Lí Tĩnh Lam biết không ổn, đột ngột xoay người, tôm hùm cứ như vậy mà giơ tới bên mép Long Ngự Thiên, “Hoàng… Hoàng thượng!”
“Nhìn thấy trẫm mà kích động vậy sao?” Long Ngự Thiên xoa nhẹ lên gương mặt y vì kinh hoàng mà đần ra, há miệng cắn lấy tôm hùm bên mép, “Hương vị rất tốt.”
Long Ngự Thiên rất lâu không thấy y biểu hiện loại tình cảm này nhịn không được bật cười khẽ, gần đây Tĩnh thay đổi ngày càng xa lạ, khi hắn không chú ý tới thì lộ ra vẻ đau buồn, rồi khi đối mặt với hắn thì lại giương ra nét giả dối, nguyên lai loại thần tình còn che giấu này thực là… hoài niệm a!
Lướt qua người Lí Tĩnh Lam nhìn đến kẻ bên cạnh bàn còn đang ngẩn người, Long Ngự Thiên cảm thấy khó hiểu một hồi, “Các ngươi đang chơi trò nhìn đoán ư? Tại sao hai người lại mặc y phục giống nhau?”
“Dạ… Cái này…” Lí Tĩnh Lam nghẹn giọng, đồng thời cũng vì Hoàng thượng có hay không đã nhìn thấy võ công của y mà lo lắng không yên.
“Nhưng trẫm biết ngay ai mới là Tĩnh a! Bởi vì trên người Tĩnh có một loại hương thơm nhạt mà trẫm rất thích.”
“Thật… thật không?” Lí Tĩnh Lam cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên mặt, tim đập có chút nhanh, vì hắn có thể liếc mắt liền nhận ra y mà kinh ngạc vui mừng, phải biết rằng, cho dù là phụ mẫu sinh ra bọn họ cũng thường xuyên không phân biệt rõ bọn họ ai là ai. “Lan(*), đệ không phải có chuyện phải về sao?” Lí Tĩnh Lam xoay đầu hướng Lí Tĩnh Lan nháy mắt một cái, sợ nàng lưu lại nơi này nữa sẽ để lộ sơ hở gì.
“Phải… Ừ khụ,” Lí Tĩnh Lan hắng hắng cổ họng, hạ giọng, lấy lễ nghĩa quân thần hướng Long Ngự Thiên và Lí Tĩnh Lam chắp tay nói: “Hoàng thượng vạn phúc, thần xin được cáo lui trước.”
“Thúy Hoàn, tiễn thiếu gia xuất cung.” Lí Tĩnh Lam cướp lời ngay trước khi Long Ngự Thiên kịp mở miệng.
Dù đã xuất cung rồi Lí Tĩnh Lan vẫn còn phát sợ, phủi ngực không ngừng kinh hãi, Lí Tĩnh Lan may mắn dù chưa từng tham gia vào triều đình, nhưng đi bên cạnh Ngân Diệp cũng học được không ít lễ tiết cung đình, chỉ là Hoàng thượng lại nói hắn liếc mắt liền nhận ra ai là phi tử của hắn, chẳng lẽ Tĩnh so với nàng lại có ý vị nữ nhân hơn sao? Không ổn, về rồi nhất định phải hảo hảo hỏi Tử Diệp mới được! Nghĩ đến Ngân Diệp, Lí Tĩnh Lan hạnh phúc mỉm cười trở về nhà, nàng chỉ đơn giản không biết, Lí Tĩnh Lam giờ phút này đã vì nàng mà gánh chịu biết bao nguy hiểm, nên hiện tại nàng mới có thể cười hạnh phúc đến như vậy.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lí Tĩnh Lam dâng lên cho Long Ngự Thiên một chén trà, lẳng lặng ngồi đối diện hắn, không biết nên nói gì, nhớ tới đêm qua bản thân còn điên cuồng, Lí Tĩnh Lam liền nghĩ đến cảnh hắn nằm trong lòng nữ nhân khác, tâm, cảm thấy một trận ác ý, cũng cảm thấy một ít đau.
“Nàng rốt cuộc là còn bao nhiêu bí mật không cho trẫm biết?” Long Ngự Thiên nghịch nghịch chén trà trong tay, tựa như vô ý hỏi han.
“Gì ạ?”
“Ừm? Không có gì, trẫm chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nói cũng không sao.”
Nhưng nhìn bàn tay bỗng chốc nắm chặt chén trà, Lí Tĩnh Lam thầm nghĩ, hắn chẳng lẽ rất muốn biết? Có bao nhiêu bí mật không nói cho hắn hay? Là toàn bộ chứ sao! Thậm chí ngay cả cái tên hắn biết cũng không phải là của mình.
“Thần…” Thoáng ngập ngừng, Lí Tĩnh Lam rốt cuộc vẫn đành phải chọn cách không chú ý đến ánh mắt chờ mong của hắn, “Thần thiếp làm gì có bí mật nào?”
“Phải không?” Long Ngự Thiên thất vọng, rồi lại không cam tâm, “Vậy chuyện nàng biết võ công thì nói thế nào?”
Hắn đúng là đã thấy rồi? Đúng vậy, hắn làm sao mà không nhìn thấy? Tự mình rơi ngay trước mặt hắn như thế, “Hoàng thượng không phải đã thấy rồi ư? Thần thiếp chỉ biết một chút khinh công mà thôi.”
Không khí giữa hai người có hơi ngưng trọng, một người tiến công, một người lại tử thủ phòng tuyến, Ngọc Hoàn không dám thở mạnh nhìn hai người, rất lo lắng bọn họ lại bất thình lình đánh nhau.
Cuối cùng, vẫn chính là Long Ngự Thiên chấp nhận chịu thua trước, than nhẹ một tiếng, “Quên đi, nàng không muốn nói trẫm cũng không ép nàng, trẫm nghe nói sáng nay nàng đến ngự dược phòng bốc thuốc, nhưng lại không gặp thái y, cho nên trẫm đã bảo Phúc Thọ đi thỉnh thái y đến xem.”
“Phiền Hoàng thượng hao tâm tổn trí, thần thiếp chỉ ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại, Hoàng thượng có thời gian rảnh rỗi thì nên để ý đến quốc sự một chút!” Ngoài miệng tuy nói lời lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một trận ấm áp, hắn chính là quan tâm mình sao? Nhưng lại vì quan tâm này, khiến cho Lí Tĩnh Lam càng ngày càng không biết dùng thái độ nào để đối mặt hắn.
“Nàng…” Bọn họ lúc này rốt cuộc là làm sao vậy? Long Ngự Thiên không sao giải thích được, rõ ràng có thể cảm nhận được hai trái tim đã tựa vào nhau gần như thế, nhưng hết lần này đến lần khác lại có một bức tường trong suốt chắn ngang hai trái tim những lúc đó, một trái liều mạng muốn phá vỡ chướng ngại, dù cho đã đầy vết thương cũng không ngừng, một trái lại cực lực tránh né, lén lút lấp lại những viên ngói đã bị hắn đánh vỡ ra.
“Hoàng thượng, thái y đã đến. Cung…” Phúc Thọ vừa vào phòng liền cảm giác được bầu không khí căng thẳng này, lời đã ra tới miệng liền gắng gượng nuốt vào, trực giác cho hắn biết lời này hiện tại không nên nói.
“Chuyện gì? Nói!”
“Này…” Phúc Thọ xem xét Lí Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi, lại nhìn Hoàng thượng gần như muốn giết người, “Hay là trở về hãy nói.”
“Có chuyện gì bây giờ không nói được sao? Nói!”
“Tuân mệnh…” Phúc Thọ toát mồ hôi lạnh, hy vọng tin này không đả kích Lan phi thì đỡ, “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, Thục phi nương nương đã có tin vui rồi.”
Rõ ràng thấy được thân người Lí Tĩnh Lam chấn động, trên gương mặt vốn không chút tình cảm đã có hơi ảm đạm, Long Ngự Thiên hối hận, trừng mắt liếc Phúc Thọ một cái, rõ là để sau hãy nói không được ư? Cố tình nói ngay lúc này!
Phúc Thọ lau mồ hôi không dám nhiều lời, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng không phải là Hoàng thượng ngài bắt lão nô nói sao a!
Hoàn toàn không cảm giác được vui mừng, Long Ngự Thiên chỉ thấy trong lòng lại nặng thêm vài phần, trái tim kia tựa hồ lại lén lút trốn đi, trốn đến nơi hắn không mong muốn rồi.
Lí Tĩnh Lam thẫn thờ đưa tay cho thái y bắt mạch, Thục phi có tin vui, đây cũng là chuyện mà mình vĩnh viễn không có khả năng làm được, sinh hạ hoàng tử, người mẹ dựa vào địa vị của đứa con, độc chiếm sủng ái và quan tâm của Hoàng thượng, mà y phi tử giả này, chỉ sợ sẽ bị hắn trong lúc đó đã quên lên chín tầng mây rồi!
“Nương nương chỉ là bị phong hàn, lão thần kê chút thuốc, uống hai ngày là được.” Lão thái y dọn dẹp hòm thuốc xong, cầm giấy bút Ngọc Hoàn dâng lên kê đơn thuốc.
“Tạ quá thái y, vất vả ngài rồi.”
“Không sao không sao, đây là thần phải làm.” Lão ngự y đưa đơn thuốc viết tay cho Ngọc Hoàn, hướng Lí Tĩnh Lam hành lễ, “Nương nương, lão thần có câu này không biết có nên nói hay không.”
“Thái y cứ nói không việc gì phải ngại.”
“Xin thứ cho lão thần nói thẳng, nương nương nếu là phi tử của Hoàng thượng, vạn sự nên thông suốt, nếu chấp nhất tư tình nhi nữ, chỉ sợ chỉ có chính nương nương khổ.”
Lí Tĩnh Lam không nói gì, chẳng lẽ tình cảm mà mình che giấu đã không ngừng biểu lộ ra ngoài sao? Ngay cả lão thái y chỉ gặp qua một lần này cũng thấy được tình cảm mình dành cho Hoàng thượng, vậy… hắn cũng đã nhận ra sao?
Thái y cất bước, Ngọc Hoàn về phòng, nhìn bóng dáng quen thuộc kia trước bàn, há miệng thở dốc, muốn hỏi những chuyện đang quay cuồng rất lâu trong lòng.
“Ngọc Hoàn, ta mệt muốn chết rồi, muốn nghỉ ngơi, hiện tại chuyện gì cũng đừng hỏi được không?” Lí Tĩnh Lam đứng dậy, bước chân nặng nề hướng về phía phòng ngủ.
Thật sự, là thật! Ngọc Hoàn cắn ngón tay không cho mình phát ra âm thanh nghẹn ngào, lại ngăn không được lệ trên mặt không ngừng tuôn rơi.
Ông trời trêu người! Vì sao lại khiến cho thiếu gia yêu một người không nên yêu?