Màn đêm lại buông xuống, tốc độ chạy của thuyền Burley chậm lại, thân thuyền phát ra ánh sáng màu xanh lá lờ mờ, đèn trên khoang thuyền sáng lên, ngọn đèn ấm áp ở trong màn đêm giá rét lộ ra vẻ mê người vô cùng.
“Hắt xì, hắt xì, hắt xì, Siren, hắt xì, đại gia anh, hắt xì!” Chung Ly xoa xoa cái mũi cay cay, cố sát lại gần đống lửa. (Túy: tìm hiểu trên baike thì ảnh nói rằng “đại gia anh” / “đại gia ngươi” là phương ngôn Bắc Kinh, mang 3 nghĩa: một là bác, hai là để chỉ người già đáng được tôn kính, ba là mắng chửi tám đời tổ tông, được dùng như một câu cửa miệng, bây giờ thường dùng như một câu nói phát ti3t bất mãn giữa bạn bè với nhau, hiện tại câu chửi này nam nữ đều dùng được, nữ dùng thì rất có khí khái, haha. Ở đây Chung Ly mắng người theo nghĩa thứ ba.)
Siren vừa nhảy vào biển, tám con bò cũng không kéo về được.
Chung Ly đành phải tự mình leo lên thuyền trước, không dám đi vào buồng nhỏ trên thuyền, ai biết bên trong có cất giấu thứ gì kì kì quái quái hay không. Dù sao cũng xem phim kinh dị của Mỹ từ lúc nhỏ đến lớn, hiểu sâu sắc một đạo lý đó là tự làm bậy không thể sống.
Tìm cái chậu, ném mấy tấm gỗ bị vểnh lên ờ trên thuyền vào đó, rồi ném cây đuốc vào. Lửa lập tức bùng lên, ngọn lửa màu đỏ nuốt chửng miếng gỗ. Chung Ly nghe thấp thoáng có tiếng gì đó phát ra từ giữa thân boong thuyền.
Thân thể Chung Ly rụt lại một cái, Chung Ly tiện tay tiếp tục phá hoại cạy một miếng gỗ trên boong thuyền, ném vào.
Thuyền Burley: Hu hu hu hu π_π
“Sao lại có loại âm thanh này, Siren chết dưới biển rồi sao.” Chung Ly vỗ mạnh một cái vào sàn thuyền, đứng dậy nhìn Siren lên thuyền hay chưa.
Thuyền Burley: Đau quá ~~ π_π
Mặt biển đen như mực, không hề có bất kì động tĩnh nào. Chung Ly nắm thật chặt mép thuyền, cúi người áp sát thân thể.
“Siren ơi ~~” Chung Ly gọi.
Thuyền Burley: Đau quá ~~ π_π
“Anh mau trở lại ~” Sắp bị hù chết, khốn khiếp.
“Siren à ~”
“Cá nướng lớn ~”
“Thầy giáo, anh trai ~”
Kêu nửa ngày, ngoài khơi vẫn không có tiếng động.
“Anh yêu ~” Chung Ly không thể nhịn được nữa kêu một câu.
“Chuyện gì?” Phía sau truyền đến giọng đáp.
“Ai đó!” Chung Ly lập tức xoay người nhìn lại, vậy mà lại là Siren, tóc vẫn còn ướt, đang ngồi bên cạnh đống lửa hong khô quần áo.
“Sao anh ở chỗ này?” Chung Ly chỉ vào Siren, hỏi.
“Lên đây từ sớm, nhìn ngươi kêu gọi vui vẻ như vậy, không muốn làm phiền ngươi.” Siren mặc áo sơ mi vào, lại là một bộ dáng dấp khí phách. “Bọn họ sẽ tỉnh dậy. Thu dọn một chút, chúng ta phải về thuyền Maryanne.”
Siren đạp một miếng gỗ vểnh lên trên boong thuyền, giẫm mạnh một cái, lại cầm lấy tấm gỗ bị phá hủy kia, bắt chước làm theo, “bộp bộp bộp” ném rất nhiều mảnh gỗ vào đống lửa.
“Hả?” Dáng vẻ của bảy bộ xương khô đồng loạt nhìn qua thật sự là chấn động lòng người, Chung Ly che mắt quay đầu đi.
Trên mặt biển mênh mông vô bờ bến, có một chút ánh sáng nhạt. Ánh sáng nhạt? Chẳng… Chẳng lẽ là thuyền Maryanne?!
Chung Ly kéo kéo áo Siren, “Nhìn! Có phải thuyền Maryanne không?”
Siren nghe thấy tiếng, quay đầu lại, phát hiện thật sự có cái gì đó đang đến đây.
“Có thể chạy đến chỗ đó không?” Siren hỏi bảy bộ xương khô.
Bộ xương khô số 1 trả lời: “Việc này anh phải hỏi Burley.”
“Là ai?”
“Chiếc thuyền này.”
Bộ xương khô số 2 giải thích: “Quên nói với mấy anh, con thuyền này có ý thức.”
“…” Chung Ly im lặng liếc nhìn đống lửa vẫn đang cháy, không nói lời nào.
“Tôi hỏi giúp mấy anh một chút.” Bộ xương khô số 5 nói.
Thuyền Burley: Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn o( ̄ヘ ̄o)
“Nó nói không muốn.” Bộ xương khô số 5 dường như có hơi khó xử.
“Không sao, loại công việc ngoại giao này cứ giao cho Siren là được. Đi nào, Siren!” Chung Ly vỗ vỗ vai Siren, giao phó trọng trách.
Siren bất đắc dĩ lắc đầu, dùng giày đá một cái ở trong chậu, lấy một khúc gỗ đang cháy ra.
Nhìn xung quanh một chút, Siren tìm thấy cột buồm, đi đến phía trước cột buồm, giẫm mạnh một cái lên cột buồm. Nheo mắt lại, dí khúc gỗ đang cháy đến gần cột buồm. “Chạy hay không chạy?”
Thuyền Burley: Vâng! Tiên sinh!
Thuyền Burley chạy hết tốc lực phóng đến điểm đen kia, gió biển thổi “vù vù” vang dội.
Càng ngày càng gần điểm đen kia, có thể loáng thoáng thấy đường nét con thuyền. Không sai! Có hóa thành tro cũng nhận ra, là thuyền Maryanne.
Thuyền Maryanne đèn đuốc sáng choang, dường như là phát hiện thuyền Burley, thuyền Maryanne dần dần ngừng lại.
Thuyền Burley thành thạo chạy đến chỗ cách Maryanne mười mấy thước, tốc độ chậm lại, từ từ đến gần, đi vòng qua bên sườn thuyền.
Chung Ly hưng phấn tựa vào trên mép thuyền, bảy bộ xương khô cũng tò mò bu lại.
Dường như nhìn thấy thuyền Burley, có thật nhiều người lục tục đi tới trên boong thuyền.
Ánh trăng sáng, trên thuyền Maryanne đèn đuốc cũng sáng choang, trái ngược với thuyền Burley mang ánh sáng xanh yếu ớt. Toàn bộ đều đối lập vô cùng rõ ràng.
Chung Ly liếc mắt liền nhìn thấy thuyền trưởng đứng đầu mọi người. Còn chưa kịp chào hỏi, liền nghe thấy thuyền viên Maryanne: “Á á á á á á á á á á! Thật là nhiều quỷ mà!”
Thuyền Burley và bảy bộ xương khô nhỏ: “Á á á á á á á á á á, thật là nhiều người nha!”
Chung Ly: “Mấy người là một đám thích làm quá!”
~OoO~
Độc Bước: Có ai thấy cái tàu Burley này cũng ngốc manh giống chủ nhà như ta không?
Du: chọn đúng thể loại truyện yêu thích của muội rồi ha, Túy?
Túy: Trời ơi, truyện bán manh, thuyền bán manh, người người bán manh, ma ma bán manh =)))))) @ Độc Bước: muốn chết hả? *gào rú* @ Du ca: muahahahaha~