt già nua tràn đầy cáu bẩn lên, yên lặng mà nhìn Tiêu Duệ, thật lâu sau mới cúi đầu nói khàn khàn:

- Hiền chất Tiêu gia, sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy thảm trạng của Lưu U Cầu, Tiêu Duệ cũng không kìm nổi thổn thức trong lòng, hắn chậm rãi cúi người xuống, ngồi xổm ở đó nhìn thẳng Lưu U Cầu đã không có khí lực đứng dậy, thản nhiên nói:

- Lưu bá phụ gặp nạn, Tiêu Duệ tự nhiến đến thăm.

- Ha ha.

Không ngờ Lưu U Cầu nhếch môi mỉm cười:

- Ngươi có thể đến, lão phu thật cao hứng. Lão phu tự biết thời gian không còn nhiều nữa, bình sinh lão phu chỉ có một con gái Nhạn Dung, còn xin hiền chất xem mặt mui hai nhà thế giao chúng ta, giúp lão phu chiếu cố Nhạn Dung một chút… Lão phu vô cùng cảm kích!

Hắn tự biết phải chết, nhưng Tiêu Duệ thấy thế nào, Lưu U Cầu này đều là một bộ dáng thờ ơ. Nếu hắn không có một chút quyến luyến và trìu mến không giả được khi nói tới Lưu Nhạn Dung, có lẽ Tiêu Duệ đã nghĩ đến hắn một lòng muốn chết.

- Rất kỳ quái sao?

Lưu U Cầu cười khổ vài tiếng, lại ho khan một trận kịch liệt:

- Kỳ thật lão phu một lòng muốn chết rồi. Nếu không, những thứ lão phu trân quý hơn mười năm, như nào hiện giờ lại bị hoàng thượng phát hiện? Ha ha ha!

Tiêu Duệ nhíu mày, hắn nghe không hiểu.

Nhưng rất hiển nhiên, Lưu U Cầu cũng không có ý tứ giải thích cho hắn. Hắn chỉ coi Tiêu Duệ trở thành một đối tượng dốc bầu tâm sự, hắn coi bên cạnh không người nỉ non tự nói:

- Gần 30 năm, ta rốt cục có thể đi, vĩnh viễn giải thoát rồi chỉ có điều Nhạn Dung con ta, ai, đứa bé số khổ…

Tiêu Duệ không kìm nổi ngắt lời lầu bầu của hắn:

- Tiêu Duệ không biết Lưu bá phụ nói cái gì đó. Ta chỉ biết, thứ nhất, lòng tru sát Lưu bá phụ của hoàng thượng đã định; thứ hai, nếu Lưu bá phụ chết, Lưu gia sẽ bị tịch thu tài sản chém đầu toàn bộ, chỉ sợ Nhạn Dung tiểu thư cũng khó thoát khỏi vận rủi…

Cả người Lưu U Cầu run lên, trong mắt lóe ra một tia hào quang, thanh âm khàn khàn của lão chợt lớn hơn vài phần:

- Không, không, sẽ không, hoàng thượng như nào lại…

Tiêu Duệ thản nhiên cười. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc giữa Lưu U Cầu và Lý Long Cơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem tình huống hiện tại, rất có thể Lý Long Cơ sẽ gạt bỏ Lưu gia hoàn toàn, điều này mới phù hợp tính tình Lý Long Cơ.

Thần sắc Lưu U Cầu biến ảo, cánh tay đột nhiên run rẩy, gắt gao nắm lấy một đống rơm rạ ẩm ướt dưới mặt đất, trong miệng phát ra tiếng rống trầm trầm giống như dã thú, thần sắc thống khổ mà dữ tợn lập tức tràn ngập trên mặt lão.

- Hiền chất, kính nhờ ngươi một chuyện…

Thần sắc Lưu U Cầu dần dần bình tĩnh trở lại, lão thống khổ co rúm khóe miệng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng với Tiêu Duệ.

- Mời Lưu bá phụ nói.

Sau khi Lưu U Cầu trầm mặc thật lâu, thở dài một tiếng:

- Ngươi không nên quản… Thôi, vì Nhạn Dung, lão phu liền bất cứ giá nào…





Ở một căn phòng bí mật trong cung, đàn hương lượn lờ.

Trong cung thất trống rỗng, chỉ có một mình Lý Long Cơ mặc một thân nội y. Hắn ngồi trên bồ đoàn dưới đất, si ngốc mà nhìn một bức họa trên vách tường, trong mắt toát ra vẻ si mê và cuồng nhiệt không gì sánh kịp. Trên bức tranh, là một nữ tử mặc cung trang ngang nhiên đứng thẳng, dung mạo tươi đẹp, dáng người đầy đặn thon dài. Dưới cái trán rộng lớn no đủ, một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn xung quanh sinh uy, pha vài phần khí thế.

- Chuyện gì không nên thương, làm ra như núi biển, chàng nhớ đàn dưới trăng, vẫn không ngừng si ngốc…

Lý Long cơ đột nhiên cúi người nhìn quyển trục bày ra trước mắt mình, chữ viết trên quyển trục kia thanh tú mà lại thoăn thoắt.

Mày Lý Long Cơ nhảy kịch liệt, hắn hung hăng nắm chặt tay, mạnh mẽ ngẩng đầu ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm nữ tử trong bức tranh, gào rít cuồng loạn:

- Tới chết nàng cũng không quên được nam nhân này sao? Nàng có biết hay không, nếu nàng thoáng đối với ta… Ta có thể không làm hoàng đế này, cũng sẽ làm cho nàng đạt được tâm nguyện… Nhưng, nhưng, không ngờ nàng… Một khi đã như vậy, hừ, trẫm sẽ thành toàn cho hai người!

Trong Yên La Cốc.

Trong phòng ngủ xa hoa của Ngọc Chân, không biết khi nào cũng giắt lên một bức họa cuộn tròn hơi ố vàng. Ngọc Chân để hai tay sau lưng, nhìn nữ tử trong bức tranh, một chút căm hận trong mắt ngày càng đậm, rốt cuộc không che lấp được.

- Điện hạ, Tiêu đại nhân đến.

Ngọc Chân ngẩn ra, xoay người lại:

- Để cho hắn tiến vào.

Tiêu Duệ phiêu nhiên mà vào, Ngọc Chân thản nhiên cười giống như thiếu nữ:

- Tiểu oan gia, nghĩ như nào lại đến Yên La Cốc này của ta? Như thế nào, không ở cùng với thiếu nữ xinh đẹp mới của con?

Tiêu Duệ cười:

- Con đi trang viên Vương Duy lấy vài thứ, trên đường quay về đi ngang qua Yên La Cốc, liền rẽ vào.

Ngọc Chân cả kinh, vội vàng liếc Tiêu Duệ một cái, muốn nói cái gì nhưng vẫn nhịn xuống không nói, chỉ có điều vẻ lo lắng nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt quyến rũ.

Tiêu Duệ quay đầu vừa thấy, thấy bức họa kia. Tiến lên liếc mắt đánh giá cẩn thận, hắn không khỏi kinh ngạc nói:

- Mẫu thân, nữ tử trong tranh này là ai? Thật ra có vài phần giống ngài…

Vốn Tiêu Duệ không có ý nói như vậy, nhưng chính câu nói vô ý này, khiến cho Ngọc Chân đột nhiên biến sắc, cả người run rẩy một chút. Khuôn mặt ngày càng tái nhợt, nàng căm giận quay đầu liếc nữ tử trong bức tranh, đột nhiên tay ôm lấy ngực, ho khan kịch liệt.

Tiêu Duệ giật mình tiến lên đỡ lấy nàng, Ngọc Chân vô lực thân thể mềm mại nghiêng ngả, ngã vào lòng Tiêu Duệ.





Rúc vào trong lòng Tiêu Duệ, sắc mặt Ngọc Chân chậm rãi ửng đỏ, nàng chậm rãi nâng khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mê muội và hào quang si mê, run rẩy vương tay ra, vuốt ve hai má Tiêu Duệ, có chút quên hết thảy nói:

- Tiêu oan gia, con có biết, ta, ta là yêu chết con nha… Mấy năm nay, con là nam nhân đầu tiên khiến ta động tình… Tiểu oan gia, con là ma chướng kiếp trước của ta.

Đầu vai Tiêu Duệ khẽ run lên. Lâu như vậy, tuy rằng danh là mẫu tử, nhưng một loại tình cảm khác đã chậm rãi nảy sinh giữa hai người.

Hắn không phải thằng ngốc, tình cảm luyến ái chân thành phát rồ trong lòng Ngọc Chân có chút vướng bận tình mẹ nồng đậm, nghĩ đến cũng làm cho tâm thần hắn sợ run lên không kềm chế được.

Nhưng hắn có năng lực gì đâu? Ở giữa hai người, một chướng ngại thật lớn chắn ngang, không phải tuổi tác chênh lệch, không phải thân phận xa cách, mà là…

Nàng là cô cô của Nghi nhi, chính là thân nhân và chưởng bối thân mật nhất của mình. Tiêu Duệ cưỡng ép ngăn chặn cảm giác phạm tội mãnh liệt, cùng với dục vọng bừng bừng kia trong lòng mình, chậm rãi rút bàn tay bị Ngọc Chân nắm chặt trở về, toàn bộ tâm thần đều co rúm trong thống khổ.

- Tiểu oan gia, ôm chặt ta!

Âm thanh yếu ớt của Ngọc Chân lại truyền đến từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.