A Đại cũng bất đắc dĩ mà cười khổ. Đề cập tới sinh tử tồn vong của người Thoán, nàng không thể chuyên quyền độc đoán, có dời hay không, còn cần tất cả thủ lĩnh các bộ lạc đồng ý thông qua mới được. Ít nhất, cũng cần hơn nửa số người đồng ý, nàng mới dễ sử dụng quyền lực nữ vương.
Nhới tới người nam nhân ở Trường An kia, A Đại liền nhớ tới đêm kiều diễm và điên cuồng hôm đó. Trên khuôn mặt ngăm đen xinh đẹp của nàng thoáng hiện lên một chút ửng đỏ, trong lòng ngọt ngào một trận. Nếu, nếu không có gánh nặng sinh tồn hơn mười vạn người Thoán, có lẽ nàng đã sớm phóng ngựa tới Trường An, lao vào lòng Tiêu Duệ.
Nàng không hề hoài nghi nam nhân này. Tuy rằng nàng với Tiêu Duệ ở chung không lâu, nhưng nàng biết, nam nhân này sẽ không hại mình. Nhưng tín nhiệm nam nhân này, cũng không có nghĩa nàng cũng sẽ tín nhiệm hoàng đế và triều đình Đại Đường.
Dời tới Tây Vực, tương lai như thế nào, ai cũng không có biện pháp cam đoan. Cho dù những hứa hẹn này của triều đình Đại Đường, có thể, có thể thực hiện được hay không, A Đại cũng hiểu được đó là một ẩn số.
Chỉ có điều nàng xem càng thông suốt và rõ ràng hơn so với đám thủ lĩnh mười mấy bộ lạc dưới tay kia, chuyện tình hoàng đế Đại Đường quyết định, không phải hơn mười vạn người Thoán bọn họ có thể kháng cự. Dời đi, đã thành kết cục đã định. Hiện tại, người Thoán và nữ vương điện hạ nàng cần làm, cố gắng trong khả năng lớn nhất để tranh thủ lợi ích.
Đột nhiên, một bóng dáng già nua xuất hiện ở cửa đại sảnh nghị sự.
Ngoài phòng mưa to dày đặc như thế, không ngờ không mang đến một chút “ướt át” lên người lão giả già nua ăn mặc kiểu người Đường này, quần áo hắn cũng không có dấu vết mưa gió một chút nào, lặng lẽ khom người đứng ở nơi đó.
- Sư phụ?!
A Đại kinh hô một tiếng, đứng dậy vọt qua.
Khi A Đại giúp đỡ Dương Lăng có vẻ như run rẩy đi tới, đám thủ lĩnh các bộ lạc ngồi trong sảnh lúc này đều đứng dậy. Đối với lão giả thần bí người Đường sống ở Thoán khu nhiều năm, trợ giúp rất nhiều cho người Thoán, gần như thần tiên trên bầu trời trong mắt người Thoán này, bọn họ kính ngưỡng và tôn trọng thật lớn.
- Dương tiên sinh.
- Mời tiên sinh ngồi.
- Tiên sinh mạnh khỏe.
Nhìn trên mặt một đám thủ lĩnh các bộ lạc mang vẻ kính cẩn theo sát chào đón Dương Lăng, trong lòng Trịnh Ưởng một bên vừa động: ông lão này một bộ trang phục người Đường, rõ ràng là người Trung Nguyên, như thế nào dường như còn có uy vọng không thấp trong người Thoán nhỉ?
Khóe mắt Dương Lăng hơi híp, quay đầu thấy Trịnh Ửởng, cười cười chắp tay nói:
- Lão phu Dương Lăng, người Lạc Dương Trung Nguyên, bái kiến Trịnh đại nhân!
Trịnh Ưởng ngẩn ra, hắn trời sinh tính khiêm tốn, lại xuất thân danh môn thế gia, là người quân tử khiêm tốn có lễ. Hắn đứng dậy đáp lễ, mỉm cười nói:
- Gặp qua Dương lão tiên sinh.
Dương Lăng cao giọng cười:
- Quả nhiên là danh môn trăm năm, thi thư gia truyền, thiếu niên lang đi ra từ Trịnh gia quả nhiên không giống bình thường!
…
…
Dương Lăng ưỡn thắt lưng, khí chất lão hủ cả người trở thành hư không, trong mắt thần uy nghiêm nghị, hắn chậm rãi tiến lên một bước. Vị trí hắn đứng thẳng nguyên bản cách thảm hồng trong sảnh còn có mấy thước, nhưng chính là một bước nhẹ nhàng này, lại đi vào trong sảnh, giống như quỷ mỵ. Trịnh Ưởng day day mắt, đứng ở nơi đó.
Mà những quý tộc người Thoán này đối với loại thần kỳ này của Dương Lăng đã sớm nhìn quen, thấy cũng không kỳ quái. Lúc trước, khi lần đầu tiên Dương Lăng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, ngay lập tức thả người từ dưới thành Nam Ninh Châu tới phía trên thành lâu, khiến người Thoán ở đó lúc ấy nghĩ đến thần nhân hạ phàm. Mà ngay sau đó, Dương Lăng liền ôm ấp A Đại nhỏ tuổi, từ trên thành lâu phi thân xuống dưới tường thành, thân hình chợt lóe mấy đợt, liền biến mất bên trong dãy núi mờ mịt.
Đương nhiên, sở dĩ người Thoán kính trọng Dương Lăng, không chỉ bởi vì loại vũ kỹ thần kỳ này của Dương Lăng, cũng không chỉ bởi vì hắn dạy bảo ra nữ vương A Đại có thể văn có thể võ, còn bởi vì, thông qua A Đại, hắn truyền thụ cho người Bặc kỹ thuật canh tác và tinh luyện kim loại tiên tiến của Trung Nguyên, ngay cả hơn một trăm miệng giếng nước hiện nay trong khu vực người Thoán ở lại, cũng là Dương lăng chỉ đạo tạo nên… Nói không khoa trương chút nào, Dương Lăng ở khu người Thoán này hơn mười năm, vô tri vô giác ảnh hưởng tới chính trị, kinh tế, văn hóa và quân sự của người Thoán.
Trong cảm nhận của mọi người, Dương Lăng đã trở thành tồn tại giống như thần linh. Con dân người Thoán đều tin tưởng, đây là một sứ giả của thần linh, là “cứu thế chủ” trên trời phái xuống cứu vớt người Thoán.
Không ai biết hắn từ đâu tới, cũng không ai biết hắn sẽ rời đi khi nào. Chỉ có điều hắn ở tại hai gian nhà tranh trên một ngọn núi trong thâm sơn, đã trở thành cấm địa và thánh địa người Thoán kính sợ mà không dám vượt qua nửa bước.
- Nữ vương, các vị thủ lĩnh, lão phu có mấy câu hôm nay liền nói thẳng.
Dương Lăng chậm rãi nói:
- Thời vậy, mệnh vậy, vận vậy, nếu người Thoán không di chuyển rời khỏi đây, chắc chắn chỉ còn con đường chết diệt tộc diệt chủng.
Thấy vẻ không cho là đúng của nhiều quý tộc người Thoán, Dương Lăng thản nhiên cười:
- Lão phu ẩn cư ở Thoán khu 20 năm, tình cùng một thể với người Thoán, lão phu tuyệt đối sẽ không hại người Thoán, điểm này, chắc chắn các vị thủ lĩnh sẽ đồng ý. Các vị có thể suy nghĩ một chút, Nam Chiếu nhớ nhung Thoán khu đã lâu, nếu không phải triều đình Đại Đường tham gia, Nam Chiếu sớm đã nhét Thoán khu vào lãnh thổ quốc gia.
- Người Thoán không chịu dời, chắc chắn triều đình Đại Đường cũng sẽ không bắt buộc các vị. Nhưng lão phu thấy, nếu như rời bỏ sự duy trì của Đại Đường, lại có Nam Chiếu chắn kín, nơi cùng sơn đất hoang này rất ít sản vật, người Thoán nên dùng cái gì mà sinh kế? Xa không nói, chính là gần đây, nếu không phải có Tiêu Duệ Tiêu đại nhân của Đại Đường vô tư tiếp tế, hiện giờ người Thoán sợ là đã sớm một đống nghèo nàn…
… Quan trọng hơn là, nếu người Thoán không có Đại Đường làm chỗ dựa, chỉ một tháng, Nam Chiếu có thể thôn tính Thoán khu. Các vị sẽ không nghĩ rằng, chỉ bằng vào các thủ hạ của các vị là có thể chống đỡ hơn mười vạn hùng binh thủ hạ của Bì La Các chứ?
- Theo lão phu biết, mặc dù chỗ Tây Vực hoang mạc, nhưng khu vực Tây Vực rộng lớn, trong đó đủ đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ. Nếu người Thoán có thể chiếm cứ một khối ốc đảo trong đó, bằng vào thế lực hơn mười vạn người Thoán, cho dù không có triều đình Đại Đường nâng đỡ, cũng rất nhanh có thể đứng vững gót chân ở Tây Vực. Cần phải biết, những quốc gia thành quách ở Tây Vực này, hùng mạnh nhất chẳng qua hơn mười vạn nhân khẩu thôi. Người Thoán tiến vào Tây Vực, sợ cái gì?
- Nếu người Thoán có thể liên hợp với người Bặc lân cận, hai bên hợ trợ làm anh em kết nghĩa, như vậy, ở Tây Vực, người Thoán cũng không sợ ai.
Dương Lăng chậm rãi nói:
- Dời tới Tây Vực, là một đường lớn sáng sủa; ngược lại, chỉ có thể còn con đường chết, sau khi bị Đại Đường vứt bỏ sẽ bị Nam Chiếu diệt tộc thôn tính. Nên làm như thế nào, các vị có thể tự mình suy xét, lão phu sẽ không nhiều lời.
Thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhật Lai người Thoán nhíu mày:
- Mặc dù lời tiên sinh nói có lý, nhưng chúng ta làm sao có thể tin hoàng đế Đại Đường được? Vạn nhất hoàng đế Đại Đường…
Dương Lăng thản nhiên cười:
- Mọi người đã không có lựa chọn. Chẳng qua lão phu nghĩ, hoàng đế Đại Đường chính là thiên tử Trung Hoa khí phách to lớn, chắc chắn sẽ không đến mức thất tín đối với người Thoán mọi người. Đối với Đại Đường cao lớn mà nói, hơn mười vạn người Thoán mọi người thận sự chỉ là một hạt kê trong biển cả, không đáng nhắc đến!
Dương Lăng nói xong mặt hướng về phía A Đại khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Kỳ thực mọi người cứ yên tâm đi. Sủng thần của hoàng đế Đại Đường hiện tại, Phò mã gia Tiêu Duệ, là người thân cận nhất của nữ vương mọi người, có hắn bảo vệ ở đó, người Thoán mọi người cũng không ăn thiệt đi.
Thần sắc các quý tộc đều cổ quái mà nhìn A Đại, chuyện tình A Đại và Tiêu Duệ đã sớm truyền khắp Thoán khu. Tuy rằng người Thoán cũng không thích nhìn thấy nữ vương của mình trở thành nữ nhân của quý tộc người Đường, nhưng dưới uy thế cường quyền của A Đại, không ai dám đề xuất ý kiến phản đối. Dù sao, đây là việc tư của A Đại mà không phải “quốc sự” của người Thoán.
Mặt A Đại đỏ lên, hung hăng chà chà chân, sẵng giọng:
- Sư phụ!
Võ Huệ Phi cùng ngày không có về cung, mà ở Tiêu gia. Hoàng phi ngẫu nhiên rời cung ở lại nhà của con gái mình, điều này cũng không tính là chuyện lạ hiếm có gì, ít nhất tại Đại Đường thịnh thế này không tính là cái gì.
Lý Đằng Không lôi kéo Chương Cừu Liên Nhi còn có Dương Ngọc Hoàn, cùng nhau tụ tập trong phòng Lý Nghi, vây quanh Võ Huệ Phi không ngừng lải nhải cằn nhằn, đề tài tự nhiên là thiếu nữ người Hề dung nhan khiến con gái đố kỵ kia.
- Nương nương, nếu Tiêu lang nhà ta bị cô gái Hề kia mê hoặc phải xử lý thế nào.
Lý Đằng Không bĩu môi.
Võ Huệ Phi thật sự có một chút chịu không nổi phiền hà, nhưng lại không phát tác ra ngoài được, nhất là đối mặt với Đại tiểu thư Lý gia tinh linh xảo quyệt này. Lý Đằng Không từ nhỏ ra vào hoàng cung, cực kỳ thân quen với Võ Huệ Phi và một số công chúa hoàng phi. Võ Huệ Phi cười khổ vuốt ve đầu Lý Đằng Không, cúi đầu nói:
- Không nhi à, con không cần lo lắng, nếu như…
Võ Huệ Phi cười:
- Nếu Tiêu Duệ bị mê hoặc, bản cung để cho hắn tiến vào cung làm thái giám được không?
Lý Đằng Không ngẩn ra, thấy khóe miệng các cô gái đều hiện lên nụ cười cổ quái, không khỏi vừa thẹn vừa vội, chui đầu vào trong lòng Võ Huệ Phi:
- Không nhi muội muội, muội thả lỏng tâm tư đi, Tử Trường nhà chúng ta không phải hạng người tham hoa hái sắc này. Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ nói với Tử Trường, để cho cô gái Hề kia theo muội, cho muội coi chừng nàng cẩn thận, có được hay không?
…
…
Trong thư phòng.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ Hề thần sắc có chút chết lặng, thản nhiên cười:
- Ngươi cũng không cần khẩn trương, trong Tiêu gia của ta, sẽ không ai ức hiếp ngươi… Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
- Ta gọi là…
Thiếu nữ do dự một hồi:
- Ta gọi là Lý U Lan.
Tiêu Duệ ngẩn ngơ, cũng không phải bởi vì tên của cô gái Hề này cực kỳ Trung Nguyên hóa, mà bởi vì khẩu âm tiếng Hán trong miệng nàng mơ hồ mang chút âm vị Trường An.
- Nghe khẩu âm của ngươi, giống như đã sống qua ở Trung Nguyên đi.
Tiêu Duệ lơ đãng hỏi han.
Thiếu nữ người Hề Lý U Lan thê lương lắc đầu:
- Hồi bẩm lão gia, ta không có sống qua ở Trung Nguyên. Năm nay ta mười bảy tuổi, vẫn đều sinh hoạt trong thành Nhiêu Nhạc. Tiếng Hán của ta, là mẫu thân ta dạy cho ta.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng, ồ một tiếng, lại hỏi một câu:
- Thành Nhiêu Nhạc người Hề các ngươi thật sự bị người Vương Trung Tự công hãm? Toàn bộ bị tru sát diệt tộc?
Thân thể Lý U Lan đột nhiên run lên, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch. Nàng cắn chặt răng, một tia thù hận chợt lóe rồi biến mất trong mắt, yên lặng cúi đầu xuống, cúi đầu nói:
- Đều đã chết, còn lại đều chạy thoát. Cha ta mẹ ta ca ca ta tỷ tỷ ta, đều đã chết.
Cừu hận phát ra từ nội tâm của thiếu nữ Hề kia tuy đã bị nàng cưỡng ép ngăn chặn, nhưng Tiêu Duệ vẫn có thể cảm giác được. Hắn thở dài, đứng dậy đi ra phía ngoài:
- Nếu ngươi nguyện ý thì ở lại trong phủ, nếu không muốn, nếu có người thân có thể tìm nơi nương tựa, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi.