Vương Trung Tự khiếp sợ trong lòng, nhưng vẫn trầm ổn ngồi ở chỗ kia, cũng không động đậy.
Người đàn ông trung niên mặt vàng nhạt ngồi xuống, cười vang nói:
- Quả nhiên là Phạm Dương đại soái kinh nghiệm sa trường, Vương Trung Tự quả nhiên là Vương Trung Tự, cũng không phải đám chuột nhắt An Lộc Sơn kia có thể so sánh.
Hắn là ai? Đề cập An Lộc Sơn làm gì? Vươn Trung Tự trầm ngâm không nói, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ nhàng.
Người đàn ông trung niên đột nhiên che mặt nhẹ nhàng bóc, không ngờ nhẹ nhàng hé ra một chiếc mặt nạ màu vàng nhạt từ trên mặt. Mặt nạ kia thần kỳ như vậy, Vương Trung Tự nhảy dựng trong lòng, chợt thấy rõ ràng khuôn mặt trẻ tuổi mà tuấn giật phơi bày ra.
Mũi như huyền đảm, mắt tựa sao sáng, anh tuấn xuất chúng.
Cho dù là Vương Trung Tự cũng không khỏi âm thầm tán thưởng gương mặt này. Bàn tay nắm chén trà của hắn run nhẹ lên, cúi đầu nói:
- Tiêu Duệ? Tiêu đại nhân?!
- Ha ha.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng cười:
- Tiêu mỗ muốn gặp mặt Vương đại soái một lần, thật đúng là không dễ dàng. Không nghĩ tới, đến bây giờ, Vương soái còn nhàn nhã đến như vậy… Không thể không nói, gian trà lâu dưới danh nghĩa đại soái trong này thật đúng là không tồi.
Hàn quan chợt lóe trong mắt Vương Trung Tự.
Không ai biết, tòa Đương Quy trà lâu này trên danh nghĩa là sản nghiệp của Vương Trung Tự, cho dù là người Vương gia, gồm cả mẹ con Vương Lượng bên trong, nhưng Tiêu Duệ lại biết, biết thật ung dung.
- Không cần khó hiểu, Tiêu mỗ tất nhiên có biện pháp của Tiêu mỗ.
Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười:
- Có thể nói cho đại soái là, trong thành Trường An này, không có chuyện gì Tiêu mỗ muốn biết lại không thể biết.
Tiêu Duệ cũng không nói mạnh miệng gì. Từ năm trước, hắn âm thầm làm cho Tôn Công Nhượng bắt tay vào tổ chức một bộ phận tên gọi “Tửu Đồ”. Người trong tổ chức “Tửu Đồ”, dùng các ngành nghề thường ngày trà trộn trong các phố phường và các cửa hiệu thương nhân, chuyên thu thập tin tức hữu dụng cho sản nghiệp Tiêu gia.
Mà tới năm nay, Tiêu Duệ lại vận dụng nhân thủ Yên La Cốc, thay máu mới nhét vào tổ chức “Tửu Đồ” không ít cao tầng. Có thể nói, dựa vào tài lực và quyền thế bối cảnh thật lớn của mình, Tiêu Duệ nắm trong tay lực lượng bí mật không kém hơn tổ chức “Ảnh Tử” dưới tay Lý Long Cơ chút nào.
Mà nắm tổ chức “Tửu Đồ” trong tay, chính là bốn thị nữ ban đầu của Ngọc Chân, bốn nha đầu Xuân Lan Thu Cúc, thu được Tiêu Duệ nhận lời sau này chắc chắn thu vào phòng, sau đó bốn tiểu nha đầu quý mến Tiêu Duệ đã kinh doanh quán rượu đồng thời bí mật xử lý lực lượng trong bóng tối này cho Tiêu Duệ.
Điều này, cho dù là Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn bốn cô gái cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có Ngọc Chân là biết rõ ràng trong lòng. Mặt nạ vàng nhạt này, là một đồ chơi nhỏ lúc ở Thoán khu, Dương Lăng ủy thác A Đại đưa cho Tiêu Duệ.
Dưới sự điều tra thâm nhập mọi chỗ mọi nơi của tổ chức “Tửu Đồ”, Vương Trung Tự ở trước mặt Tiêu Duệ gần như không có bí mật gì.
Ngay nửa canh giờ trước khi vào Đương Quy trà lâu, Tiêu Duệ không chỉ đã biết Đương Quy trà lâu là sản nghiệp trên danh nghĩa của Vương Trung Tự, còn biết rõ ràng rất nhiều những người Vương Trung Tự ẩn giấu, như nữ chưởng quỹ Đương Quy phu nhân ở phía trước gian trà lâu đích thực là tình nhân của Vương Trung Tự, như mặt mũi Đương Quy phu nhân rất giống ấu muội Lý Đại Phụ, tiểu thiếp Vương Trung Tự mới nạp gần đây đã chết bệnh.
Nghe Tiêu Duệ giảng thuật từng việc tư mật của mình, Vương Trung Tự rốt cuộc không khống chế được cảm xúc. Hắn hô hấp trở nên cấp bách, bỗng nhiên đứng dậy, hàn quang lóng lánh trong mắt, lạnh lùng nói:
- Những điều này Tiêu Duệ ngươi biết được từ đâu? Tiêu Duệ, ngươi thật to gan, ngươi cũng dám…
Vương Trung Tự chính là danh tướng Đại Đường văn võ song toàn, một khi nổi giận lên, không chỉ nói một Tiêu Duệ, chính là mười Tiêu Duệ, cũng không ngăn được người ta ba quyền hai cước. Nhưng Tiêu Duệ cũng không có kinh hoảng sợ hãi cái gì, vẫn nhếch miệng ung dung:
- Đại soái thật uy phong, chỉ có điều Tiêu Duệ biết, đại soái còn có thể uy phong bao lâu.
Vương Trung Tự giận dữ vỗ bàn một cái, khay trà trên bàn đều rơi vãi nghiêng ngả.
- Tiêu Duệ, ngươi đừng khinh người quá đáng. Bổn soái sống 40 năm, còn chưa bao giờ chịu người khác uy hiếp…
Vương Trung Tự âm trầm nói trào phúng:
- Nếu ngươi nghĩ rằng có thể cưỡi lên đầu bản soái đi tiểu, vậy thật sự là mắt chó của ngươi mù.
Tiêu Duệ cười cười:
- Phải không?
- Tiêu mỗ biết, thở nhỏ đại soái sinh trưởng bên trong thâm cung, rất được hoàng thượng coi trọng. Tiêu mỗ cũng biết, chỉ bằng vài tên nha binh tụ chúng gây chuyện, căn bản không đẩy ngã được đại soái. Tuy rằng hoàng thượng không có hạ chỉ, nhưng Tiêu mỗ đã nghĩ rằng, việc này hoàng thượng thất nhiên sẽ hết sức giải vây cho đại soái, nhiều lắm là răn dạy hai tiếng thôi. Đám nha binh này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ, nhưng đại soái lại bình yên vô sự, vẫn làm Tiết độ sứ, quyền thế hoàng ân của Vương gia như trước, có phải như vậy hay không?
Vương Trung Tự cười lạnh:
- Ngươi biết thì tốt.
Tiêu Duệ đột nhiên cười rộ lên ha ha:
- Nếu vẻn vẹn việc này, có lẽ Tiêu mỗ cũng không cần phải… phí sức đi quanh co thám thính việc riêng tư của đại soái, bí mật tới nơi này gặp đại soái.
Đuôi mày Vương Trung Tự nhảy dựng, lòng bàn tay căng thẳng, hồn nhiên không phát hiện chén trà bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay đã bị nứt ra từng vết rạn.
- Đại soái không ngại xem thử cái này. Nếu Tiêu mỗ đoán không sai mà nói, thứ này, hiện giờ đã tới trong tay hoàng thượng.
Tiêu Duệ lấy tấu chương của An Lộc Sơn từ trong ngực ra.
Vương Trung Tự vội vàng liếc vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả giận nói:
- An Lộc Sơn tên cẩu tặc này, ngậm máu phun người, ác ý mưu hại. Bổn soái cả đời quanh minh lỗi lạc, trung với triều đình, đã từng làm loại việc vô sỉ ác độc này? Nhiêu Châu của người Hề kia, rõ ràng là gặp thổ phỉ Khiết Đan cướp, có quan hệ gì với bổn soái? Hừ, quả nhiên là chê cười, chỉ dựa vào một bản tấu như vậy sẽ khiến hoàng thượng trị tội, quả thực là cực kỳ buồn cười!
- Nếu hoàng thượng không tin, vì sao đến bây giờ cũng không triệu kiến đại soái?
Tiêu Duệ hỏi ngược lại:
- Tiểu phu nhân đại soái mới nạp trong phủ kia, chẳng lẽ không phải là em gái Đô đốc người Hề Lý Đại Phụ? Điều này có phải sự thật hay không? Mà quan trọng chính là, thủ hạ An Lộc Sơn đã nắm giữ mấy nghìn người Hề, đám người Hề này một mực chắc chắn chính là quân mã thủ hạ đại soái gây nên. Vật chứng nhân chứng đều có, đại soái ngài thanh minh như thế nào?
Sắc mặt Vương Trung Tự trắng bệch, miệng không nói gì.
- Tiêu mỗ biết, đây nhất định không phải đại soái làm, bởi vì Tiêu mỗ hiểu rất rõ cách làm người của đại soái.
- Thực không dám dấu diếm, nếu không phải An Lộc Sơn chặn ngang một gậy như vậy, chỉ bằng đại soái dung túng nha binh thủ hạ diễu võ dương oai trước cửa phủ Tiêu mỗ, Tiêu mỗ chính là liều mạng, cũng muốn kéo đại soái xuống ngựa. Nhưng hiện giờ không giống, An Lộc Sơn kia chẳng qua là một cẩu tặc, nếu để hắn ngồi lên vị trí Phạm Dương Tiết độ sứ, không chừng một thời gian hắn tất phản! Bởi vậy, hiện giờ trước mắt phải trái rõ ràng, những oán hận riêng tư giữa đại soái và Tiêu mỗ hãy quên đi được không?
Tiêu Duệ xúc động nói.
Tiêu Duệ thẳng thắn thành khẩn như vậy, Vương Trung Tự cảm thấy buông lòng. Thần sắc hắn vừa hòa hoãn, ngồi ở kia chắp tay với Tiêu Duệ, khàn khàn nói:
- Bản soái mang ơn rồi!
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy:
- Hiện giờ Tiêu mỗ cần đại soái phối hợp, hợp tác với Tiêu mỗ, đây là cơ hội, tru sát An Lộc Sơn kia, miễn trừ hậu họa hoàn toàn!
Không chỉ nói lúc trước An Lộc Sơn mưu hại hắn, cho dù không có chuyện này, đối với việc diệt trừ An Lộc Sơn, Vương Trung Tự cũng không có ý kiến gì. Trong mắt hắn, An Lộc Sơn này chính là một người Hồ hại dân hại nước, dã tâm quá lớn, căn bản không thể lưu lại.
Vương Trung Tự nhìn Tiêu Duệ thật sâu, cúi đầu nói:
- Tiêu đại nhân cần bổn soái làm như thế nào?
- Chủ động dâng tấu với hoàng thượng, thừa nhận mình nạp một tiểu thiếp.
Tiêu Duệ thở phào một cái:
- Lập tức phái người đi Phạm Dương, phái binh coi chừng binh mã thủ hạ của An Lộc Sơn để ngừa vạn nhất, còn lại, hãy giao cho Tiêu mỗ và thái tử.
Tiêu Duệ đột nhiên cười:
- Đại soái không muốn hỏi một chút điều kiện của Tiêu mỗ sao?
Vương Trung Tự hừ một tiếng:
- Hao tổn tâm cơ để bổn soái mắc câu, không phải là muốn bổn soái nguyện trung thành với thái tử điện hạ sao?
Tiêu Duệ vỗ vỗ tay:
- Đại soái quả nhiên là người thông minh, chỉ có điều, còn không chỉ như vậy.
- Tiêu mỗ sẽ gắng sức sắp xếp đại soái đi Lũng Hữu thay thế vị trí Hoàng Phủ Duy Minh, là đại soái thầm dưới trướng thái tử, nhưng bên ngoài, lại thủy hỏa bất dung thề không đứng chung với Tiêu mỗ và thái tử…
- Lũng Hữu? Vậy Hoàng Phủ Duy Minh thì sao?
Vương Trung Tự kinh ngạc nói.
- Hừ, Hoàng Phủ Duy Minh đừng nghĩ sẽ quay về Lũng Hữu…
Tiêu Duệ âm trầm khoát tay áo:
- Nếu hết hi vọng kế vị, Khánh Vương tất phản. Điểm này, đại soái sẽ không phủ nhận đi? Cho nên, Tiêu mỗ để đại soái đi Lũng Hữu làm một ám kỳ… Mục đích, là tận lực trì hoãn Khánh Vương khởi binh mưu phản, càng muộn càng tốt.
…
…
Thu phục Vương Trung Tự, tâm tình Tiêu Duệ trở nên tốt hơn một chút.
Vương Trung Tự là một thống soái trung tâm như một với hoàng thất Đại Đường, hơn nữa lúc trước hắn đã làm qua Tiết độ sứ Lũng Hữu, tuy rằng quân Lũng Hữu là thân tín của Khánh Vương, nhưng uy vọng trong quân của Vương Trung Tự cũng rất cao. Tuy rằng hắn làm Tiết độ sứ Lũng Hữu, nhất định sẽ bị Khánh Vương lấy hết quyền lực, nhưng có hắn “trì hoãn”, bước chân mưu phản của Khánh Vương sẽ chậm một chút, tranh thủ chút thời gian cho Tiêu Duệ.
Về phần An Lộc Sơn, Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng. Trước khi quyết định tới gặp Vương Trung Tự, Tiêu Duệ đã hạ quyết tâm, lúc này cho dù như thế nào, cho dù là bịa đặt chứng cớ vận dụng Ngọc Chân và Võ Huệ Phi, đều phải tru diệt An Lộc Sơn, trừ bỏ tai họa ngầm này, miễn cho hắn khi đối mặt với Khánh Vương, còn lo lắng người Hồ này chém một đao ở sau lưng mình.
An Lộc Sơn à An Lộc Sơn, Tiêu Duệ oán hận mắng một tiếng trong lòng.
Mà trong phủ đệ An gia, An Lộc Sơn đang thản nhiên một mình thưởng thức đám thị thiếp xinh đẹp ca múa, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, trên trán toát mồ hôi lạnh không rõ lý do.
Hắn cảm thấy hoảng hốt từng đợt, lòng bàn tay đều run rẩy lên.
Thực con mẹ nó, đây là làm sao vậy? An Lộc Sơn thuận tay lau mồ hôi một phen, sắc mặt trở nên hơi trắng bệch, thân thể không ngờ ngã thẳng xuống, vài thị nữ bên người khẩn trương, mát xa, lau mồ hôi, gọi thầy thuốc, chạy ra ngoài, trong sảnh loạn thành một đống, mà đám mỹ nữ ca múa kia tự nhiên là dừng lại im bặt.
Trị hơn nửa ngày, An Lộc Sơn rốt cuộc tỉnh táo lại, chỉ có điều vẫn không yên trong lòng, có chút lo sợ bất an.
Nếu cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tiêu Duệ, hắn chắc chắn sẽ khiếp sợ nói không ra lời: chẳng lẽ đây là cái gọi là vương bát khí. Vương bát khí của mình phát ra, An Lộc Sơn lập tức sợ ngất đi?
Vương Trung Tự khiếp sợ trong lòng, nhưng vẫn trầm ổn ngồi ở chỗ kia, cũng không động đậy.
Người đàn ông trung niên mặt vàng nhạt ngồi xuống, cười vang nói:
- Quả nhiên là Phạm Dương đại soái kinh nghiệm sa trường, Vương Trung Tự quả nhiên là Vương Trung Tự, cũng không phải đám chuột nhắt An Lộc Sơn kia có thể so sánh.