Thân thể Phu Mông Lăng chấn động, nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn bước đi nhanh.
Ca Thư Hàn cười lạnh một tiếng, cười cười với Đô hộ phủ trưởng sứ Củng Hạ một bên:
- Củng đại nhân, lưu dân người Thoán và Trung Nguyên tiến vào đã an bài thỏa đáng chưa? Nhất là người Thoán, đây là chuyện tình Tiêu Quận Vương dặn dò, chúng ta cũng không thể khinh thường…
Củng Hạ là một người trung niên tâm tính trầm ổn ít lời, hắn yên lặng gật đầu:
- Phó sứ đại nhân, dựa theo đại nhân an bài, ta đã phái người an bài một bộ phân lưu dân Trung Nguyên tại vùng Thả Mạt và Nhược Khương, mà một bộ phận khác thì xuôi nam, an bài ở hạ du sông Xích Ngọc.
Hai nơi này, đều là ốc đảo đất đai màu mỡ, chắc chắn bố trí ổn thỏa cho bọn họ cũng không khó; người Bặc an trí ở Điền Hòa, về người Thoán, nghe nói bọn họ hiện giờ đã thành lập một tòa thành nhỏ, tên là thành Nam Vọng ở vùng Xương Hải, tộc nhân lấy du mục và khai hoang để sống…
Ca Thư Hàn thở phào một cái:
- Như vậy thì tốt, gặp được Tiêu Quận Vương, ta cũng dễ ăn nói.
Mày Củng Hạ hơi nhíu:
- Chẳng qua, Phó sứ đại nhân, hạ quan lo lắng…
Ca Thư Hàn khoát tay áo:
- Củng đại nhân có chuyện xin nói thẳng.
- Hơn mười vạn lưu dân Trung Nguyên và người Thoán, người Bặc lập tức di chuyển tới Tây Vực, các quốc gia người Hồ ở Tây Vực có trạng thái rục rịch, hạ quan lo lắng, sẽ dẫn tới tai họa gì đó.
Củng Hạ thở dài một tiếng:
- Tuy rằng Tây Vực rộng rãi, nhưng kỳ thật đất đai và bãi cỏ khai hoang ở lại cũng không nhiều, hơn mười vạn người, tất phải…
- Điều này không sợ.
Ca Thư Hàn trầm ngâm một hồi:
- Ta sẽ mệnh lệnh quan quân bày thế trận chờ địch, phàm có người Hồ dám gây chuyện hỗn loạn, giết không tha!
Củng Hạ thở dài:
- Phó sứ đại nhân mới tới Tây Vực, sợ còn không biết cục diện Tây Vực. Tính tình người Hồ các quốc gia Tây Vực thay đổi thất thường, trấn áp một lần sợ… Hạ quan nghĩ rằng, vẫn nên truyền đạt dặn dò người Bặc và người Thoán, làm cho bọn họ tự lập quân tự bảo hộ an toàn của bản thân mới đúng… Về phần người Hán Trung Nguyên ở Vu Điền, Thả Mạt và Nhược Khương, đều dưới sự bảo vệ của quân ta, hẳn là đảm bảo không có lo lắng gì.
Mày Ca Thư Hàn nhíu lại, chẳng qua rất nhanh hắn liền mỉm cười nói:
- Củng đại nhân, hai ta không cần quan tâm. Tiêu Quận Vương sắp tới Tây Vực rồi, chuyện lớn này vẫn để Tiêu Quận Vương tới an bài đi, chúng ta làm cấp dưới, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.
Hai người Ca Thư Hàn và Củng Hạ nhìn nhau phá lên cười.
…
…
Đại mạc cô yên trực. Trường hà lạc nhật viên.
Đại mạc làn khói thẳng, sông dài trời tròn nguyên.
Tiêu Duệ dẫn 300 quân ra Ngọc Môn Quan, dọc theo con đường thương buôn từ đông sang tây về phía hoang mạc, đi vào sa mạc mờ mịt. Mười ngày sau, trong một buổi chiều không gió ấm áp, đội ngũ chạy tới một chỗ cách Bồ Xương Hải vài dặm.
Tiêu Duệ ở trên ngựa khoát tay áo, đội ngũ thật dài đều dừng lại, bụi mù bay lên đầy trời. Trong trời chiều sắp tối, Tiêu Duệ trên ngựa quay đầu lại, mắt nhìn Ngọc Môn Quan mơ hồ kia, trong lòng có vài phần cảm khái.
Cuối sa mạc, Ngọc Môn Quan đứng tiêu điều lạnh lẽo. Một thương đội từ đầu phía đông cát vàng mênh mông dần dần đi tới, tiếng lục lạc vang lên. Roi ngựa trong tay nổ vang, Tiêu Duệ cao giọng hô:
- Xung Vũ, Tự Nghiệp, chúng ta đã rời xa Trung Nguyên, ha ha, phía trước đại khái chính là Bồ Xương Hải.
Lý Tự Nghiệp xoay người xuống ngựa, bước đến trước ngựa Tiêu Duệ:
- Quận Vương, cũng không biết Quang Bật ở Sa Châu…
- Tự Nghiệp, Quang Bật túc trí đa mưu, nhất định sẽ không hỏng việc… Đô đốc Sa Châu Mã Lượng kia trừng phạt đúng tội, chắc chắn tấu chương ta dâng tấu triều đình đã tới Trường An rồi đi? Nên xử trí Mã Lượng như thế nào, triều đình đều có ý chỉ… Quang Bật cần làm là…
Nói tới đây, Tiêu Duệ đột nhiên ngừng không nói.
Bởi vì, hắn trông thấy hơn mười người cưỡi ngựa từ Bồ Xương Hải xa xa phía tây phóng tới, dẫn đầu mơ hồ là một cô gái tư thế oai hùng hiên ngang.
- Là A Đại…
Tâm tình Tiêu Duệ có chút kích động, thả người nhảy từ trên ngựa xuống, giẫm lên mặt cát xốp, về phía trước nghênh đón.
Cát vàng phất phới, A Đại phóng ngựa vung roi, giây lát đã tới trước người Tiêu Duệ. Mà ngay trước mặt mọi người, cô gái nhớ nhung tình lang sốt ruột này thả người nhảy xuống lưng ngựa, tạo thành một hình cung tròn màu lửa đỏ trên không trung, liền nhẹ nhàng đứng ở gần Tiêu Duệ, sau đó mừng như điên nhào vào lòng Tiêu Duệ.
Hai người ôm nhau gắt gao.
Mà bất kể là người Thoán theo A Đại, hay là các quan quân tướng sĩ Đại Đường Lý Tự Nghiệp, đều biết quân hệ giữa nữ vương người Thoán và Quận Vương của mình, không khỏi đều mỉm cười quay người đi.
Ánh trời chiều màu đỏ nhạt chiếu xuống, bóng Tiêu Duệ và A Đại kéo thạt dài, ôm nhau chậm rãi ngồi xuống, sau đó tựa vào một bãi cồn cát, cũng có một phen nhu tình mật ý và nồng nhiệt.
- A Đại, tình hình các nàng như thế nào?
Tiêu Duệ cúi đầu hỏi.
- Tiêu lang, Ca Thư Hàn kia coi như không tồi. Mười vạn người Thoán chúng ta được an bài ở đồng cỏ um tùm ven bờ Bồ Xương Hải, ở lại mép hồ, hiện giờ người Thoán chúng ta đã lập một tòa thành Nam Vọng tại bờ nam Bồ Xương Hải. Nơi này là chỗ quan trọng giữa Trung Nguyên và Tây Vực, thương khách tới lui không ngừng, nếu như thời gian dài, tòa thành nhỏ này của chúng ta nhất định sẽ phát triển phồn thịnh.
A Đại nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Tiêu Duệ, nhẹ nhàng nói.
- Còn nữa, trước mắt Tôn Công Nhượng đã thiết lập cửa hàng chi nhánh thứ nhất của sản nghiệp Tiêu gia ở trong thành Nam Vọng, hơn nữa…
A Đại đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng nhiên ngồi thẳng thân mình, có chút hưng phấn nói:
- Tiêu lang, dựa vào hiệu buôn Tiêu gia trợ giúp, chúng ta xây dựng xưởng súng ống ở cạnh Bồ Xương Hải, Trương Võ Dương đã dẫn người làm ra vài bộ súng ống.
- Chàng không biết, ngày đó chúng ta bắn hỏa pháo vào trong Bồ Xương Hải, tạo ra sóng lớn ngất trời, đầu sóng thiếu chút nữa bốc lên bờ… Mà sau khi bắn pháo ra, trên mặt hồ hiện lên một vùng cá chết… Thật là đáng sợ. Tiêu lang, nếu pháo này dùng cho công thành, vậy…
Trong giọng nói hứng phấn của A Đại hơi mang theo một chút chấn động.
Có súng ống uy lực vô cùng như vậy, lại có tình lang ở Tây Vực chiếu cố, còn có sản nghiệp Tiêu gia nâng đỡ rất lớn về kinh tế, tốc độ phát triển của thành Nam Vọng vượt qua mức bình thường, cuộc sống tương lai của người Thoán một mảnh sáng sủa, một bộ phận khai hoang, một bộ phận nuôi bắt cá, một bộ phận theo buôn bán, làm nữ vương người Thoán nàng sao có thể không hưng phấn.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, gắt gao ôm A Đại trong lòng, cảm xúc cũng phập phồng.
Tất cả đều phát triển dựa theo kế hoạch của hắn. Dựa theo chủ ý của hắn, người Thoán và người Bặc không chỉ là nguồn mộ lính quan trọng để hắn thành lập tư quân, còn là điểm trung tâm của sản nghiệp Tiêu gia ở Tây Vực. Sở dĩ hắn để Tôn Công Nhượng chạy tới Tây Vực, để Trương Võ Dương dẫn một đám công tượng (thợ thủ công) thiết lập xưởng súng ống bí mật ở khu người Thoán, thật ra cũng xuất phát từ loại suy tính này.
- Cảm ơn chàng, Tiêu lang.
A Đại thì thào tự nói, động tình mà nói:
- Người Thoán chúng ta có thể có ngày hôn nay, toàn bộ đều nhờ chàng. Mười vạn người Thoán không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần chàng ra lệnh một tiếng, chiến sĩ người Thoán chúng ta…
Khóe miệng A Đại lộ ra một chút ung dung:
- Người Hồ Tây Vực này thật sự là không đáng kể, trước khi chưa tới Tây Vực, thật ra trong lòng ta còn chưa nắm chắc, sau khi đến đây mới biết được, cái gọi là một quốc gia chẳng qua là vài tòa thành trì hơn mười vạn người, mấy ngàn binh mã mà thôi. Mà chúng ta tuy rằng chỉ có hơn mười vạn người, nhưng có thể tụ tập hơn 2 vạn chiến sĩ.
Nếu như thêm chiến sĩ người Bặc nữa, A Đại nghĩ, chúng ta tung hoành Tây Vực diệt thành quách của người Hồ này cũng đủ rồi.
- Ha ha, dã tâm nữ vương điện hạ của chúng ta thật lớn.
Tiêu Duệ yêu thương vuốt ve mái tóc dài màu nâu của A Đại.
- Đúng rồi, A Đại, qua mấy ngày, bộ hạ Lý Quang Bật của ta sẽ mang một đám ngựa lương thảo và quân sĩ tới tây tiếp tế, nàng hãy an bài tốt, tự nàng ra mặt, nhanh chóng thành lập một đội quân kiêu dũng vạn người. Còn nữa, để Trương Võ Dương chế tác súng ống nhanh hơn, mặc kệ tiêu tốn bao nhiêu, sản nghiệp Tiêu gia sẽ toàn lực thanh toán…
Giọng nói Tiêu Duệ đột nhiên trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
A Đại gật đầu, đột nhiên u oán nói:
- Chẳng lẽ chàng không ở thành Nam Vọng đoàn tụ với ta vài ngày sao?
- Không được, chúng ta còn nhiều thời gian.
Tiêu Duệ thở dài nói:
- Ta phái chạy tới thành Quy Tư nhanh một chút…
==============================
Thành Quy Tư đại khái là một tòa thành lớn phồn thịnh nhất trong bốn trấn An Tây Tây Vực.
Trên tường thành gạch vuông cao lớn dày rộng tinh kỳ phấp phới, trên tất cả cửa thành rộng lớn mà tràn ngập phong tình Hồ tộc đều là đồ án hoa văn, tính cả cửa thành và trên quan đạo sa mạc mờ mịt, xe ngựa người đi đường và thương khách các tộc lui tới không dứt.
3000 quân mã của Tiêu Duệ hạ trại xa xa ngoài thành Quy Tư. Chỗ cửa thành mở rộng, Ca Thư Hàn mang theo một đám quan liêu tướng quân từ phủ Đô Hộ Đại Đường, cùng với đám quyền quý nước Quy Tư, cùng nhau ra khỏi thành đón.
Một tấm thảm đỏ trải ra xa xa dưới đất, Tiêu Duệ một thân quan bào màu đỏ tía, thần thanh khí lãng, bước đi nhẹ nhàng. Phía sau, Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ giáp trụ đầy người, tay nắm mạch đao và bảo kiếm đi theo gắt gao, uy phong lẫm lẫm.
- Quận Vương, hạ quan Ca Thư Hàn dẫn các quan lại phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, nghênh đón Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, Đại đô đốc phủ Đô hộ An Tây, Tiết độ sứ An Tây!
Ca Thư Hàn hành lễ.
Tiêu Duệ cao giọng cười:
- Ca Thư tướng quân đa lễ, xin đứng lên, các vị đại nhân, tướng quân, xin đứng lên!
Tiêu Duệ nhẹ nhàng nâng Ca Thư Hàn dậy, lại khẽ mỉm cười với một đám quan lại phủ Đô hộ An Tây Đại Đường, làm bộ nâng đỡ.
Một người đàn ông trung niên mập mạp, đầu đội mũ vàng mắt xanh tóc nâu mang theo vài quyền quý Quy Tư kính sợ mà tới đón, hành lễ xuống:
- Tiểu Vương Quy Tư Vương Bạch Chấn, nghênh đón Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, Đại đô đốc!
Tuy Quy Tư là một quốc gia, nhưng bởi vì vương thành và biên giới chồng nhau với phủ Đô hộ An Tây, tuy rằng trên thực tế làm cho Quy Tư phồn vinh và yên ổn, nhưng trên khách quan cũng tương đương với Quy Tư không có vương quyền. Quy Tư Vương ở trong thành Quy Tư, chính là một ông chủ sống phóng túng tiêu diêu tự tại, không khác quá lớn với cấp dưới phủ Đô hộ An Tây.
Tiêu Duệ đương nhiên biết rõ trong lòng, nhưng trên mặt mũi cũng không thể để Quy Tư Vương khó khăn, cười cười, nâng Bạch Chấn dậy, hơi chắp tay thi lễ:
- Tiêu mỗ đi nhậm chức, sao dám làm phiền Đại Vương chào đón? Xin đại vương đứng lên.
Tiêu Duệ chẳng qua là khách sáo hai câu. Nhưng hắn thấy trong mắt Bạch Chấn hiện lên một chút thần sắc cảm kích, thậm chí đôi mắt đỏ lên, giống như có dậu hiệu rơi lệ, không khỏi âm thầm tò mò.
Hắn nào đâu biết rằng, mấy Đại đô đốc An Tây, Tiết độ sứ Đại Đường nhậm chức ở Tây Vực trước hắn đúng là thổ hoàng đế nói một là một, đều không có coi Quy Tư Vương ra cái gì. Xa không nói, nói tới Phu Mông Linh kia đi, Bạch Chấn thấy hắn đúng là phải quỳ xuống thi lễ.
Tuy rằng không hợp quy chế, nhưng tại An Tây bốn trấn cách hoàng đế bằng trời này, quyền uy của Tiết độ sứ An Tây càng kinh người hơn xa hoàng đế, làm sao có người dám tính toán việc này.