An Lộc Sơn đột nhiên cúi người tới gần Tiêu Duệ, hô hấp trở nên có chút dồn dập, mùi thối và mùi khai khiến Tiêu Duệ âm thầm nhíu mày. An Lộc Sơn vốn là người Hồ, cả ngày ăn thịt là chính, nếu không “đánh răng” sạch miệng, hơi thở tự nhiên là tương đối khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Duệ ngửa người ra sau, quay đầu đi.
An Lộc Sơn không hề phát giác, lấy một tấu chương từ trong lòng ra, cúi đầu:
- Tiêu đại nhân, đây là sổ con An mỗ dâng tấu cho hoàng thượng, mong rằng Tiêu đại nhân chuyển thay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, lấy tay nhận lấy.
Nếu Lý Lâm Phủ ở trong này, nhất định sẽ phát hiện, sổ tay An Lộc Sơn đưa cho Tiêu Duệ, giống hệt như sổ con hắn xem trong thư phòng. An Lộc Sơn này cũng không ngốc, hắn biết sổ tay chuyển lên sẽ bị giữ trong tay Lý Lâm Phủ, có thể giao tới tay hoàng đế như ý muốn hay không, để hoàng đế nhìn thấy, còn cần một người quản lý.
Tiêu Duệ tùy tay mở ra, ánh mắt ngưng lại:
- Vạch tội Vương Trung Tự?
An Lộc Sơn gật gật đầu:
- Mong rằng Tiêu đại nhân hỗ trợ.
Tiêu Duệ đột nhiên im lặng không nói, ánh mắt nghiềm ngẫm đặt lên người An Lộc Sơn, nhìn quét vòng đi vòng lại, khiến An Lộc Sơm cảm giác có chút sởn tóc gáy.
- Tâm tư của An đại nhân thực tốt, biết giữa Tiêu mỗ và Vương Trung Tự vừa mới làm ra một chút chuyện tình không thoái mái, liền ủy thác Tiêu mỗ chuyển trình tấu biểu, quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Tiêu Duệ bĩu môi.
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Vương Trung Tự quyền cao chức trọng, luôn dùng quyền đè người. Mặc dù An mỗ bất tài nhưng vì giang sơn xã tắc, can đảm giữ gìn chân lý… Còn xin Tiêu đại nhân thành toàn!
Thấy Tiêu Duệ không đáp lời, An Lộc Sơn tiếp tục nói:
- Từ thần võ triều, người Hề đã quy thuận Đại Đường. Năm Khai Nguyên đầu tiên, hoàng thượng đề cử thông lệ, xây dựng Nhạc Đô phủ ở Xích Phong, bổ nhiệm thủ lĩnh người Hề Lý Đại Phụ làm Đô đốc Nhạc Đô phủ. Năm Khai Nguyên thứ hai, hoàng thượng ban thưởng người Hề, lại lấy thân phận Vĩnh Lạc công chúa của con gái ngoại tôn Đông Bình Vương Dương Nguyên Tự ban hôn cho Lý Mạnh Lâm con trai Lý Đại Phụ.
- Người Hề luôn trợ giúp Đại Đường ta chống đỡ tàn quân Khiết Đan và Đột Quyết, trung thành và tận tâm với Đại Đường. Nhưng sau khi Vương Trung Tự đến nhận chức ở Phạm Dương, cực kỳ binh võ, nhiều lần khiêu khích người Hề ở Xích Phong, không lâu trước còn cường nạp ấu muội Lý Đại Phu làm thị thiếp… Tiêu đại nhân, Vương Trung Tự đột nhiên bí mật cử binh công hãm Nhiêu Nhạc thành, quân đội hơn vạn người Hề bị tru sát hơn một nửa, số còn lại đều trốn về đại mạc.
An Lộc Sơn liên tục nói không ngừng, chuyện tình có thể hết sức mê hoặc. Trong mắt hắn, dùng tầng tầng trù tính hỗ trợ nhau của hắn, lại thêm thù hận của Tiêu Duệ với Vương Trung Tự, Tiêu Duệ tự nhiên sẽ trợ giúp hắn hoàn thành lần mưu hại này, đại cục kinh thiên Vương Trung Tự xuống đài, mà chính hắn lên vị.
Chẳng qua hắn không biết, làm một kẻ xuyên qua biết rõ lịch sử, Tiêu Duệ căn bản không tin, Vương Trung Tự lại làm ra loại chuyện này. Hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành của người Hề ngược lại là sở trường nhất của An Lộc Sơn. Cho nên, An Lộc Sơn càng nói, Tiêu Duệ càng cười lạnh trong lòng, chỉ có điều hắn cũng không có nói toạc ra.
Nha binh của Vương Trung Tự tụ chúng gây chuyện tấn công Trung dũng hầu phủ, loại chuyện đại nghịch bất đạo này không cần Tiêu Duệ ra mặt, Lý Long Cơ làm hoàng đế vì bảo trì tôn nghiêm hoàng thất, tất sẽ không bỏ qua Vương Trung Tự.
Không đến mức tội chết, nhưng trục xuất chức quan về quê quả thực là một loại tất nhiên.
Nếu không phải An Lộc Sơn thọc một gậy vào như thế này, Tiêu Duệ tất nhiên kết thúc vui vẻ. Nhưng An Lộc Sơn quấy rối lại khiến Tiêu Duệ sợ hãi cả kinh: nếu Vương Trung Tự xuống đài, được lợi tất nhiên là An Lộc Sơn. Nghĩ tới An Lộc Sơn có thể kế nhiệm Phạm Dương Tiết độ sứ - ngẫm lại loạn An sứ trong lịch sử, mồ hôi tuôn đầy trán Tiêu Duệ.
Không, tuyệt đối không thể để An Lộc Sơn lên vị.
Nếu An Lộc Sơn biết, bản thân lần này vừa tặng lễ lại khẩn cầu “đê tiện”, không ngờ vô tình làm hỏng chuyện lớn của mình, nói vậy sẽ tức chết tại chỗ.
An Lộc Sơn không biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Duệ, hắn cúi đầu trầm ngâm không nói, ở một bên chờ đợi. Hắn không nóng nảy, hắn cho rằng, đối với Vương Trung Tự, Tiêu Duệ khẳng định hy vọng muốn đưa hắn xuống đài. Mà hắn, chẳng qua là đúng lúc cung cấp một bậc thang xuống tay cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đã quyết định chủ ý, ngẩng đầu lên thản nhiên cười, quay đầu liếc nhìn thiếu nữ người Hề cực phẩm đang im lặng ngồi phía sau mình:
- An đại nhân tính kế giỏi, chỉ có điều ngài có chứng cớ gì? Vương Trung Tự chính là đại thần biên cương được hoàng thượng coi trọng, lại là công tước, xưa nay chiến công hiển hách, chỉ dựa vào một quyển sổ con của ngài, có thể đẩy ngã hắn sao?
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Tiêu đại nhân, có mấy trăm người Hề chạy ra ngoài vô ý chui vào khu vực An mỗ quản chế, những người hề sống sót sau tại nạn chẳng phải chính là căn cứ có lực chính xác nhất rồi? Còn nữa, Vương Trung Tự cường nạp con gái Hề làm thị thiếp, việc này trong Phạm Dương quân đều biết, hơn nữa thị thiếp kia hiện giờ đang ở bên trong Vương phủ tại Trường An, Vương Trung Tự muốn chống chế cũng không được.
Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, kinh ngạc nói:
- Vương Trung Tự thật sự là nạp con gái Hề làm thiếp?
Thân hình mập mạp của An Lộc Sơn dựng lên:
- Đó là đương nhiên. Nghe nói ấu muội Lý Đại Phụ hình thức một bộ quyến rũ, công phu giường chiếu rất… Đương nhiên, dung mạo kém xa so với nàng.
An Lộc Sơn mờ ám chỉ chỉ thiếu nữ người Hề phía sau Tiêu Duệ, tiền lại gần:
- Tư vị của cô gái Hề này, một lát Tiêu đại nhân tự mình nhấm nháp, An mỗ không quấy nhiễu đại nhân, ha ha.
- Một khi đã như vậy, Tiêu mỗ liền cung đưa An đại nhân.
- Tiêu đại nhân bận rộn, An mỗ cáo từ, cáo từ.
An Lộc Sơn cười ha ha, lắc lư thân thể giống như lợn béo, thản nhiên rời đi.
An Lộc Sơn cực kỳ vui vẻ trong lòng, trước khi hắn về Trường An, hắn còn đang buồn bực như thế nào mới có thể đẩy mạnh kế hoạch mưu hại của mình và được hoàng đế ủng hộ, thành công đẩy Vương Trung Tự xuống dưới. Cho nên, thử thăm dò đẩy sổ con tới, đồng thời cũng đưa một phần hậu lễ cho Lý Lâm Phủ.
Kỳ thật, mấy năm nay, An Lộc Sơn cũng không ngừng tặng lễ cho Lý Lâm Phủ, chỉ có điều tuy rằng Lý Lâm Phủ đều nhận, nhưng lại chưa từng bỏ ra quá nhiều sức lực cho hắn. Chức Phạm Dương Tiết độ phó sứ này vẫn là trông cậy vào một điệu Hồ toàn vũ làm cho Lý Long Cơ hứng thú mà lấy được. Mặc dù như thế, An Lộc Sơn cũng không có buông tha Lý Lâm Phủ. Tuy rằng An Lộc Sơn là người Hồ, nhưng tâm tư của hắn âm trầm, vượt xa thần tử người Hán. Đương nhiên, sự cuồng nhiệt đối với quyền lực của hắn, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Ngay khi hắn đang cực kỳ do dự và lo lắng, Tiêu Duệ lại phát sinh xung đột với Vương Trung Tự, hơn nữa là xung đột lớn. An Lộc Sơn âm thầm cảm tạ một đám nha binh kiêu ngạo này, vì đưa tới một cơ hội ngàn năm khó gặp cho mình. Trong mắt hắn, nếu như Tiêu Duệ có thể tham gia vào trong kế hoạch của hắn thì đúng là hoàn mỹ không sứt mẻ. Hơn nữa, Tiêu Duệ trước mắt là sủng thần của hoàng đế, lại là chỗ dựa vững chắc của thái tử. Nhân vật như vậy ủng hộ mình, Vương Trung Tự kia gần như là miếng thịt trên thớt.
Trong mắt An Lộc Sơn, căn bản không có quan niệm thị phi gì, trong từ điển của hắn chỉ có ích lợi. Hắn cảm thấy, chỉ cần hắn cho Tiêu Duệ đủ lợi ích, tất nhiên Tiêu Duệ sẽ cho hắn dùng, hiến tặng cực phẩm mỹ nữ chính là hạng nhất. Mà kế tiếp, ngay sau khi An Lộc Sơn rời khỏi Tiêu gia không lâu, An Lộc Sơn bí mật đưa hậu lễ tới Tiêu gia
An Lộc Sơn tin tưởng, không có người nào mà vàng bạc tài bảo và mỹ sắc không thể chinh phục.
Mà trên thực tế, hắn đã đánh đổ rất nhiều người.
Nhìn bóng lưng đắc ý dạt dào rời đi của An Lộc Sơn, trong mắt Tiêu Duệ phát ra một chút khinh miệt, chút khinh miệt này vô tình rơi vào trong mắt thiếu nữ người Hề, con mắt ngập nước của nàng sáng ngời nhưng lại chợt ảm đạm xuống.
-------------------------
Mưa gió sắp đến thành Trường An, nhưng ở Thoán khu cách Trường An ngàn dặm, hôm nay cũng là mưa to.
Cuồng phong gào thét trộn lẫn với màn mưa thật dày, trên đầu thành Nam Ninh Châu trống trải, quân kỳ người Thoán ướt nhẹp bởi mưa to nghiêng ngả lảo đảo trong gió. Trên trướng mạc âm u, bị từng tia chớp lóe lên, giống như một con quái thú trên bầu trời mênh mông, thường hung ác phun ra đầu lưỡi trắng trên bầu trời tối tăm.
Ngoài đại sảnh nghị sự của nữ vương A Đại, gió điên cuồng mưa cấp tốc tiếng sấm điện thiểm, nhưng bầu không khí bên trong đại sảnh, dường như cũng áp lực âm trầm giống như ngoài phòng.
An trí sứ Hàn lâm học sĩ Trịnh Ưởng của triều đình Đại Đường đã tới rồi, cùng đi với hắn còn có một Mã Chỉ huy sứ thủ hạ của phụ thân hắn Kiếm Nam Đạo Tiết độ sứ Trịnh Long, dẫn theo 1000 nam quân tới.
Triều đình Đại Đường muốn người Bặc người Thoán toàn thể rời khỏi Thoán khu, đi Tây Vực an cư, loại an bài này chấn động người Bặc và người Thoán định cư ở Thoán khu. Người Bặc còn dễ nói, dưới sự cố gắng của đám người Na Nhận, lại thêm Trịnh Ưởng nhiều lần hứa hẹn đủ loại chính sách ưu đại của triều đình Đại Đường, bộ lạc người Bặc cũng dần dần đồng ý yêu cầu dời đi. Dù sao, tài nguyên ở khu vực người Bặc định cư dần dần giảm bớt, người Bặc gần đây dựa vào săn bắn mà sống, nếu rời khỏi tiếp tế của người Đường, gần như không thể sinh tồn tiếp. Nếu như ở lại giữa nơi núi rừng cằn cỗi này, không bằng đi chỗ khác xông ra một mảnh trời đất.
Nhưng người Thoán thì không giống, nhân khẩu người Thoán rất đông, số lượng mười vạn, đã hình thành hình thức chính thể ban đầu của quốc gia.
Tuy rằng A Đại là nữ vương người Thoán, nhưng loại chuyện rời khỏi nơi định cư của nhiều thế hệ, chuyện lớn di chuyển toàn tộc này, chính nàng ta cũng không làm chủ được. Sau khi đọc xong bút tín của Tiêu Duệ, A Đại từ nhỏ được giáo giục văn hóa Hán, dần dần hiểu được, di chuyển toàn bộ đối với người Thoán mà nói có lẽ không phải một loại chuyện xấu.
Các thủ lĩnh người Thoán tập trung tại Nam Ninh Châu, chuyện này đã thảo luận vài chục lần. Ba ngày nay, Trịnh Ưởng có thể nói là mài hỏng mồm mép. Nhưng bất kể hắn giải thích chính sách di dời của triều đình Đại Đường như thế nào, bất kể hắn hứa hẹn và ra sức giải thích quang cảnh sinh tồn tốt đẹp sau khi người Thoán rời đi ra sao, 10 thủ lĩnh bộ bạc người Thoán đều không quá quan tâm, cực kỳ không cho là đúng.
Trịnh Ưởng cười khổ liếc mắt nhìn nữ vương mỹ mạo tuổi nhỏ nghe nói đã trở thành nữ nhân Tiêu Duệ kia, bất đắc dĩ duỗi duỗi thân mình mệt mỏi, thở phào một cái, bên tai truyền đến tiếng lải nhải phản đối liên tục của thủ lĩnh bộ lạc người Thoán, hắn chán chết tựa đầu qua một bên, nhìn mưa bụi tràn ngập cửa phòng.
Trịnh Ưởng đã hoàn toàn tuyệt vọng, lần đi sứ này, hắn cho rằng hắn hoàn hoàn làm không được.
Chỉ có điều Trịnh Ưởng cũng không biết, hoàng đế Đại Đường đã đưa mật chỉ tới trong tay phụ thân Trịnh Long, nếu người Thoán không chịu dời đi, như vậy, mấy vạn dũng sĩ Đại Đường ở Kiếm Nam Đạo cũng không phải là ngồi không.
An Lộc Sơn đột nhiên cúi người tới gần Tiêu Duệ, hô hấp trở nên có chút dồn dập, mùi thối và mùi khai khiến Tiêu Duệ âm thầm nhíu mày. An Lộc Sơn vốn là người Hồ, cả ngày ăn thịt là chính, nếu không “đánh răng” sạch miệng, hơi thở tự nhiên là tương đối khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Duệ ngửa người ra sau, quay đầu đi.
An Lộc Sơn không hề phát giác, lấy một tấu chương từ trong lòng ra, cúi đầu:
- Tiêu đại nhân, đây là sổ con An mỗ dâng tấu cho hoàng thượng, mong rằng Tiêu đại nhân chuyển thay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, lấy tay nhận lấy.
Nếu Lý Lâm Phủ ở trong này, nhất định sẽ phát hiện, sổ tay An Lộc Sơn đưa cho Tiêu Duệ, giống hệt như sổ con hắn xem trong thư phòng. An Lộc Sơn này cũng không ngốc, hắn biết sổ tay chuyển lên sẽ bị giữ trong tay Lý Lâm Phủ, có thể giao tới tay hoàng đế như ý muốn hay không, để hoàng đế nhìn thấy, còn cần một người quản lý.
Tiêu Duệ tùy tay mở ra, ánh mắt ngưng lại:
- Vạch tội Vương Trung Tự?
An Lộc Sơn gật gật đầu:
- Mong rằng Tiêu đại nhân hỗ trợ.
Tiêu Duệ đột nhiên im lặng không nói, ánh mắt nghiềm ngẫm đặt lên người An Lộc Sơn, nhìn quét vòng đi vòng lại, khiến An Lộc Sơm cảm giác có chút sởn tóc gáy.
- Tâm tư của An đại nhân thực tốt, biết giữa Tiêu mỗ và Vương Trung Tự vừa mới làm ra một chút chuyện tình không thoái mái, liền ủy thác Tiêu mỗ chuyển trình tấu biểu, quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Tiêu Duệ bĩu môi.
An Lộc Sơn cười ha ha:
- Vương Trung Tự quyền cao chức trọng, luôn dùng quyền đè người. Mặc dù An mỗ bất tài nhưng vì giang sơn xã tắc, can đảm giữ gìn chân lý… Còn xin Tiêu đại nhân thành toàn!
Thấy Tiêu Duệ không đáp lời, An Lộc Sơn tiếp tục nói:
- Từ thần võ triều, người Hề đã quy thuận Đại Đường. Năm Khai Nguyên đầu tiên, hoàng thượng đề cử thông lệ, xây dựng Nhạc Đô phủ ở Xích Phong, bổ nhiệm thủ lĩnh người Hề Lý Đại Phụ làm Đô đốc Nhạc Đô phủ. Năm Khai Nguyên thứ hai, hoàng thượng ban thưởng người Hề, lại lấy thân phận Vĩnh Lạc công chúa của con gái ngoại tôn Đông Bình Vương Dương Nguyên Tự ban hôn cho Lý Mạnh Lâm con trai Lý Đại Phụ.