Tiêu Duệ bĩu môi, tuy rằng trong lòng còn có một chút “ý kiến”, hoặc là nói cũng không mở miệng nói ra.
Hắn đối nhân xử thế luôn cẩn thận, đã biết đoàn người đơn độc ở trong thành Sa Châu này, tuy rằng đám người Lý Tự Nghiệp dũng mãnh vô địch, nhưng dù sao người ít không đánh lại số đông, nếu Mã Lượng bí quá hóa liều, sẽ đặt bản thân vào cảnh ngộ nguy hiểm không cách nào tự thoát.
Cho nên, chỉ nửa khắc Tiêu Duệ lại chuyển đề tài đi:
- Mã đô đốc, có thể mang Tiêu mỗ lên thành lâu đánh giá, xem đám cường đạo Thổ Phiên kia tiến tới bắt người cướp của như thế nào hay không?
Mã Lượng chần chừ một chút, vội vàng nói:
- Việc này, Quận Vương điện hạ, hạ quan e sợ những kẻ cướp này quấy nhiễu điện hạ…
- Không sợ, Tiêu mỗ từng dẫn 300 thiết kỵ tung hoành quốc nội Thổ Phiên đều có thể thoải mái quay lại, sao có thể sợ hơn ngàn giặc cỏ Thổ Phiên này? Mã đô đốc, mời dẫn đường.
Tiêu Duệ khoát tay áo.
Sắc mặt Mã Lượng lúc đỏ lúc trắng, do dự một hồi, mới khom người im lặng cung kính nhường đường.
Tiêu Duệ dưới sự hộ vệ của đám người Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp, dưới sự tiền hô hậu ủng của đám quan binh sai dịch thủ hạ của Mã Lượng đi lên thành lâu Sa Châu, đứng trên thành lâu rách nát không chịu nổi tuyết đọng chồng chất, nhìn về phía giặc cỏ Thổ Phiên đông nghìn nghịt cách đó không xa.
Khiến Tiêu Duệ kinh ngạc chính là, ngàn tên giặc cỏ Thổ Phiên này là mã tặc, nhưng đứng trang nghiêm lập trận chờ đợi dưới thành cách đó không xa, trận hình ngay ngắn, kỷ luật nghiên minh, càng xem càng giống như là quân chính quy mà không phải giặc cỏ.
Tiêu Duệ nhíu mày nói:
- Mã đô đốc, những giặc cỏ Thổ Phiên này tác phong nghiêm chỉnh, sợ là quân mã chính quy của Thổ Phiên đi?
Mã Lượng biến sắc, Tiêu Duệ rõ ràng bắt giữ một chút lo sợ chợt lóe rồi biến mắt trong ánh mắt của hắn. Tiêu Duệ vừa động trong lòng: hay là, đây không chỉ đơn giản mà đúng là chuyện một tham quan cấu kết với người Thổ Phiên cướp đoạt tiền dân đi? Trong đó, tám phần là nội tình mà không có người biết …
Tiêu Duệ thấy Mã Lượng không dám trực tiếp nhìn mình, không khỏi càng thêm kiên định loại suy nghĩ này.
- Quận Vương, đây là mã tặc Thổ Phiên. Nếu là quân Thổ Phiên, sợ là thành Sa Châu này sớm dã bị Thổ Phiên công hãm, ha ha.
Mã Lượng xấu hổ cười cười, nụ cười này thật sự là rất miễn cưỡng.
Lý Tự Nghiệp ngóng nhìn xa xa một hồi, đột nhiên quay lại cúi đầu nói:
- Quận Vương, những cường đạo Thổ Phiên này cũng có ngàn người, xem ngựa dưới khố và binh khí nắm trong tay của bọn họ, không quá giống như cường đạo.
Tiêu Duệ gật đầu.
Lệnh Hồ Xung Vũ lạnh lùng liếc Mã Lượng kinh sợ một bên, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Duệ:
- Quận Vương, nơi này nguy hiểm, không bằng chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này, miễn cho…
Tiêu Duệ khoát tay áo, không để Lệnh Hồ Xung Vũ nói tiếp. Hắn biết Lệnh Hồ Xung Vũ muốn nói gì, hắn thản nhiên cười, ánh mắt cố tình quét lên người Mã Lượng, đột nhiên cất cao giọng nói:
- Mã đô đốc, dưới trướng ngài cũng có mấy ngàn quan quân, nếu cường đạo Thổ Phiên đột kích, nhanh chóng tập hợp binh mã, ra khỏi thành đẩy lùi tặc đi!
Mã lượng cả kinh, xoa tay:
- Quận Vương, điều này…
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Như thế nào, Mã đô đốc thân là Đô đốc Sa Châu kiêm Chỉ huy sứ quân Đậu Lô, đối mặt cường đạo Thổ Phiên, chẳng lẽ còn mang sợ hãi trong lòng phải không?
Tiêu Duệ dương tay chỉ vào một đám cường đạo Thổ Phiên lặng ngắt như tờ kia cất cao giọng nói:
- Cường đạo Thổ Phiên xâm phạm thành, quan quân co đầu rút cổ trong thành không ra, còn muốn lấy tiền tài hối lộ, xin hỏi Mã đô đốc, uy nghiêm triều đình ở chỗ nào? Uy tín quan phủ ở chỗ nào?
Lý Tự Nghiệp hơi nâng mạch đao trong tay, giọng nói khàn khàn nổ vang trong gió lạnh như cắt:
- Nếu Mã đô đốc sợ hãi, không ngại để mỗ gia đến dẫn quân, ngài hãy ở lại trong thành, xem mạch đao trong tay mỗ gia đẩy lui địch như thế nào!
…
…
Trời quang sau tuyết, mặt trời đỏ sắp tối dần dần lặn về phía tây. Trên bãi sa mạc xa xa vẫn là một mảnh trắng xóa như cũ, mà gần đó, tuyết đọng hai bên đường đã bắt đầu hòa tan.
Đột nhiên, trong trận hình mã tặc Thổ Phiên ngoài thành hỗn loạn từng đợt, mọi người trên thành lâu đang nghi hoặc, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc vang lên rầm rầm, trên chân trời phía đông, bụi mù nổi lên bốn phía, hắc giáp hắc kỵ liếc mắt nhìn không thấy giới hạn trào về phía thành Sa Châu.
Mã tặc Thổ Phiên phân tán ra. Tiếng người la, tiếng ngựa hí vang thành một mảnh, tiếp đó, toàn bộ đội hình mã tặc lộn xộn, chậm rãi lui bước về sâu trong sa mạc phía tây bắc.
Lui? Không chỉ có Tiêu Duệ giật mình, Mã Lượng và quan quân Sa Châu trên thành lâu càng giật mình. Không ai rõ ràng hơn Mã Lượng, một đám “cường đạo” này là cái gì, bọn họ căn bản là đến vì vơ vét của cải, không được thành Sa Châu “cống nạp” liền vội vàng lui bước như vậy…
Nhưng tiếng vó ngựa ở xa truyền lại càng giống như tiếng sấm, điều này làm cho Mã Lượng không tiếp tục cân nhắc cái gì, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lý Tự Nghiệp hơi hưng phấn mà chà chà chân:
- Quận Vương, là Lý Quang Bật, đúng vậy, là ba ngàn binh sĩ của chúng ta!
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, kỳ thật trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Ba nghìn quân mã chính là do Lý Quang Bật và Lý Tự Nghiệp tinh tế tuyển chọn ra tinh nhuệ dũng mãnh từ trong Võ lâm quân. Hắn mang theo đám người Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp tách khỏi đại đội cải trang vụng trộm đi, vốn là muốn tránh khỏi quan liêu các cấp ven đường này nghêng đón dẫn tới mê hoặc xã giao phiền toái, hắn phân phó Lý Quang Bật dẫn đội chậm rãi mà đi, nhưng Lý Quang Bật dẫn quân tới nhanh như vậy, thật ra ngoài dự liệu của hắn.
Mã Lượng ở một bên, nghe được ba nghin hộ quân của Tiêu Duệ tới rồi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
===========================
Ngoài thành Sa Châu.
Lý Quang Bật khôi giáp rực rỡ, nắm mạch đao trong tay, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng nói:
- Mạt tướng bái kiến Quận Vương!
Tiêu Duệ cười ha ha, tiến lên nâng Lý Quang Bật dậy:
- Quang Bật, vì sao tới nhanh như vậy?
Lý Quang Bật liếc đám người đứng phía sau Tiêu Duệ cách đó không xa, mày thoáng nhíu, đột nhiên đứng dậy nhỏ giọng nói vài câu bên tai Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ biến sắc, nhìn về phía sau Lý Quang Bật, đã thấy một lão già tướng mạo sáng sủa, râu dài, thẳng người mà đứng, đúng là sư phụ của nữ vương người Thoán A Đại, lão già xuất quỷ nhập thần ẩn cư ở Thoán khu, hậu duệ hoàng tộc tiền triều Dương Lăng. Mà sau lưng Dương Lăng, còn một cô gái mặt che vải đen, đáng người thướt tha, trong tay cũng nắm một thanh bảo kiếm.
Ánh mắt Tiêu Duệ ngưng lại, cảm thấy tuy nàng kia che mặt, nhưng mơ hồ cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, Dương Lăng đã nhẹ nhàng đi tới trước người hắn, chắp tay:
- Quận Vương, nhiều ngày không gặp, lão phu có lễ.
Trong lòng Tiêu Duệ trầm xuống, nhưng vẫn không thất lễ, thản nhiên chắp tay đáp lễ nói:
- Dương lão tiên sinh, đã lâu, không biết vì sao lão tiên sinh xuất hiện ở đất Hà Tây này.
- Xin Quận Vương cho lui tùy tùng xung quanh, lão phu có vài câu quan trọng muốn nói với Quận Vương.
Dương Lăng khẽ mỉm cười.
Tiêu Duệ khoát tay áo, mọi người lùi ra xa.
- Quận Vương, lần này lão phu đến, là đưa một phần hậu lễ cho Quận Vương.
Dương Lăng tiến lại gần, râu dài lay động, có chút mặt mày hớn hở.
Tiêu Duệ nhướn mày:
- Lời lão tiên sinh nói là sao?
- Quận Vương, ngài có biết vì sao những cường đạo Thổ Phiên vừa lui bước này chỉ muốn tiền tài mà không công thành? Lão phu có thể nói cho quận vương, bọn họ không chỉ đến Sa Châu, vài tòa thành trì xung quanh Sa Châu đều nộp tiền ước lệ cho bọn họ đúng thời hạn.
Giọng nói Dương Lăng trầm xuống.
Tiêu Duệ im lặng không nói, trong lòng cũng là rùng mình. Lời Dương Lăng nói, chứng thật dự cảm và suy đoán nào đó trong lòng hắn.
- Theo lão phu biết, chuyện như vậy đã có hơn nửa năm. Mà quan quân vài thành trì chung quanh cũng không phải là địch không lại, mà là không dám. Đạo lý rất đơn giản, bọ họ cũng không phải là cường đạo Thổ Phiên, mà là một đội quân tự dưỡng của Khánh Vương Lý Lũng Hữu Đạo… Dương Danh Bảo cách nơi này không tới trăm dặm, có một danh địa bí mật Lý Tông tự mình thành lập, trong doanh địa tích trữ vô số lương thảo cấp dưỡng cho binh mã…
Dương Lăng xúc động nói:
- Hành động này của Lý Tông, đơn giản là chuẩn bị ngày sau mưu nghịch. Mà đối với Quận Vương mà nói, đây chẳng phải là một phần hậu lễ?
Tâm trạng Tiêu Duệ kích động, nhưng Dương Lăng vừa dứt lời, tâm trạng của hắn cũng dần bình tĩnh lại. Hắn khẽ mỉm cười:
- Lý Tông lại dám lớn mật như thế… Một khi tra ra, Tiêu mỗ tự nhiên bẩm báo với triều đình…
- Quận Vương sai rồi. So với việc để triều đình thu đi số lương thảo cấp dưỡng cho quân mã này, sao Quận Vương không tự thu cho mình dùng? Tương lai, cũng là một trợ giúp lớn cho Quận Vương.
Khóe miệng Dương Lăng lộ ra nụ cười, nụ cười kia có chút không thể nắm lấy.
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:
- Tiêu Duệ thân là thần tử Đại Đường, sao có thể như thế… Lại nói tiếp, Tiêu Duệ cần lương thảo tiếp tế tiếp việc có tác dụng gì? Chê cười.
- Quận Vương, ngài thật sự trung với hoàng đế Đại Đường sao?
Dương Lăng đột nhiên cười phá lên, nhưng giọng nói cũng đè xuống cực thấp:
- Nếu Quận Vương thật sự trung tâm như một với hoàng đế Đại Đường, hiện giờ Quận Vương như nào có thể xuất hiện ở nơi này? Quận Vương khổ tâm tiến hành, tập trung tinh thần cho chỗ thuộc địa Tây Vực này, chẳng lẽ không phải vì tích tụ lực lượng, chẩn bị lấy Đại Đường mà thay triều đại?
Ánh mắt Tiêu Duệ trở nên âm trầm, ngưng mắt nhìn lên mặt Dương Lăng giống như đao cắt:
- Lão tiên sinh, ta kính ngài là sư phụ A Đại, loại lời nói đại nghịch bất đạo này, về sau đừng vội nhắc lại!
Dương Lăng không hề sợ hãi, dùng ánh mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn lại Tiêu Duệ, thản nhiên nói:
- Có lẽ lão phu phỏng đoán có lệch lạc, nhưng kết quả lại không khác nhiều lắm. Mặc kệ tâm tư của Quận Vương rốt cuộc ra sao, nhưng tương lai Quận Vương cuối cùng phải đi tới quyết liệt với hoàng đế Đại Đường. Hiện giờ nhìn Quận Vương giống như được ân sủng tới cực hạn rồi, nhưng vật cực tất phản, Quận Vương quyền thế ngút trời, sớm hay muộn sẽ bị hoàng đế nghi kỵ.
Mà chỉ cần trong lòng hoàng đế Đại Đường có nghi kỵ, tất cả của Quận Vương hiện giờ sẽ dần dần mất đi. Lão phu nghĩ rằng, Quận Vương tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Từ trong ánh mắt Quận Vương, tuy rằng lão phu không có nhìn thấy dã tâm, nhưng lão phu lại thấy được một loại kiên quyết.
Tiêu Duệ ngẩng đầu lên trời, im lặng không nói.
- Hiện giờ hoàng đế gặp phải nạn Lý Tông mưu phản, cho nên, tạm thời Quận Vương sẽ không đánh mất ân sủng. Nhưng, một khi hoàng đế dẹp yên Lý Tông, chỉ sợ kết cục tương lai của Quận Vương, chính là Lý Tông thứ hai.
Giọng nói của Dương Lăng dần dần mãnh liệt lên:
- Sắp tới Lý Tông mưu phản, Quận Vương chỉ cần thừa cơ mà làm, cử binh nương theo cờ hiệu phụng chỉ bình định áp sát Trường An, chuyện lớn đã định. Quận Vương không ngại trước lập Lý Kỳ làm đế, sau khi yên ổn thế cục thiên hạ liền thay vào!
- Thiện hạ Đại Đường dễ như trở bàn tay, Quận Vương ạ!
Dương Lăng đột nhiên tán thưởng.
Tiêu Duệ đột nhiên nói lạnh lùng:
- Lão tiên sinh quả nhiên là tự tiêu khiển tự vui, Tiêu mỗ tuyệt đối không có lòng mưu quyền soán vị. Những lời này sau này lão tiên sinh đừng nên nhắc lại, nếu không đừng trách Tiêu mỗ bắt tiên sinh giao cho quan phủ xử trí.