(Nguyệt và Tĩnh)
Hòa vào tiếng khóc nức nở của Thúy Hoàn, Thục phi đắc ý cất tiếng cười sằng sặc, “Ha ha, ngoạn mục, thật sự là rất tuyệt vời!”
Đại môn thiên lao lần nữa bị người ta mở ra, tia sáng lờ nhờ trên cửa cho thấy một nhân ảnh màu trắng bước xuống bậc thềm, cấp bách hướng về phía bọn họ.
“Các người đang làm gì!” Cổ Nguyệt một phen đẩy Thúy Hoàn ra, chắn trước người Lí Tĩnh Lam, ánh mắt sắc bén nhìn Thục phi, “Thục phi nương nương, thiên lao là nơi quan trọng giam giữ tội phạm, người không nên tới.”
“Hừ!” Thục phi hừ lạnh, hơi nghiến răng tức giận, nhưng đối với ánh mắt của Cổ Nguyệt, lại có phần khiếp sợ lùi một bước, “Thúy Hoàn, chúng ta đi.”
Thúy Hoàn rốt cuộc như trút được gánh nặng mà thở ra nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn đi, chủy thủ cũng rơi khỏi tay, trong thiên lao tĩnh lặng phát ra một tiếng vọng đanh gọn.
“Còn ở đó làm gì! Muốn cả đời sống trong chỗ này sao?” Thấy nàng không đi theo, Thục phi lại quay đầu quát.
“Dạ…” Thúy Hoàn rướn người lên, lần nữa liếc nhìn Lí Tĩnh Lam vẻ mặt thảm hại, không phát ra tiếng nói lời xin lỗi, thân người lảo đảo lắc lư đi về phía Thục phi.
Cho đến khi đại môn thiên lao lần thứ hai bị khép lại, Cổ Nguyệt lúc này mới xoay qua kiểm tra thương thế của Lí Tĩnh Lam, đưa tay điểm lên mấy huyệt đạo trên bả vai y, cầm lại máu đang không ngừng nhỏ giọt, tiếp đó xé mảnh vải trên y phục băng miệng vết thương. Cổ Nguyệt cởi dây trói trên người y, dìu y ngồi xuống một góc tường.
“Cảm tạ ngài, Cổ đại nhân.”
“Ngươi cứ gọi ta là Cổ Nguyệt đi!” Cổ Nguyệt đã ngồi xuống bên cạnh y, “Thật không ngờ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện phiếm lại là dưới tình huống này.”
Lí Tĩnh Lam mở hé khuôn miệng khô khốc cười khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, “Đúng vậy! Ta thật không ngờ, ta nghĩ nếu chúng ta quen biết nhau theo cách khác, nói không chừng sẽ trở thành bạn hữu rất tốt.”
“Ta cũng nhớ, từ khoảnh khắc đầu tiên ta gặp ngươi, đã cảm thấy ngươi không giống các phi tử khác, ngay lúc đó ta đã nghĩ, nếu Hoàng thượng hiểu rõ ngươi, thì nhất định sẽ yêu mến ngươi.”
“Yêu mến sao?” Lí Tĩnh Lam vẫn mỉm cười, không rõ là đắng cay hay hạnh phúc, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, Lí Tĩnh Lam mở mắt liếc về phía bả vai của Cổ Nguyệt, “Đêm đó đả thương ngươi, thật là rất có lỗi.”
“Quả nhiên là ngươi ư?” Cổ Nguyệt cũng mỉm cười, “Rốt cuộc đã thấy nhẹ lòng rồi, sự kiện đó khiến cho ta cứ canh cánh mãi trong lòng! Ngươi chính là thích khách đầu tiên thoát khỏi tay ta!”
“Ta nên cảm thấy vinh hạnh chứ? Ha ha.”
Cổ Nguyệt nhìn hai cánh tay rũ xuống của y, không khỏi cảm thấy một cơn đau xót, “Định lại giao thủ với ngươi một lần, nhưng ngươi về sau có thể sẽ không bao giờ sử dụng võ công được nữa.”
Lí Tĩnh Lam khó khăn nâng hai tay lên, nhìn vết máu đã gần đông lại trên tay, hiện giờ ngay cả chuyện nắm tay đơn giản y cũng không làm được, “Cũng vô phương, cho dù hai tay này không bị phế, ta sợ rằng cũng sẽ không có cơ hội dụng võ được nữa rồi!”
“Ngươi hận nàng không?”
“Ai?”
“Nha hoàn gọi là Thúy Hoàn đó, suy cho cùng nàng đã phản bội ngươi không phải sao?”
Lí Tĩnh Lam nhẹ lắc đầu, “Là ta có lỗi với nàng, nàng có nỗi khổ tâm.”
“Ha ha, ngươi rất thiện lương! Phản bội là phản bội, còn nói cái gì mà khổ tâm hay không khổ tâm?”
“Cổ Nguyệt, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?”
Cổ Nguyệt lặng im nhìn y, chờ đợi câu sau của y.
“Thúy Hoàn có thai, là con của Hoàng thượng.”
Cổ Nguyệt cảm thấy một nỗi khiếp sợ khe khẽ, hiểu rõ ý tứ của y, “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nàng, thời điểm thích hợp ta sẽ đề cập với Hoàng thượng, để Hoàng thượng nạp nàng làm phi.”
“Cảm tạ.”
“Khi nàng thay ngươi thị tẩm, ngươi có cảm thấy đau lòng không?” Cổ Nguyệt hỏi, chứng kiến ánh mắt khó hiểu của y, lại bổ sung nói: “Hoàng thượng là một người rất dễ khiến cho người ta yêu thương, ngươi có yêu người không?”
Tựa hồ hiểu được thứ gì đó, Lí Tĩnh Lam nghiêng đầu hỏi lại Cổ Nguyệt: “Vậy còn ngươi? Đã yêu Hoàng thượng ư? Hay chính là Khiêm Vương?”
Người này thật sự là rất nhạy cảm a! Cổ Nguyệt trong lòng không kềm được thầm nghĩ, hắn chưa từng cùng Khiêm Vương như thế xuất hiện trước mắt y, y vậy mà lại có thể nhìn thấy rõ ra sao?
“Là lần dùng cơm.” Lí Tĩnh Lam nói ra nghi vấn trong lòng hắn, “Có lẽ ngươi không phát hiện, khi Khiêm Vương nhìn ngươi, ánh mắt luôn luôn mang theo một cỗ khí phách, giống như ngươi là vật sở hữu của hắn.”
“Thật không?” Cổ Nguyệt rũ đầu, hồi tưởng lại từng lúc từng lúc hắn cùng với Khiêm Vương, dường như thuở nhỏ khi gặp gỡ hắn đã là bắt đầu, hắn cứ liên tục bị người đó làm tổn thương, “Thật khổ.” Cổ Nguyệt ngẩng đầu đối lại ánh mắt của Lí Tĩnh Lam, “Ta từ khi mười tuổi đã phát hiện ra tình cảm của mình đối với Hoàng thượng không bình thường, ta cảm thấy rất sợ, nhưng cũng không muốn rời đi bên cạnh người, hoàng cung to lớn thế này, từ sau khi Tiêu phi qua đời, Hoàng thượng cái gì cũng không có, tuy người thân là Ngũ hoàng tử, lẽ ra muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng ta hiểu người chẳng hề vui vẻ, ngoại trừ ta ra, người cự tuyệt tin tưởng bất cứ kẻ nào khác, cho nên, ta không thể rời khỏi người.”
Lí Tĩnh Lam không nói, lẳng lặng nghe Cổ Nguyệt kể, mặc dù lần đó Hoàng thượng sau khi say đã kể cho y những điều này, nhưng lần thứ hai nghe được, đáy lòng vẫn không nén nổi cảm thấy đau xót thay cho hắn.
“Người vẫn luôn luôn rất thống khổ, Tiêu phi đã mất trong lòng người, lúc đó chúng ta mới tám tuổi, đối với chuyện trong cung đều không hiểu rõ, cho đến năm ấy chúng ta mười hai tuổi, có kẻ lại lần nữa muốn hại Hoàng thượng, chúng ta mới biết được, Tiêu phi thật ra là bị Ám Ảnh của tiên đế phái đến giết chết, nói cách khác, là tiên đế muốn giết chết Tiêu phi, bởi do phi tử hậu cung vì để tranh đoạt ngôi vị Hoàng hậu, vu cáo Tiêu phi lúc đó được sủng ái hơn gian díu với Lâm học sĩ, mà tiên đế vì sợ hoàng thất truyền ra chuyện tai tiếng, nên sai người giả làm thích khách xâm nhập vào cung giết hại Tiêu phi, còn một nhà Lâm học sĩ cũng bị kẻ có cùng tội danh làm cho thảm cảnh diệt môn.”
“Cổ đại nhân.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thị vệ, Cổ Nguyệt đứng dậy bước tới mở cửa, Lí Tĩnh Lam khó hiểu nhìn hắn, trong chốc lát lại thấy hắn mang theo một cái làn quay về.
Đem làn đặt trên đất, Cổ Nguyệt lần nữa ngồi xuống, mở làn ra, một luồng hương rượu thịt xông vào mũi, “Tuy địa điểm không hoàn toàn như ý người, nhưng ta muốn cùng ngươi uống một chén.”
“Ừ.” Lí Tĩnh Lam gật đầu, hé miệng uống rượu được Cổ Nguyệt đưa tới bên môi, “Ta chính là ngàn chén không say a, tiếp ta uống thì ngươi phải có điều giác ngộ đi.”
“Ha ha.” Cổ Nguyệt cười khẽ, liền uống một hơi bầu rượu y vừa uống qua, “Vừa vặn, ta cũng chưa từng say qua!”
“Vậy, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Năm các người mười hai tuổi ấy.”
“Năm ấy a!” Cổ Nguyệt ngửa đầu, tựa như đang hồi tưởng, “Kỳ thực cũng không phát sinh chuyện gì, chẳng qua Ngũ hoàng tử từ sau khi Tiêu phi qua đời đã bắt đầu nỗ lực học tập, dần dần giữa nhóm hoàng tử bắt đầu bộc lộ tài năng, uy hiếp địa vị của các hoàng tử khác, cho nên bị người vu cáo dòng máu người không tinh khiết, thực ra không phải là con trai của tiên đế, mà là con trai của Tiêu phi và Lâm học sĩ, nhưng lần đó người không bị hại thành công, ta thì trái lại thiếu chút nữa mắc phải, về sau tiên đế mới bắt đầu cho người điều tra chân tướng của chuyện này, sau khi biết Tiêu phi chết oan, đã giết một nhà phi tử kia, nhưng khi ấy Hoàng thượng đã hận thấu xương tiên đế, thề rằng nhất định phải đánh đổ tiên đế bước lên ngôi vua, báo thù cho Tiêu phi, chỉ tiếc, tiên đế sau đó chính là bị bệnh chết, nghe nói bởi do vẫn luôn sống trong nỗi ân hận đối với Tiêu phi, cuối cùng buồn rầu không vui mà chết.”
“Vậy còn ngươi? Vì cớ gì lại yêu Hoàng thượng?”
“Ta sao?” Cổ Nguyệt lại uống một ngụm rượu, đưa bầu rượu đến bên khóe miệng y, “Ta vừa nói qua, Hoàng thượng là một người rất dễ khiến cho người ta yêu thương, chỉ cần ngươi hiểu rõ người.”