(Phản bội)
Cửa, một cánh cửa u ám; một cánh cửa nặng nề ảm đạm; một cánh cửa nặng trĩu tăm tối bốc ra hơi thở âm trầm. Mặc cho ánh mặc trời vàng rượm buổi sáng có rọi vào trên người nó, nhưng vẫn tiết ra khí tức âm u, từ trên cửa lộ ra một tấm biển không khó để nhìn thấy, Chiết Phiến môn – là đại môn của thiên lao.
Nghe nói, từ khi Thánh Long quốc khai lập tới nay, phàm là tội nhân khi đã bước qua cánh cửa này, đều sẽ không còn sống mà ra; hàm oan, đúng người đúng tội, bất luận là loại nào, không phải bị chém đầu thì bị xử cực hình, cho nên bị giam giữ sau cánh cửa này, không chỉ có tội nhân mà thôi, mà còn có cả những oan hồn vong phách không muốn rời đi.
Vì thế, chỉ cần đi tới cửa, sẽ tựa hồ chợt nghe thấy bên trong phát ra tiếng khóc than.
Sáng sớm đầu hạ, sương từ trên lá cây rơi xuống, tích giọt đọng lại trên mũi lá, ánh mặt trời xuyên qua nó chiếu ra một luồng hào quang hoa mỹ, dường như đặc biệt hài lòng với vẻ đẹp trong nháy mắt được mình tạo ra, hạt nước nhỏ rời khỏi phiến lá, chạy về trong cái ôm của mặt đất, nhưng chưa kịp đạt được mục đích, liền bị một thân ảnh chặn ngang.
Thúy Hoàn cúi đầu, nắm tay siết chặt trong tay áo, một giọt nước rơi xuống trên cổ, khiến nàng giật mình vội ngẩng đầu, trời mưa sao? Không, ánh nắng đang dần dần đổi nét sáng rực, khí trời thế này chắc sẽ không mưa đâu.
Nhưng vì cớ gì thoạt nhìn thái dương dường như đang khóc? Trên gương mặt bi thương của Thúy Hoàn tràn ra một dòng nước bạc, lại từng bước bước về phía trước, bản thân sắp vĩnh viễn không thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp như thế này rồi, nhưng mà… Bất giác xoa nhẹ lên bụng mình, chân đưa lên không biết nên tiến hay nên lùi.
“Được lắm a, nếu ngươi hiện tại lui về hẳn là còn có thể kịp bị hành hình cùng với chủ nhân, dù sao đứa bé trong bụng ngươi cũng mới hơn một tháng, cho dù có xuống đất cũng sẽ không mở miệng trách móc ngươi.”
Lời nói thản nhiên hàm chứa châm biếm từ phía trước truyền đến, khiến cho Thúy Hoàn bỗng dừng chân lùi về, trở thành nặng nề từng bước một tiến lên.
Bóng người màu tím trước mặt nhếch khóe môi đẹp đẽ, hừ lạnh một tiếng, “Đem cái thứ trên mặt ngươi lau sạch đi! Ta không muốn nhìn thấy bên cạnh mình có một gương mặt khóc sướt mướt.”
“Dạ” Thúy Hoàn đáp, lau khô nước mắt trên mặt, tiếp tục cúi đầu đi theo người phía trước.
Ngày đó gặp chuyện, nàng chưa từng xuất hiện trước mắt mọi người, có lẽ là sợ, có lẽ là bởi phát hiện được mình đã có thai, nàng không làm được điều Ngọc Hoàn đã làm vì chủ nhân mà liều mình; nàng trốn trong góc phòng, lén nhìn thiếu gia và Ngọc Hoàn bị đánh cả người đẫm máu, lòng tột cùng đau đớn, nhưng không có dũng khí lao ra, chỉ có thể che miệng không ngừng nức nở.
Trong nháy mắt nghe được Lí thị một nhà và thiếu gia bị đưa đi xử trảm, nàng sợ đến mức suýt ngất đi, nàng chỉ là một nữ tử bình bình thường, nàng không có bất cứ năng lực nào để cứu bọn họ, thậm chí, nàng ngay cả mình cũng không biết nên cứu như thế nào, còn có đứa con chưa thành hình trong bụng, ý niệm duy nhất trong đầu chính là không ta không muốn chết, ta muốn chạy trốn! Bất luận là vì mình hay vì đứa bé này, nàng không thể chết, không muốn chết.
Mà lúc này, một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện trước mắt nàng, “Ừm? Nơi này thế mà lại còn sót một người? Thu Nguyệt, đi báo cho cấm vệ quân…”
“Đừng!” Thúy Hoàn liều lĩnh bổ nhào đến bên chân nàng ta, ôm hai chân nàng không ngừng dập đầu, “Nương nương, cầu xin người đừng mà, cầu xin người thả cho Thúy Hoàn một con đường sống đi…”
Cho đến khi cái trán dập đến nát da, vung vãi trên mặt đất đầy nước mắt nhuốm một vũng máu, người áo tím trước mắt mới lãnh đạm nở miệng: “Được thôi, nhưng ngươi về sau phải ngoan ngoãn nghe lời ta a!”
Trở mình đứng dậy, Thúy Hoàn không thể tin nổi nhìn người trước mắt, đã thấy khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười u ám, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
“Thúy Hoàn, ngươi có thai sao?” Thục phi ngồi trước bàn trang điểm để cho người ta tô mi vẽ mắt, khóe mắt thoáng ném đến Thúy Hoàn khẽ nôn khi đang lau bàn, lạnh lùng hỏi một câu.
Thúy Hoàn cả người run lên một cái, cúi đầu tiếp tục việc trên tay, “Dạ…”
“Đứa bé của ai?”
Thúy Hoàn không dám trả lời, nếu để Thục phi biết nàng đang mang long thai, nàng và đứa bé e rằng không thể đảm bảo.
“Thúy Hoàn, ngươi biết chăng? Cung nữ chưa kết hôn mà đã có thai nếu bị người ta biết thì chính là tội gì?”
Hai chân Thúy Hoàn mềm nhũn, lập tức quỳ rạp trên đất, “Xin nương nương cứu Thúy Hoàn, xin nương nương cứu Thúy Hoàn…”
“Ngươi ngay cả cha ruột của đứa bé là ai cũng không nguyện nói cho ta biết, ngươi bảo ta cứu ngươi thế nào?”
“Dạ…là thiếu gia…”
“A? Là cái nam phi ấy?” Thục phi thoáng yên lòng, vung tay bảo Thúy Hoàn đứng dậy, “Lát nữa ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Thúy Hoàn không dám thở mạnh lùi ra một bên, không dám hỏi muốn đi đâu.
Nhưng mà, bị đưa đến nơi này, dù Thúy Hoàn có ngu dốt hơn nữa, cũng hiểu được nàng ta kế tiếp là muốn làm cái gì.
“Ngươi rề rà ở đây làm cái gì! Còn không đi nhanh lên một chút!”
“Dạ…” Thu hồi suy nghĩ, Thúy Hoàn chậm chạp chạy hai bước đuổi theo bước chân của Thục phi, lệ đảo trong khóe mắt, nhưng như thế nào cũng không dám để nó tuôn rơi, thiếu gia… Thực xin lỗi, Thúy Hoàn xin lỗi người.
Tùy tiện xuất một túi ngân lượng kín đáo cấp cho quan binh trước cửa thiên lao, Thục phi dẫn Thúy Hoàn bước vào trong thiên lao âm u này, mùi trong thiên lao khiến cho Thụ phi nhịn không được nhíu màu, lấy khăn tay ra che mũi miệng, tự mình không việc gì còn tới chỗ này tìm tội làm chi a? Thật là! Nhưng nghĩ đến Hoàng thượng lại vì một nam nhân mà lãnh đạm với nàng mấy tháng không khỏi khiến cho nàng hận đến nghiến răng ken két, nếu không thừa dịp hắn trước khi chết hảo hảo dày vò hắn một phen, sao lại không có lỗi với mình được đây?
Nghĩ như vậy, Thục phi cũng không ghét bầu không khí bốc mùi tanh hôi và u ám nữa, cất bước về phía Lí Tĩnh Lam đang treo trên cọc gỗ kia không biết là hôn mê hay đang ngủ.
Bầu không khí trên đại điện có phần căng thẳng, chúng đại thần từng người một hồi báo triều chính cho Hoàng thượng, thỉnh thoảng lại trộm liếc lão nhân điện hạ đang ngồi ở ghế thái sư, không hiểu vì sao Ngụy vương gia nhiều năm không xuất hiện trong kinh thành hôm nay lại đột ngột xuất hiện trên triều đình.
Ngụy Vương gia – em trai song sinh của tiên đế, trái ngược với tiên đế tính khí lạnh lùng, Ngụy Vương gia là một người hiền hòa có hơi bất cần đời, tử nhỏ đã không thích cuộc sống ràng buộc trong cung, sau khi tiên đế kế vị đã phong lão là Ngụy Vương, nhưng lão cũng không thích tước vị này, chỉ ở trong cung ngây ngẩn một năm, liền đòi tiên đế thả lão xuất cung, tiên đế yêu thương đệ nóng lòng, liền đáp ứng lão, lại theo chữ “Tử Hiền” của lão lệnh phong ban tước làm Nhàn Vương.
Ngụy Vương gia đi lần này đã vài chục năm, cho đến tận khi tiên đế băng hà lão mới xuất hiện ở Long Thành, nhưng sau khi tân đế kế vị lão lại rời xa cung đình, rất ít người biết tung tích của lão, mà hiện nay không ngờ lão bỗng xuất hiện trên triều đình, khiến cho người ta nhịn không được phỏng đoán, Thánh Long Quốc phải chăng sắp xuất hiện biến cố to lớn gì?