Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 5 - Chương 244: Bộ mặt khác của Tiêu Duệ (thượng)



Sắc mặt Tiêu Duệ ngày càng âm trầm, Tiêu Hổ có chút sợ hãi nói không ra lời.

- Tiêu Hổ, người báo tin của Tôn gia còn ở đây hay không?

- Còn, lão gia.

Khóe miệng Tiêu Duệ bĩu ra:

- Đi, mang ta đi gặp hắn.

Tiêu Duệ chạy đi mấy bước, đi hai bước, không khỏi dừng chân lại, quay đầu nhìn Lý Nghi. Lý Nghi giơ tay lên:

- Tử Trường, nhanh đi thôi, đừng để Tú Nhi ăn đau khổ.

Tiêu Duệ gật đầu, vội vã chạy ra ngoài viện.

Người Tôn gia phái tới đang đi lòng vòng ở ngoại viện Tiêu gia, thấy Tiêu Duệ đi tới, khẩn trương quỳ xuống, vội vàng hô:

- Tiêu đại nhân, cứu Nhị phu nhân nhà ta và Tú Nhi cô nương.

- Ngươi không cần hoảng, ngươi nói cho bản quan, đến tột cùng là ai to gan như vậy, bắt Tú Nhi và Linh Ngọc phu nhân? Bọn họ là ngươi nào? Hiện giờ Tú Nhi…

Tiêu Duệ khoát tay áo.

- Tiêu đại nhân, bọn họ là ai, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, xem bộ dạng nô bộc thành đàn tiền hô hậu ủng của bọn. Đúng là… Tú Nhi cô nương và Linh Ngọc phu nhân nhà ta bị bọn họ bắt tới Phù Dung Viên ngoài thành.





Phù Dung Viên ngoài thành Trường An, là một khu vườn kiểu Giang Nam. Vừa đến mùa thu, hàng ngìn hàng vạn hoa phù dung trong vườn thi nhau nở rộ, mùi hương lay động Trường An. Cho nên trong mùa này, Phù Dung Viên trở thành chỗ dạo chơi ngoài thành tốt nhất của đám quyền quý và sĩ tử Trường An.

Trong Phù Dung Viên, có một tòa lầu cao bốn tầng, tên là Phù Dung Các, đúng là một tửu quán xây dựng thành đài cao ngắm cảnh tốt nhất. Phù Dung Các xây dựng vào năm trước chính là năm Khai Nguyên thứ hai mươi ba, tuy rằng mới ngắn ngủi một năm, nhưng thanh danh Phù Dung Các cũng đã lan truyền, là tửu lâu xa hoa số một số hai Trường An.

Đặt mình trong biển Phù Dung, kêu bạn gọi bè, xem hoa nghe nhạc, trong lòng ôm ấp thiếu nữ xinh đẹp dung mạo diễm lệ có thể so với Phù Dung, dần dần trở thành thời thượng của đám quyền quý Trường An mùa này.

Phù Dung Viên là sản nghiệp gia tộc Trịnh thị. Chưởng quầy Phù Dung Viên và Phù Dung Các hiện giờ là Trịnh Phong đường thúc của Trịnh Ưởng. Tuy rằng Trịnh gia là thế gia đại tộc, dòng dõi mấy đời nối tiếp nhau, nhưng làm một đại gia tộc kéo dài trăm năm, Trịnh gia cũng không thiếu nhân tài kinh doanh sản nghiệp. Vì sản nghiệp của gia tộc bỏ quan theo thương vứt văn theo thương, là lựa chọn bất đắc dĩ của một bộ phận đệ tử Trịnh gia, Trịnh Mang là một trong số đó.

Rất nhiều khi, Trịnh Mang thầm oán giận không ngừng, nếu như Trịnh Long không phải gia chủ quyết định hắn phải bỏ văn theo thương, nói không chừng hiện tại hắn cũng thi cử làm quan.

Vừa qua chính ngọ, Trịnh Mang lại quen nếp đứng trên cỏ ở cửa bên Phù Dung Viên yên lặng xem đám đệ tử quyền quý Trường An chen vai nối gót. Mà trên Phù Dung Các, tiếng cười và tiếng múa nhạc dâm mỹ của ca cơ vũ cơ cùng nhau vang lên. Thấy nhưng không kỳ quái, Trịnh Mang lắc lắc đầu, lại nhìn một hồi, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng hắn rất nhanh không động chân được. Hắn thấy hai nữ tử sắc mặt phẫn nộ lo sợ không yên bị hơn mười đệ tử quyền quý cùng tay sai vây ở giữa, gài năm hét sáu đi vào Phù Dung Viên, thẳng đến Phù Dung Các. Loại chuyện bình thường có đám quyền quý tới đây uống rượu tìm hoan này, có khi mang theo kỹ nữ làm bạn, thậm chí, cũng có một số thiếu gia quý tộc cưỡng ép mang đến một số dân nữ mỹ mạo, sau khi say rượu cuồng hoan cho chút tiền tài để quay trở về.

Đương nhiên, cũng có dân nữ cực kỳ cá biệt không chịu nổi nhục lấy cái chết để chống trả. Trước đó không lâu có hai nữ tử can trường nhảy xuống từ Phù Dung Các.

Nhưng lúc này đây Trịnh Mang lại ngây dại, bởi vì, hắn biết một trong hai thiếu nữ đó, là thị nữ bên người Tiêu Duệ ân nhân kiêm bạn thân của đường đệ Trịnh Ưởng.

Thị nữ bên người ở Đại Đường có ý nghĩa gì, thằng ngốc cũng biết được. Mà Trịnh Mang nhớ rõ ràng, mấy lần Tiêu Duệ đi Trịnh gia gặp Trịnh Ưởng, phần lớn đều mang theo thị nữ Tú Nhi thanh tú này. Nhớ tới Tiêu Duệ hiện giờ quyền thế ngút trời, trong lòng Trịnh Mang nhất thời như đâm vào, hắn thầm nguyền rủa một tiếng: là ai điên cuồng như vậy, dám động vào người của Tiêu Duệ?

Hắn có chút ngỡ ngàng, cảm giác cực kỳ phiền toái.

Khoát tay áo, gọi một tiểu nhị tới, mày Trịnh Mang nhíu chặt, cúi đầu:

- Lai lịch đám người vừa rồi là gì?

Tiểu nhị không rõ nội tình, cười nói:

- Đông gia, nghe nói đây đều là công tử Tiết độ sứ các trấn, hình như đầu lĩnh là Hoàng Phủ công tử của Hoàng Phủ Duy Minh đại soái.

Trịnh Mang hút một ngụm lương khí:

- Hầu hạ cẩn thận.

Ở triều đình Đại Đường, tuy rằng phẩm bậc Tiết độ sứ các trấn không tính cao nhất, tước cũng kém rất xa so với đám công thần hoàng tộc, nhưng là những người này nắm giữ binh quyền, ngang bằng với chư hầu một phương. Mà tương ứng, con cháu bọn họ ở trong kinh thành thì rõ ràng cực kỳ ngang ngược. Tuy rằng trong đám con cháu Tiết độ sứ các trấn không thiếu “người đứng đắn”, thí dụ như Điền Gia Mậu đại công tử của Điền Nhân, chính là người tao nhã khiêm tốn. Nhưng ăn chơi trác táng không học vấn nghề nghiệp, càng không thiếu, thí dụ như Vương Lượng con trai Vương Trung Tự. Tiêu Duệ từng có một lần “xung đột” với Vương Lượng ở ngoài thành Trường An.

Hoàng Phủ Duy Minh sinh ba gái một trai, Hoàng Phủ xem như độc đinh một mạch Hoàng Phủ Duy Minh, thở nhỏ đã được vợ chồng Hoàng Phủ Duy Minh coi là hòn ngọc quý trên tay, cưng chiều không thôi. Cái gọi là cưng chiều ra nghiệt tử, lời này tuyệt đối không sai. Vừa được 17 tuổi, tuy rằng Hoàng Phủ sinh ra một da mặt tốt, lớn lên mi thanh mục tú, nhưng lại không văn không võ, đều chơi đùa càn quấy với con một số Tiết độ sứ quen biết.

Nhưng càn quấy thì càn quấy.

Hoàng Phủ còn không có sa đọa đến mức khi nam phách nữ.

Chỉ có điều đúng lúc hôm nay, hắn ước hẹn đám người Vương Lượng đi chơi Phù Dung Viên, không ngờ thấy được Tú Nhi và Linh Ngọc ở cửa thành. Nhìn thấy Tú Nhi thanh tú thanh thuần, hắn giống như là trúng tà rốt cuộc bước chân không động. Dung mạo Tú Nhi không tính thượng thừa nhất, nhưng khí chất của nàng, cũng tìm không được trên người nữ tử thông thường. Hoàng Phủ quen ăn thịt cá, đột nhiên nhìn thấy Tú Nhi thanh tú động lòng người, có chút động tâm.

Bọn gia nhân Hoàng Phủ gia cũng quen kiêu ngạo, thấy thiếu gia nhà mình coi trọng nữ tử này, liền ồn ào lên. Đương nhiên, chủ yếu chính là, Tú Nhi ăn mặc kiểu thị nữ nha hoàn, mà đám người Linh Ngọc lại là người Tôn gia ở Trường An, hiện giờ Tôn Công Nhượng có tiền, có lẽ là một nhân vật, nhưng trong mắt Hoàng Phủ, hắn cũng không phải một thương nhân.

Thị nữ một thương nhân, để nàng đi bồi rượu chơi nhạc, có thể thế nào?

Đây là suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ.

Tú Nhi và Linh Ngọc nổi giận khiển trách, bọn hạ nhân Tôn gia cũng đưa Tiêu gia ra làm tấm mộc, nhưng tùy tùng Hoàng Phủ gia nơi nào nghe cái này, không hề phân trần, trực tiếp vung mặt cùng nhau đánh người, đuổi tôi tớ Tôn gia đi, “vây quanh” bước chân Tú Nhi, Linh Ngọc.

Hoàng Phủ cũng không biết Tú Nhi là thị nữ Tiêu Duệ, nếu biết, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ tới phân lượng của mình. Vương Lượng lại nghe được tôi tớ Tôn gia “uy hiếp”, nhưng hắn bảo trì trầm mặc, không có nhắc nhở Hoàng Phủ.

Vương Lượng âm hiểm mìm cười trong lòng. Lúc trước hắn bị Tiêu Duệ làm cho xám mày xám mặt, còn bị lão cha hắn ra sức đánh một hồi mấy ngày không xuống giường được, trở thành trò cười của đám đệ tử quyền quý thành Trường An. Hoàng Phủ này cũng chê cười hắn không ít, nhưng hôm nay Vương Lượng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

- Hoàng Phủ a Hoàng Phủ, đáng đời ngươi không may!





Thấy Hoàng Phủ nâng chém rượu mê đắm dựa về phía mình, Tú Nhi lo sợ không yên mà cả giận nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Hoàng Phủ cười ha ha:

- Cô nương đẹp quá. Bản công tử là công tử của Hoàng Phủ đại soái, không bằng cô nương theo bản công tử, bản công tử nạp cô nương làm thiếp, cô nương sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng.

Mặc dù Tú Nhi có chút sợ hãi, nhưng nàng đã gặp nhiều quyền quý Trường An ở Tiêu gia, công tử một Tiết độ sứ còn không đến mức khiến nàng có hại. Nàng sợ hãi chính là vạn nhất bị đám ăn chơi trác táng vô sỉ làm bẩn trong sạch, thiếu gia còn có thể cần nàng sao?

Tú Nhi hiểu được, người nhà Tôn gia khẳng định sẽ tới Tiêu gia báo tin, nhưng thiếu gia có thể vì nàng một nha hoàn ti tiện đi trở mặt với một Tiết độ sứ hay không, kỳ thật trong lòng nàng cũng có vài phần không yên.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tú Nhi có chút trắng bệch, nàng lùi về phía sau một bước, run giọng nói:

- Ngươi không nên ép ta, ngươi tiếp tục tiến đến, ta sẽ nhảy từ trên lầu xuống.

Hoàng Phủ nhíu mày:

- Được được được, ta không qua.

Mọi người đùa cợt cười rộ lên một bên:

- Nhảy đi, nhảy! Hoàng Phủ, tiếp tục đi tới hai bước, tiểu mỹ nhân này chính là của ngươi.

Hoàng Phủ bị kích, không khỏi đi về phía trước hai bước.

Tú Nhi nắm lấy lan can Phù Dung Các, thân thể run rẩy một chút, lo sợ không yên hô:

- Ngươi đừng tới đây…

Trịnh Mang trốn dưới bậc thang ngoài cửa, đã đứng ngoài quan sát thật lâu, thấy Tú Nhi như vậy, sợ có nguy hiểm, nhớ tới ân tỉnh của Tiêu gia với Trịnh gia, bất chấp khó khăn đi vào khom người cất cao giọng nói:

- Hoàng Phủ công tử, xin nghe tiểu nhân một lời.

Hoàng Phủ quay đầu trừng mắt liếc nhìn Trịnh Mang, bĩu môi:

- Ngươi là người phương nào? Dám đến quấy rầy nhã hứng chúng ta.

- Hoàng Phủ công tử, các vị công tử, tiểu nhân là Trịnh Mang chưởng quầy Phù Dung Viên.

Trịnh Mang thi lễ xung quanh. Tuy rằng trong lòng không ngừng phỉ nhổ đám đệ tử hoàn khố này, nhưng làm thương nhân, hắn vẫn bày ra nụ cười lõi đời.

- Ồ.

Giọng nói Hoàng Phủ hoãn lại:

- Ngươi tới làm gì?

- Hoàng Phủ công tử, cô nương này là thị nữ bên người Tiêu Duệ Tiêu đại nhân…

Trịnh Mang cất cao giọng nói.

- Tiêu Duệ?

Thân thể Hoàng Phủ đột nhiên chấn động, tức đỏ bừng mặt lên, quay đầu nhìn Trịnh Mang:

- Như nào có thể?

Vài đệ tử quyền quý Trường An khác, trừ Vương Lượng, cũng đều có chút chấn động. Tiêu Duệ chính là một nhân vật không thể trêu vào, bọn họ có khoa trương cũng không dám chọc hắn. Mà nhất là nghe Trịnh Mang đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “thị nữ bên người”, thoạt nhìn sắc mặt đám người còn có chút xấu hổ và khó khăn.

Thị nữ bên người chính là thị thiếp, nữ nhân của Tiêu Duệ. Hoàng Phủ có chút bất an ngồi xuống, cúi đầu. Lập tức, hắn phản ứng lại, kêu lên:

- Người tới, đưa, đưa vị cô nương này về thành đi.

Vương Lượng khinh miệt phẩy phẩy:

- Hoàng Phủ, chẳng qua là một nha hoàn Tiêu gia, ngươi xem ngươi sợ, tiểu ra quần đi?

- Ha ha ha!

Mấy công tử bột e sợ thiên hạ không loạn ồn ào theo.

Hoàng Phủ cắn răng, ngờ vực một chút, đang muốn nói gì, lại nghe tiếng động rối loạn chợt vang lên trong Phù Dung Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.