Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 6 - Chương 319: Mượn đường Thổ Phiên



‎‎Thành Tân Đường.



Gió thu thổi qua, lá rụng không tiếng động. Tiêu Duệ im lặng đứng trên thành lâu thành Tân Đường, ‎ngóng nhìn lãnh thổ quốc gia Tây Vực rộng lớn dưới Thông Lĩnh, thật lâu không nói gì. Ca Thư Hàn vội ‎vàng đi lên thành lâu, vội vàng nói:

‎- Quận Vương, Quy Tư có quân báo khẩn cấp truyền đến, Lý Tông khởi binh mưu nghịch, hoàng thượng ‎triệu đại quân An Tây ta vào quan bình định!



Tiêu Duệ thản nhiên cười:

‎- Rốt cuộc Lý Tông vẫn không kìm nổi… Ca Thư, ngươi cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng xua quân ‎đông tiến sao?



‎- Quận Vương, hạ quan nghĩ rằng, nếu chư Hồ Thông Lĩnh đã quy thuận thần phục, thế cục đã định, quân ‎ta không còn lo lại chuyện Tây Vực, tiếp theo cố gắng dẫn quân ra Ngọc Môn Quan, ứng chiếu lệnh bình ‎định của triều đình.

Ca Thư Hàn khom người nói.



Ca Thư Hàn cảm thấy nghi hoặc trong lòng, thế cục Tiểu Bột Luật sớm yên ổn, đại quân An Tây viễn ‎chinh có thể lui binh, mà tin tức Lý Tông mưu nghịch, đã truyền tới từ 2 ngày trước, đối với chiếu lệnh ‎của hoàng đế, Tiêu Duệ lại từ chối cho ý kiến, vẫn án binh bất động, mơ hồ có tư thế đóng quân lâu dài ‎ở thành Tân Đường.



Tiêu Duệ lại cười:

‎- Ca Thư, ngươi hãy lui ra đi, ta đều có chủ trương.



Mày Ca Thư Hàn nhảy dựng, nhưng không dám nói gì nữa, chỉ buồn bực đi xuống thành lâu.



Phong Thường Thanh nhẹ nhàng đi tới từ một bên thành lâu, cúi người thi lễ:

‎- Quận Vương, Thường Thanh phụng mệnh tới gặp.



‎- Thường Thanh, Bổn Vương đạt được tin tức, hoàng thượng triệu tập mười vạn binh lực cả nước chia ‎ba đường xuất phát tới Đồng Quan, mà cùng lúc đó, Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng cũng dẫn 5 ‎vạn quân nhanh chóng rời Kiếm Nam, tiến quân Tần Châu, từ phía sau tạo thành bọc đánh đối với phản ‎quân Lý Tông… Ngươi nói thật ra xem, Lý Tông này có phải chắc chắn bại hay không?

Tiêu Duệ chậm rãi nói, đôi mặt sáng ngời có thần lại quay đầu nhìn về phía Thổ Phiên cách đó không xa.



Phong Thường Thanh trầm ngâm một chút, cất cao giọng nói:

‎- Quận Vương, Lý Tông bí quá hóa liều tất là có chỗ dựa vào. Thường Thanh nghĩ rằng, Lý Tông tất sẽ ‎cấu kết với người Thổ Phiên. Nếu quân Thổ Phiên chia binh làm hai đường, một đường tiến công Kiếm ‎Nam Đạo, như vậy quân Kiếm Nam Trịnh Lũng tất sẽ bị buộc trở về Kiếm Nam; mà một đường khác, ‎binh ra Thiện Châu, thứ nhất hình thành phối hợp với phản quân Lý Tông, thứ hai kiềm chế đại quân triều ‎đình. Dưới hai gọng kìm, có lẽ phản quân Lý Tông…



Nói tới đây, Phong Thường Thanh không tiếp tục nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Duệ sắc mặt trầm ổn.



Tiêu Duệ im lặng, nửa ngày mới nhoẻn miệng cười:

‎- Thường Thanh quả nhiên kiến thức bất phàm… Lời ngươi nói, giống như ta nghĩ tới. Lý Tông không ‎phải thằng ngốc, hắn mưu tính đã lâu, nếu không có kế sách hoàn hảo, nhất định hắn sẽ không khởi binh ‎qua loa. Hắn hoạt động ở Lũng Hữu, khả năng lớn nhất chính là có cấu kết với người Thổ Phiên… Mà chỉ ‎cần người Thổ Phiên đồng ý xuất binh, Lý Tông sẽ nhiều hơn vài phần thắng.



Tiêu Duệ lấy tay chỉ phía Thổ Phiên, thở dài:

‎- Quân ta đại thắng quân mã Thổ Phiên ở Liên Vân Bảo, mà quân mã Thổ Phiên cũng không có thái độ ‎phản công, tất nhiên là có liên quan đến việc này… Quả nhiên là mất trí rồi, vì một thứ gọi là ngôi vị ‎hoàng đế, không ngờ cấu kết dị tộc, đặt đồng bào ta dưới gót sắt của người Thổ Phiên, cực kỳ đáng ‎giận!



Phong Thường Thanh im lặng không nói.



‎- Thường Thanh, hoàng thượng triệu quân An Tây ta ra Tây Vực bình định, ý ngươi như thế nào?

Tiêu Duệ lại hỏi một câu.



Khóe miệng Phong Thường Thanh lộ ra nụ cười, đột nhiên khom người nói:

‎- Thường Thanh cả gan, đề nghị Quận Vương dùng thế chư Hồ Thông Lĩnh phản loạn chưa bình để từ ‎chối, tạm hoãn điều quân trở về bình định.



Tiêu Duệ nhíu mày:

‎- Ồ? Lời này có ý gì?



‎- Dựa theo lẽ thường, Quận Vương dẫn đại quân An Tây điều quân trở về Quy Tư, sau đó tới Hà Tây, có ‎thể tạo thành thiệt hại nghiêm trọng từ phía sau đối với phản quân Lý Tông, đến lúc đó công bình định ‎tất là sự nghiệp to lớn hơn người…



Nhưng kỳ thật không bằng, quân ta ở trên Thông Lĩnh, chờ quân ta xuống Thông Lĩnh thu quân Tây vực, ‎lại chỉnh quân vào Ngọc Môn Quan, tốn thời gian lâu ngày… Xin thứ cho Thường Thanh nói thẳng, phản ‎quân Lý Tông không được lòng người, ngay cả có người Thổ Phiên tương trợ, cũng nhất định khó thoát ‎khỏi kết cục bị giết…. Chờ sau khi hoàng thượng tiêu diệt phản quân Lý Tông, Quận Vương mới chậm ‎chập dẫn quân đuổi tới, hoàng thượng tất sẽ sinh ra bất mãn trong lòng, không chừng còn có thể trị ‎Quận Vương một tội danh cứu viện bất lực…



Phong Thường Thanh cẩn thận nói, liếc Tiêu Duệ một cái, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, lúc này mới tiếp ‎tục cúi đầu nói tiếp:

‎- Nếu đã như vậy, không bằng không xuất binh, dù sao Lý Tông thua trận không thể nghi ngờ, Quận ‎Vương cần gì phải đi tranh vũng nước đục này? Cố hết sức không được lòng, không bằng…



Tiêu Duệ nhảy dựng trong lòng, Phong Thường Thanh thật sự là nói tới suy nghĩ của hắn. Mà điều này, ‎cũng là nhân tố quan trọng hai ngày này hắn chậm chạp không có quyết định điều quân trở về Tây Vực.



Nhưng giống như lời Phong Thường Thanh nói vậy, án binh bất động ở trên Thông Lĩnh, tương lai cũng ‎khó đối mặt với hoàng đế. Quan trọng hơn là, lợi dụng cơ hội Lý Tông phản loạn tiến công Trung ‎Nguyên, đây là chuyện tình Tiêu Duệ mưu tính đã lâu, như thế nào có thể buông tha.



‎…



‎…



Tiêu Duệ chậm rãi đi xuống thành lâu thành Tân Đường, Ca Thư Hàn đã dẫn đầu các tướng chờ ở dưới ‎thành lâu. Ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu Duệ lướt qua người các tướng, eo lưng ưỡn thẳng, ngang ‎nhiên nói:

‎- Ca Thư Hàn!



Đầu mày Ca Thư Hàn nhảy dựng, bước ra khỏi hàng khom người nói:

‎- Có hạ quan!



‎- Lý Tông mưu phản, hoàng thượng triệu quân mã An Tây ta vào quan bình định. Bổn vương lệnh ngươi ‎suốt đêm trở về Quy Tư, nhanh chóng triệu tập 5 vạn binh mã vào Ngọc Môn Quan, tới gần Lương Châu.

Tiêu Duệ trầm giọng nói xong, không đợi Ca Thư Hàn đáp lời liền khoát tay:

‎- Ngươi xuất phát đi!



Ca Thư Hàn do dự một chút, giương mắt vừa lúc trông thấy khuôn mặt uy thế lẫm lẫm kia của Tiêu Duệ, ‎không khỏi thở dài trong lòng, chắp tay:

‎- Hạ quan tuân lệnh!



Ca Thư Hàn vội vàng rời đi.



‎- Đoạn Tú Thực!

Tiêu Duệ quăng ánh mắt về phía Đoạn Tú Thực thần sắc bình tĩnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn ‎nhạt.



Đoạn Tú Thực hơi sửng sốt, vội vàng bước ra khỏi hàng khom người:

‎- Có mạt tướng!



‎- Đoạn Tú Thực, bổn vương lệnh ngươi làm Đại đô đốc thành Tân Đường, dẫn quân 5000 vĩnh viễn trấn ‎thủ Liên Vân Bảo, ngươi có bằng lòng hay không?

Tiêu Duệ tiến lên một bước, vỗ nhẹ bả vai Đoạn Tú Thực.



Đoạn Tú Thực cắn chặt răng:

‎- Mạt tướng tuân lệnh.



‎- Chỉ có điều, hiện giờ ta chỉ có thể lưu lại cho ngươi 2000 nhân mã… 3000 sĩ tốt phía sau, ta sẽ lệnh Ca ‎Thư Hàn triệu tập cho ngươi sau… Tuy nhiên, bổn vương có thể lưu lại cho ngươi ba khẩu pháo…

Nụ cười của Tiêu Duệ chợt tắt:

‎- Thành Tân Đường mới di dân tới, hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm, chuyện tình liên ‎quan đến quốc uy Đại Đường, trách nhiệm của ngươi trọng đại, vạn lần không thể có một chút buông ‎thả.



Đoạn Tú Thực xúc động nói:

‎- Mạt tướng nhất định nứt gan nhỏ mật, chết không chối từ!



Tiêu Duệ gật đầu, chậm rãi quay người lại, khoát tay áo:

‎- Các tướng còn lại, theo ta mượn đường Thổ Phiên, tiến binh Lương Châu bình loạn!



Lời này vừa nói ra, các tướng đều hít một ngụm khí lạnh. Phong Thường Thanh cả kinh trong lòng, vội ‎váng tiến lên nhỏ giọng nói:

‎- Quận Vương, từ đây mà vào Thổ Phiên, địa thế hiểm trở, hành quân không dễ; còn nữa, quân ta đơn ‎độc xâm nhập Thổ Phiên, sợ là…



Tiêu Duệ thản nhiên cười:

‎- Địa thế hiểm trở, so với Thông Lĩnh thì như thế nào? Nếu quân ta có thể vượt qua Thông Lĩnh từ Tây ‎Vực, từ đây vào thẳng cảnh nội Thổ Phiên, thì có gì khó? … Không cần nói nữa, truyền quân lệnh của ‎bổn vương, sáng sớm ngày mai tiến quân Thổ Phiên!



‎…



‎…



Mượn đường Thổ Phiên là quyết định Tiêu Duệ suy nghĩ mãi mới làm ra. Phân tích từ rất nhiều tin tức ‎hắn đạt được trước mắt, nội loạn Thổ Phiên đã nổi, Tân nữ vương Trác Mã của Thổ Phiên đã nắm giữ ‎một bộ phận binh mã Thổ Phiên, hơn nữa ban bố “Giải phóng nông nô” cùng với Đô Tùng Mang Bố Kết, ‎vương thất Thổ Phiên chiếm được sự ủng hộ của rất nhiều bình dân Thổ Phiên, mà một số ít thương ‎nhân Thổ Phiên vì cam đoan lợi lích của mình, cũng đều đầu nhập về phía Đại Đường ủng hộ vương thất ‎Thổ Phiên.



Cứ như vậy, Trác Mã mơ hồ có được lực lượng có thể chống lại Đỗ Tán, mặc dù phần lớn binh lực còn ‎nằm trong tay Đỗ Tán.



Vì thoát khỏi khốn cảnh chính trị quốc nội, Đỗ Tán đáp ứng Lý Tông “mời”, ý đồ thông qua tấn công Đại ‎Đường đục nước béo cò củng cố quyền lực thống trị của mình, tất nhiên sẽ điều động hơn phân nửa ‎quân mã hoặc là tiến công Kiếm Nam, hoặc là binh ra Thiện Châu.



Mà lúc này, nếu hai vạn đại quân An Tây của Tiêu Duệ đông tiến từ thành Tân Đường, chắc chắn Đỗ Tán ‎sẽ trở tay không kịp, qua loa rút lui binh mã tập kích Đại Đường trở về. Một thời gian rút lui như vậy, đủ ‎để quân Đường xuyên qua đất nước Thổ Phiên, thẳng tới Lương Châu.



Mượn đường Thổ Phiên, thứ nhất có thể rút ngắn thời gian cứu viện Trường An, thứ hai có thể giải uy ‎hiếp thật lớn Thổ Phiên tập kích quấy rối Đại Đường, thứ ba còn có thể hình thành “lên tiếng ủng hộ” Trác ‎Mã trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, cho thêm ngọn lửa nội loạn vừa mới dấy lên của Thổ Phiên một mồi ‎lửa.



Kỳ thật, từ lúc quân Đường đánh hạ Liên Vân Bảo, quân mã Thổ Phiên thảm bại chạy toán loạn, Trác Mã ‎cũng đã bí mật phái người tới thỉnh cầu Tiêu Duệ, khẩn cầu hắn phái một bộ phận binh lực tiến vào Thổ ‎Phiên, trợ giúp nàng nhanh chóng nắm giữ thế cục Thổ Phiên trong tay.



Hai vạn quân An Tây Đại Đường chỉ huy đông tiến, buổi sáng ngày thứ hai liền bước vào lãnh thổ Thổ ‎Phiên. Quân Đường đi qua phía trên cao nguyên hoang tàn vắng vẻ, mãi đến nửa tháng sau, mới tới một ‎chỗ vùng biên thảo nguyên tên là Thương Thác. Từ núi cao trùng điệp tịch mịch trống trải nhảy vào thảo ‎nguyên màu xanh cây cỏ um tùm trâu dê khắp nơi, khiến cho đám sĩ tốt quân Đường rung động thật lớn.



Một hồ nước hình tròn gió êm sóng lặng, một đồng cỏ màu xanh màu vàng cùng xuất hiện giống như ‎một mảnh gấm, bày ra phía trên cao nguyên, mây nhạt gió nhẹ, cảnh sắc đẹp không sao kể xiết.



Nhưng hai vạn quân mã đột nhiên đến, nháy mắt liền quầy rầy sự yên lặng của phiến thảo nguyên này. ‎Tiếng bước chân và tiếng hiệu lệnh giống như sấm dậy, chấn động mặt cỏ dưới chân, vô số trâu dê bối ‎rối chạy trốn bốn phía, mà dân chăn nuôi Thổ Phiên thì vứt bỏ trâu dê tan tác như chim thú.



Tiêu Duệ phất tay trên lưng ngựa, đại quân bỗng nhiên dừng lại, trận hình không loạn, ngay ngắn trật tự.



Bên hồ, chỗ một lều vải nho nhỏ, một thiếu nữ Thổ Phiên đầu đội kim quan mặc Vương phục Thổ Phiên ‎hoa lệ, thật sự là Nữ Vương Thổ Phiên Trác mã, công chúa Thổ Phiên lúc trước khi ở Trường An khiến ‎Tiêu Duệ cảm thấy rất không đơn giản. Trác Mã rời khỏi lều vài, hai thị nữ hai bên chậm rãi giẫm lên mặt ‎cỏ xốp đi về phía Tiêu Duệ.



Sĩ tốt quân Đường đông nghìn nghịt chiếm cứ không gian từ miệng cốc thông tới thảo nguyên, đao ‎thương san sát, sát khí tràn ngập, giống như một con mãnh thú chỉ chọn người mà cắn nuốt, mà Trác ‎Mã đi tới duyên dáng kia, thật giống như là một con dê non đợi làm thịt.‎


Trác Mã cười, khom người xuống thi lễ:

‎- Trác Mã gặp qua Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường điện hạ, Trác Mã chờ Quận Vương ở nơi này đã lâu.



Trác Mã khoát tay áo, hai thị nữ lui sang một bên.



‎- Nhiều ngày không gặp, công chúa đã trở thành Nữ Vương Thổ Phiên như nguyện, trước tiên Tiêu mỗ ‎chúc mừng Nữ Vương.

Tiêu Duệ thản nhiên cười, chắp tay.



Trác Mã mỉm cười tới gần, một mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể theo gió nhẹ thổi vào lỗ mũi mẫn cảm ‎của Tiêu Duệ, Tiêu Duệ không kìm nổi hắt hơi một cái. Trác Mã ngẩn ra, tiếp đó hé miệng cười nhẹ.



‎- Trác Mã cảm tạ Quận Vương trợ giúp. Giờ phút này, hơn phân nửa quân mã Đỗ Tán xuất chinh Kiếm ‎Nam, có 2 vạn đại quân này của Quận Vương, thêm 2 vạn quân mã Thổ Phiên Trác Mã nắm trong tay, ‎chúng ta cùng tấn công thành La Ta, Đỗ Tán tất sẽ bại… Sau khi chuyện hoàn thành, Thổ Phiên nguyện ý ‎thần phục hoàng đế Đại Đường bệ hạ nhiều thế hệ…

Trác Mã nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác, sóng vai đứng chung với Tiêu Duệ cùng một chỗ, nhìn ‎quân trận Đại Đường quân uy nghiên nghị cách đó không xa trước mắt, vui sướng trong mắt không cần ‎nói rõ cũng biết.



Nhưng niềm vui của Trác Mã nháy mắt liền tiêu tan, bởi một câu của Tiêu Duệ.



‎- Nữ Vương, lần này Tiêu mỗ tiến quân Thổ Phiên, cũng không phải là vì trợ giúp Nữ Vương tranh đoạt ‎quyền lực, mà là vì mượn đường Thổ Phiên, xuất binh bình định Lương Châu.

Tiêu Duệ thản nhiên nói.



Thân thể Trác Mã chấn động, run giọng nói:

‎- Quận Vương… ngài…sao ngài có thể nói không giữ lời?



‎- Nữ Vương, Đại Đường không dễ tham gia quốc sự của Thổ Phiên, chuyện tình của bản thân các ngài, ‎vẫn tự mình giải quyết đi.

Phản ứng của Trác Mã sớm nằm trong dự đoán của Tiêu Duệ, hắn không để ý tới ánh mắt giống như ‎muốn ăn thịt người của Trác Mã:

‎- Quân ta chỉ mượn đường, không hơn.



‎- Ngươi…

Trác Mã đột nhiên có một loại cảm giác bị người lừa gạt, tiếp đó là thất vọng thật sâu. Nàng vốn nghĩ ‎rằng, có cường lực quân Đường trợ giúp, nàng có thể như nguyện lấy được quyền chỉ huy quân đội ‎thành La Ta, từ đó thống nhất Thổ Phiên, đoạt lại quyền lực thuộc về vương thất Thổ Phiên, trở thành ‎Nữ Vương điện hạ Thổ Phiên chân chính…



Nhưng nam nhân trước mắt này lại nói: chỉ mượn đường mà thôi.



Thân thể Trác Mã phát run, hai chân nàng mềm nhũn, không ngờ đặt mông ngồi lên cỏ.



Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười thản nhiên, cúi người duỗi tay về phía Trác Mã.



‎- Nữ Vương không cần như thế. Lý Tông khởi binh mưu phản, Tiêu mỗ dẫn quân phụng hoàng lệnh bình ‎định, tự nhiên là không thể ở Thổ Phiên lâu… Nữ Vương đừng buồn, Đỗ Tán cấu kết nghịch tặc Lý Tông ‎của Đại Đường, khởi binh tập kích quấy rối lãnh thổ Đại Đường, chỉ cần Đại Đường bình định loạn Lý ‎Tông rồi, Tiêu mỗ tất sẽ dâng tấu xin hoàng thượng, nhanh chóng xuất binh vào Thổ Phiên, trợ giúp Nữ ‎Vương diệt Đỗ Tán.



Trác Mã ảm đạm thở dài, thần sắc cũng dần dần bĩnh tĩnh trở lại, lạnh lùng liếc Tiêu Duệ một cái:

‎- Lời Quận Vương nói, Trác Mã còn có thể tin tưởng sao?



‎- Nữ Vương tin tưởng cùng tốt, không tin cũng thế… Thế cục hiện giờ, tất nhiên Nữ Vương thấy rõ ràng. ‎Lý Tông mưu phản tất bình (sẽ bị bình định), Đỗ Tán và Lý Tông cấu kết ý đồ tai nạn và rắc rối Đại ‎Đường, hoàng đế Đại Đường tất sẽ không bỏ qua Đỗ Tán… Mà đây, chính là cơ hội của Nữ Vương! Chỉ ‎cần quân Đường vào Thổ Phiên, Nữ Vương lên cao gọi lớn, sợ gì Đỗ Tán không diệt? Diệt gia tộc Đỗ ‎Tán, thế lực đại gia tộc Thổ Phiên khác, chắc chắn sụp đổ, tới lúc đó, chuyện Nữ Vương thống nhất Thổ ‎Phiên nằm ở trong tầm tay.

Tiêu Duệ cười cười, thuận tay kéo Trác Mã lên.



Trác Mã im lặng nửa ngày, thở dài yếu ớt:

‎- Hy vọng lần này Quận Vương không lừa gạt ta, nếu như có được quân Đường trợ giúp, Trác Mã vô ‎cùng cảm kích.



Tiêu Duệ cao giọng cười:

‎- Tiêu mỗ chỉ ăn ngay nói thật, về phần thế cục trong nước Thổ phiên, vẫn cần bản thân Nữ Vương cố ‎gắng mới được.



‎- Chỉ cần ngài có thể giúp ta, Trác Mã…

Trác Mã đột nhiên dán thân thể qua, dùng một loại tư thế cực kỳ mờ ám ôn tồn lẩm bẩm nói:

‎- Trác Mã nguyện ý…



Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp đó âm thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, không dấu diễm tránh né đi, cất cao ‎giọng nói:

‎- Nữ Vương khách khí… Như vậy Tiêu mỗ bái biệt!



Bờ nam Hoàng Hà, gió lạnh gào thét, một mảnh sát khí tràn ngập trong trời đất.



Đại quân được xưng 20 vạn của Lý Tông đông tiến từ Lương Châu, cuối tháng 9 năm Khai Nguyên thứ ‎‎26 vượt qua Hoàng Hà, thẳng tới Nguyên Châu, mà ba lộ quân Đường tiếp viện Trường An hiện nay đã ‎gần tới Nguyên Châu.



Cánh đồng bát ngát tiêu điều.



Trong quân doanh tinh kỳ phấp phới, Lý Tông phóng ngựa ra viên môn, cùng với tướng lãnh tâm phúc ‎phía sau. Lý Tông thần sắc bình tĩnh, roi ngựa trong tay chỉ về phía Nguyên Châu xa xa, đón gió cất cao ‎giọng nói:

‎- Các vị, quân ta có thể sẽ chiến một trận với bọn chúng trên Nguyên Châu! Chỉ một trận chiến này, quân ‎ta có thể tới gần Trường An, đạt sự có thể thành công. Các vị, tết Nguyên Tiêu năm nay, chúng ta có thể ‎trải qua ở Trường An.



Các vị tướng đều khom người hô trên lưng ngựa:

‎- Đại sự có thể thành, chúng mạt tướng chúc mừng vương gia!



Khóe miệng Lý Tộng lộ ra một nụ cười đắc ý, hiên ngang ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời mây mù ‎rậm rạp kia, mặc cho gió lớn thổi qua mái tóc của hắn.



Cảm giác nắm giữ tất cả thật tốt. Lý Tông chậm rãi cúi đầu xuống, gắt gao nắm chặt tay.



Trong mắt Lý Tông, đại sự của hắn cơ bản đã hoàn thành hơn phân nửa. Giờ phút này, binh mã Kiếm ‎Nam Đạo Trịnh Lũng bởi vì binh mã Thổ Phiên tập kích quấy rối Kiếm Nam, mà không thể không quay trở ‎về Kiếm Nam. Mà có một bộ phận quân mã Thổ Phiên đang hướng tới Thiện Châu, chỉ cần khiến một lộ ‎quân mã Thổ Phiên này hợp binh một chỗ với đại quân của hắn, đối mặt trực diện với mười vạn binh mã ‎Lý Long Cơ triệu tập đến, hắn có phần thắng tuyệt đối.



Chỉ cần hắn cố gắng hạ được mười vạn quân mã tập trung ở Nguyên Châu này, hắn có thể vào thẳng ‎Trường An, đuổi Lý Long Cơ từ trên ngôi vị hoàng đế xuống. Có người Thổ Phiên kiềm chế, hoàng đế ‎Đại Đường sẽ không dám triệu tập toàn bộ binh lực tại Trường An, mà ngay cả hoàng đế được ăn cả ‎ngã về không, triệu tập binh mã cả nước ở bên ngoài Trường An, Lý Tông cũng rất tin tưởng, quan hệ ‎mờ ám mấy năm nay giữa mình và các vị Tiết độ sứ cũng không phải uổng phí.



Đối với một số Tiết độ sứ mà nói, có lẽ sẽ không khởi binh theo Lý Tông, nhưng chỉ cần Lý Tông chiếm ‎ưu thế trong chiến tranh với hoàng đế, bọn họ lại có thể bằng mặt không bằng lòng với chiếu lệnh của ‎hoàng đế, ngầm phối hợp hành động của Lý Tông. Thậm chí, làm phản.



Đây là ám chiêu lớn nhất của Lý Tông, cũng là chỗ hắn dựa vào.



Kiêng kị lớn nhất của Lý Tông chính là Tiêu Duệ Tây Vực. Nếu Tiêu Duệ khởi binh từ Tây Vực, đâm một ‎đao phía sau lưng hắn, đó chỉ có thể là vết thương chí mạng. Cho nên, hắn cực kỳ chú ý đối với hành ‎động của Tiêu Duệ, mỗi ngày đều có thám mã trở về báo tin tức từ Tây Vực.



Lý Tông rất yên tâm, trước mắt Tiêu Duệ còn đang ở Tiểu Bột Luật, cho dù Tiêu Duệ lập tức quay về Tây ‎Vực từ Tiểu Bột Luật, lại vào quan từ Tây Vực, cũng không kịp rồi. Chờ hắn dẫn quân vào Ngọc Môn ‎Quan, Lý Tông đã sớm thành đại sự ngồi ẩm yến trong hoàng cung Trường An.



Một khi đi lên ngôi vị hoàng đế Đại Đường, một Tiêu Duệ nho nhỏ tính là cái gì? Nhớ tới đủ loại gút mắc ‎và ân oán cùng với Tiêu Duệ, thần sắc trên mặt Lý Tông dần dần âm trầm, một sát khí mãnh liệt chợt lóe ‎lên rồi biến mất.



Hắn quay đầu ngựa, đang muốn phóng ngựa về doanh, đột nhiên một con chim bay nhanh tới.



Lập tức, một giáo úy sắc mặt có chút bất an, vội vàng hô trên lưng ngựa:

‎- Vương gia, hai lộ binh mã Thổ Phiên đột nhiên rút về cảnh nội Thổ Phiên. Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng ‎dẫn quân từ Tùng Châu lại tiếp tục huy quân bắc thượng.



Cái gì? Lý Tông nghe báo sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, hắn khàn khàn cổ họng quát:

‎- Việc này thật sao?



‎- Hồi bẩm Vương gia, một ngày trước binh mã Thổ Phiên đột nhiên rút về nước, trước đó cũng không ‎có thông báo cho quân ta, chuyện xảy ra đột nhiên…

Giáo úy kia xoay người xuống ngựa, quỳ gối trước ngựa Lý Tông.



Lý Tông cắn chặt môi, một chút máu chảy ra từ khóe miệng.



Thân thể hắn run rẩy lập tức nhảy xuống, lảo đảo một cái. Phía sau, một thiên tướng vội vàng tiến tới, ‎đỡ hắn một phen.



Sắc mặt Lý Tông trắng bệch, roi ngựa trong tay vô lực buông xuống đất, âm trầm mà mắng một tiếng:

‎- Thổ Phiên chó! Vậy, hướng đi của Tiêu Duệ kia như thế nào?



Lý Tông đột nhiên giận dữ hét.



Giáo úy lắc đầu:

‎- Vương gia, tạm thời không có tin tức truyền đến.



‎===========



Hoàng cung.



Lý Long Cơ sắc mặt âm trầm, quanh quẩn hai vòng trong ngự thư phòng, bỗng nhiên một cước đá văng ‎tiểu thái giám báo tin, bước ra ngự thư phòng.



Đứng ở cửa ngự thư phòng, Lý Long Cơ hơi phẫn nộ mà rống lên một tiếng:

‎- Cao Lực Sĩ, lão già kia, lão nô tài!



Cao Lực Sĩ từ cách đó không xa thở hổn hển chạy tới:

‎- Hoàng… Hoàng thượng, có nô tài!



‎- Ngươi triệu mấy tên rác rưởi vô dụng Chương Cừu Kiêm Quỳnh kia vào cung cho trẫm…

Lý Long Cơ hung hăng mà trừng mắt liếc Cao Lực Sĩ một cái.



Cao Lực Sĩ biết tâm tình hoàng đế cực kỳ không tốt, cũng không dám chậm trễ, thân thể loạng choạng ‎vội vàng chạy ra ngoài cung. Nhưng không chạy được hai bước, lại nghe Lý Long Cơ hô một câu:

‎- Trở về!



Cao Lực Sĩ thở dài trong lòng, cũng không có hỏi cái gì, chỉ yên lặng mà đứng cúi đầu.



Chỉ nghe Lý Long Cơ phẫn nộ mà gầm nhẹ:

‎- Không ngờ trẫm xem thường tiểu tặc Lý Tông này, hắn, không ngờ hắn quan hệ mờ ám với mấy Tiết ‎độ sứ các trấn sau lưng trẫm… Chờ trẫm bình định phản quân Lý Tông rồi, trẫm tất sẽ tru sát cả nhà mấy ‎tên nghịch tặc này…



Cao Lực Sĩ câm như hến mà cúi đầu không nói. Làm lão nô tài đi theo Lý Long Cơ nhiều năm, hắn biết ‎rõ tâm tình Lý Long Cơ giờ phút này phức tạp và ác liệt, hiện giờ, trừ việc bảo trì trầm mặc ra, không có ‎biện pháp gì tốt hơn.



‎- Còn nữa, Tiêu Duệ kia còn không có xuất binh Tây Vực sao?

Tâm tình Lý Long Cơ dường như dần dần bình tĩnh trở lại, lạnh giọng hỏi.



‎- Hoàng thượng, hiện giờ dường như Tiêu Quận Vương đang trên đường điều quân trở về từ Tiểu Bột ‎Luật…

Nói tới đây Cao Lực Sĩ rùng mình trong lòng, ngẫm nghĩ một chút tiếp tục nói:

‎- Hoàng thượng, từ Tiểu Bột Luật quay về lại chỉnh quân vào quan từ Tây Vực, sợ là không có thời gian ‎một tháng là không được…



‎- Hừ, quên đi, trẫm cũng không trông cậy vào hắn.

Lý Long Cơ hung hăng chà chân, nghiến răng nghiến lợi nói:

‎- Truyền ý chỉ của trẫm, trấm muốn đích thân tới Nguyên Châu, quyết một trận tử chiến với tiểu tặc kia.



Đuôi mày Cao Lực Sĩ nhảy dựng, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, hô:

‎- Hoàng thượng, tuyệt đối không thể. Có mười vạn đại quân triều đình tập kết ở Nguyên Châu, phản ‎quân Lý Tông tất không thể bước thêm một bước… Hoàng thượng chính là ngôi cửu ngũ, tuyệt đối ‎không thể tự mình phạm hiểm….



Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng:

‎- Trẫm nên làm gì bây giờ? Ngồi trong thành Trường An, chờ phản quân Lý Tông công vào sao?



‎…



‎…



Lý Long Cơ trở lại trong ngự thư phòng chậm rãi ngồi xuống, Cao Lực Sĩ vội vàng dâng lên một chén ‎trà nóng.



Ngự giá thân chính kia tất nhiên là một câu nói lúc tức giận, hắn làm sao lại tự mình lên chiến trường.



Lấy lại bình tĩnh, Lý Long Cơ thở dài:

‎- Lão già kia, nhanh chóng truyền gọi Lĩnh Nam Kinh Lược Sứ Phạm Thường Tại, Đại tổng quản Giang ‎Nam đạo hành quân Mã Như Long, lại triệu tập binh mã từ hai nơi lập tức tiến tới Trường An, hộ vệ ‎Trường An.



Cao Lực Sĩ cúi đầu lên tiếng, vội vàng rời đi. Lúc rời cửa, hắn đã thấy Võ Huệ Phi duyên dáng trong ‎vòng vây của cung nữ đang đến.



‎- Lão nô bái kiến nương nương.

Cao Lực Sĩ yên lặng hành lễ.



‎- Đại tướng quân, hoàng thượng…

Võ Huệ Phi thoáng quăng qua cái nhìn hỏi ý.



‎- Nương nương… hoàng thượng tâm tình không tốt, đang phiền não vì chuyện chiến sự…

Cao Lực Sĩ thở dài:

‎- Lão nô có hoàng mệnh trong người, trước lui xuống.‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.