- Ta mặc kệ các ngươi đến từ nơi nào. Là từ trong cung, hay là đi theo Không Nhi, cũng như là Liên Nhi tỷ tỷ tới đây. Nhưng hiện tại, các ngươi đều là người của Tiêu gia.
Dương Ngọc Hoàn trầm giọng nói.
- Sự tình trước kia, ta liền coi như không có. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu các ngươi còn ở lại Tiêu gia một ngày, thì phải tuân thủ gia quy…Nếu trong các ngươi có ai không hài lòng có thể nói với ta. Ta sẽ nói lại với Tiêu Lang, cho các ngươi ra khỏi phủ…Sau này, nếu có ai dám tái phạm gia quy, vậy đừng có trách ta không khách khí.
Trong lòng các thị nữ có chút không yên. Các nàng chưa từng thấy Dương gia phu nhân tức giận tới như vậy. Khi nàng thực sự phát hỏa, không ngờ lại càng thêm đáng sợ. Các nàng khẩn trương khom người thi lễ với Dương Ngọc Hoàn, sau đó mỗi người đều tản ra trở về vị trí và nhiệm vụ riêng của mình.
Trong viện vẫn còn một thị nữ đang phát run, hiển nhiên đó chính là Tiểu Lan.
Dương Ngọc Hoàn thở dài.
- Tiểu Lan, sự tình trước kia ta không nói, nhưng lần này ngươi nháo sự thật lớn. Nếu ta không xử phạt ngươi, không chỉ không thể phục chúng, càng không thể nói chuyện công đạo với A Đại tỷ tỷ…Cho nên…
- Quỉ nha đầu, có cái gì muốn nói, sao cứ ấp a ấp úng như vậy?
Tú Nhi do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói:
- Công chúa, ta nghe mấy người Tiểu Hổ nói, tỷ phu Vương Ba của thiếu gia bình thường không đi kỹ viện uống hoa tửu, thì lại bài bạc. Gần đây còn mua một tòa biệt viện ở bên ngoài, cưới thêm hai tiểu thiếp…Ta thấy…
Lý Nghi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Không phải chứ?
Khó trách Lý Nghi không thể nào tin được. Trong ấn tượng của nàng, Vương Ba là một người vô cùng nhân hậu, ít nói, như thể nào lại trở thành một nam nhân lang thang.
Tú Nhi cười khổ một tiếng.
- Ban đầu Tú Nhi cũng không thể nào tin được, nhưng có một lần, ta tận mắt thấy tỷ phu Vương gia đi ra từ một đổ phường(nơi đánh bạc)…Hơn nữa, Hồ giáo úy còn nói, Vương Ba tìm hắn mượn hơn mười quán tiền.
Tùng Mang Bố Kết mang theo người hầu của mình đuổi theo xe ngựa của Tiêu Nguyệt. Từ Tiêu phủ đi qua hai con phố, thẳng tới một ngõ tắt nhỏ, tới trước cửa một tòa nhà, Đô Tùng Mang Bố Kết đứng ở xa nhìn lại. Thấy Tiêu Nguyệt xuống xe, hắn cảm thấy có chút thất thố, bối rối không ngừng.
Không hiều tại sao chàng thanh niên Thổ Phồn Tán Phổ này lại nổi lên cảm giác ái mộ khó tả đối với một nữ nhân Đường triều. Loại cảm giác tự mình ái mộ này tựa như một nhà tù trói buộc trái tim hắn.
Từ khi lên ngôi tới nay, Đô Tùng Mang Bố Kết luôn sống dưới bóng ma của gia tộc Lộc Đông Tán. Hắn âm thầm phát thề, nếu không tự mình nắm được vương quyền thì tuyệt đối không cưới vợ. Mà Lộc Đông Tán cũng vui vẻ nhìn con rối Tán Phổ này ngoan ngoãn trong tay mình, cũng không hề có ý định thu xếp hôn sự cho Đô Tùng Mang Bố Kết.
Cho nên hôn sự của Đô Túng Mang Bố Kết liền bị hoãn lại như vậy. Thẳng đến khi tới Đại Đường không ngờ lại trở thành tù binh của Tiêu Duệ.
Đương nhiên không kết hôn không có nghĩa là Đô Tùng Mang Bố Kết không có nữ nhân. Trong số những cung nữ tại hậu cung của Thổ Phồn có mấy người là nữ nhân của hắn. Thiếu niên Đô Tùng Mang Bố Kết cũng thường xuyên giải phóng hỏa lực của mình với các nàng.