Mặc dù Lí Tĩnh Lam đã rơi vào giữa vòng vây của cấm vệ quân, nhưng Cổ Nguyệt cũng không dám khinh thường, theo sát mà nhảy xuống nóc nhà. Dù sao cũng không nhiều người có thể liên tiếp tránh thoát hai chưởng của hắn, kẻ này nhất định không phải người bình thường.
Long Ngự Thiên nghe động liền đứng dậy đi ra viện tử lí, Phúc công công tức khắc che ở trước người hắn: “Hoàng thượng cẩn thận.”
Long Ngự Thiên đẩy hắn ra. Hắn đường đường là thiên tử Thánh Long quốc, còn không đến mức vô dụng đến nỗi ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, huống chi, hắn tin tưởng Cổ Nguyệt.
Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn càng không dám thở mạnh mà nhìn hai người đánh nhau trong viện, bởi vì các nàng nhận ra – hắc y nhân đích thị là thiếu gia mà các nàng khẩn cầu nhanh lên một chút trở về. Thiếu gia, người ngàn vạn lần không thể bị bắt a! Bằng không đầu sẽ ở riêng ra đó! Thúy Hoàn kinh hãi sờ sờ cổ của mình, không nhịn được cảm thấy cả người buốt lạnh.
.
Điều khiến Lí Tĩnh Lam vui mừng chính là cấm vệ quân không dám mạo muội xông vào chiến trường của bọn họ, sợ đao kiếm không có mắt đi đả thương người nhà, mà Cổ Nguyệt cũng chưa dùng đến binh khí, y còn có thể chống đỡ trong chốc lát, nhưng chỉ là trong chốc lát, bạch y nhân này võ công thật đúng là không phải loại quơ quào.
Vừa hiểm yếu tránh thoát một chưởng của Cổ Nguyệt, Lí Tĩnh Lam đột nhiên mò ra trong tay áo kim trâm(1) định bụng đưa cho Ngải Liên. Hôm nay không gặp được Ngải Liên cho nên chưa chuyển đi, không ngờ ở chỗ này lại có thể cứu y một mạng, thực sự là rất cảm tạ Ngải Liên, hôm nào đó sẽ mời nàng đi ăn, Lí Tĩnh Lam nghĩ, một chút cũng không ý thức được y rất có thể sẽ không bao giờ ra khỏi cung được nữa.
Lộ ra một sơ hở, Lí Tĩnh Lam để Cổ Nguyệt có cơ hội đánh trúng y, cùng lúc vận đủ chân khí tập trung ở trên kim trâm, chờ Cổ Nguyệt đánh trúng y, tại thời điểm tiếp cận bắn về phía hắn, khiến hắn không có cơ hội né tránh.
Cổ Nguyệt nhất thời không đề phòng bị đâm trúng bả vai, Lí Tĩnh Lam thừa dịp cấm vệ quân bừng tỉnh, trong nháy mắt thành công đào thoát khỏi vòng vây, hướng trúc viên cách đó không xa bay đi. Hoàn hảo y học giỏi nhất là khinh công – tuy rằng lúc trước học khinh công là bởi vì thích cảm giác truy đuổi theo cơn gió.
“Còn ngây người ra làm gì? Không mau đuổi theo!” Cổ Nguyệt hét lớn một tiếng, thất vọng vì thủ hạ của mình để thích khách trốn thoát!
Đang định đứng lên đuổi theo, Long Ngự Thiên lại đột nhiên hô: “Nguyệt! Ngươi bị thương!”
Cổ Nguyệt thân mình chấn động, bỗng nhiên trong lòng ấm áp, điềm đạm mà cười nói: “Vết thương nhỏ, không sao.”
Vì tre trúc trong trúc viên dày đặc, không thể sử dụng khinh công, cấm vệ quân lại chậm hơn Lí Tĩnh Lam một lúc, cho nên khi Cổ Nguyệt đuổi tới đã mất đi bóng dáng của Lí Tĩnh Lam rồi.
“Hai người một đội, nghiêm ngặt lục soát cho ta!”Cổ Nguyệt ra lệnh một tiếng, có mấy người liền phi thân tới bên kia cánh rừng, đem trúc viên vây quanh cùng sục sạo vào trung tâm.
“A -” Trong rừng một tiếng thét hãi hùng.
Cổ Nguyệt tức tốc chạy tới, trông thấy một nữ tử chật vật quỳ rạp trên mặt đất. Cổ Nguyệt cảnh giác nhìn tứ phía, cách đó không xa có một thân y phục dạ hành, nữ tử ngã xuống đúng phương hướng có dấu vết mấy cây trúc bị bẻ cong.
“Ngươi… ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở hậu cung?” Nữ tử chất vấn.
“Tại hạ Cổ Nguyệt, là thị vệ thiếp thân Hoàng thượng, nương nương chính là gặp phải hắc y nhân?”
“Đúng,” Lí Tĩnh Lam đáp, nắm cánh tay Cổ Nguyệt đưa ra đứng lên, “Ta vốn đang tản bộ trong rừng trúc, không ngờ được đến tận chỗ này lại thấy hắc y nhân ấy cởi quần áo, không khỏi kêu lên kinh sợ, hắn liền hướng về phía ta vọt tới, ban đầu tưởng hắn sẽ bóp chết ta, nhưng không biết tại sao lại đem ta đẩy ra hướng bên kia chạy đi mất, ngay sau đó ngươi đã tới rồi.”
Cổ Nguyệt gật đầu, nghĩ là thích khách nghe được âm thanh của hắn, cho nên trốn đi. “Nương nương có bị thương không?”
“Không việc gì đáng ngại, nhưng mà chân hình như đã bị trặc.”
“Cổ Nguyệt đỡ người trở về, thỉnh thái y đến đây xem.”
Dìu Lí Tĩnh Lam hướng Nghi Lan viện, Cổ Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, Lí Tĩnh Lam đang muốn hỏi hắn chuyện gì, trong rừng bất thình lình nhào ra mười mấy cấm vệ quân.
“Đại nhân, không lục soát ra bóng dáng thích khách.”
“Cái gì?” Cổ Nguyệt kinh hãi, tuy rằng mười mấy cấm vệ quân lục soát cánh rừng lớn như vậy khó tránh khỏi sơ suất, nhưng nếu là ngay cả một chút tin tức cũng không nghe thấy thì có điểm rất kỳ quái. Cổ Nguyệt nhẹ lướt mắt đến Lí Tĩnh Lam bên cạnh, đột nhiên xuất chưởng đánh về phía y.
“Đừng!” Lí Tĩnh Lam kêu lên một tiếng đau đớn ngã nhào trên đất, nguyên nhân đã trúng hai chưởng, khóe miệng trào ra một tia máu tươi, “Cổ… Cổ thị vệ, ngươi vì cớ gì đột nhiên xuất thủ với ta?”
Cổ Nguyệt tức khắc quỳ xuống trước mặt y, “Cổ Nguyệt đáng chết, lại nghi ngờ nương nương là thích khách.”
“Ưm… Không có việc gì, ngươi đứng lên đi. Khụ khụ, dù sao thích khách đúng là gặp ta xong thì không thấy nữa, ngươi nghi ngờ ta cũng phải.” Lí Tĩnh Lam lại lần nữa cảm thấy may mắn, nếu không phải y nhất thời không đề phòng, nếu không phải Cổ Nguyệt ra chiêu quá nhanh, y sợ thực sự sẽ tiếp được hoặc né tránh một chưởng kia, đến lúc đó e rằng như thế nào cũng không minh bạch nổi! Cũng may mà Cổ Nguyệt chỉ dùng một thành công lực, bằng không sợ là y đã mệnh tang luôn rồi. Hơn nữa Lí Tĩnh Lam cũng vì suy nghĩ tỉ mỉ của Cổ Nguyệt mà cảm thấy nể phục, y đã bố trí hiện trường giả không hề có chút sơ hở nào, vậy mà hắn lại có thể trước tiên nghi ngờ đến y, quả thực là một đối thủ lợi hại.
Cổ Nguyệt dìu Lí Tĩnh Lam về tới tẩm cung Nghi Lan viện, mời thái y xem qua thương tích của y, thái y nói là bị nội thương, uống một chút tễ thuốc an dưỡng vài ngày là được. Lí Tĩnh Lam đối với thương tích của mình cũng không thèm để ý, nhưng đối với vết thương nhỏ trên vai Cổ Nguyệt lại cực kỳ xem trọng, nhất định phái thái y kê thuốc tốt nhất, để tránh về sau sẽ lưu lại vết sẹo. Cổ Nguyệt cảm thấy rất buồn cười, sẹo trên người hắn so với vết sẹo này còn nghiêm trọng hơn. Nhưng hắn không biết, Lí Tĩnh Lam sở dĩ làm như vậy là vì tránh cho sau này nhìn thấy vết sẹo ấy thì lại áy náy – tuy rằng khả năng này thực rất xa vời.
Lí Tĩnh Lam đồng thời không nói với Hoàng thượng rằng một chưởng kia là do Cổ Nguyệt đánh, mà lại nói rằng thương tích do thích khách, Cổ Nguyệt mặc dù cảm thấy việc này cũng không quá cần thiết, nhưng đối với vị phi tử kia đã có cái nhìn khác đi.
Trải qua một trận náo động, các nô tài của Nghi Lan viện toàn bộ chạy về, Long Ngự Thiên vẫn chưa nói thêm cái gì, chỉ là rất nghiêm túc mà ngồi ở chỗ kia. Phúc công công dùng giọng như con vịt giáo huấn hết nữa canh giờ, câu nói sau cùng đem hết thảy nô tài ném xuống địa ngục: “Mỗi người năm mươi trượng, bổng lộc giảm phân nửa!”
“Hoàng Thượng,” Lí Tĩnh Lam vốn vẫn trầm mặc đột nhiên quỳ xuống, “Những nô tài này là gia nô của thần thiếp, các nô tài phạm lỗi nhất định là do chủ nhân dạy dỗ không tốt, nếu muốn xử phạt, xin Hoàng thượng hãy xử phạt cả thần thiếp.”
Các nô tài mỗi người hai mắt ngấn lệ ướt đẫm mà nhìn vị quý phi tướng mạo bình thường này, Hoàng thượng khó khăn lắm mới sủng ái quý phi một lần, quý phi cũng không màng rước lấy nguy hiểm hướng Hoàng thượng đang buồn bực mà thay bọn họ cầu xin. Có chủ nhân như vậy, bọn họ cho dù có chết cũng không cam tâm tình nguyện sao?
“Nương nương, chúng nô tài không hầu hạ tốt nương nương là chúng nô tài có tội, chúng nô tài cam tâm tình nguyện bị phạt, xin nương nương không nên vì chúng tô nài mà cầu xin.” Hồi lâu đợi không được Hoàng thượng trả lời, bọn họ đều có chút lo lắng thay quý phi, rất sợ Hoàng thượng bị một phen mất hứng lại đưa nương nương của bọn họ đày vào lãnh cung. Lên tiếng bươi móc là một cung nữ tên Hương Liên, cũng là cung nữ luôn xem thường Lí Tĩnh Lam.
“Nô tì thỉnh Hoàng thượng xử phạt.”
“Nương nương…”
“Tiểu thư…”
“Câm miệng!” Lí Tĩnh Lam hiếm khi lại dùng uy nghiêm của chủ nhân, nhìn Phúc công công nói: “Phiền Phúc công công chuẩn bị hình trượng.”
“Này…” Phúc công công băn khoăn nhìn Long Ngự Thiên. Hoàng thượng người cấp cho nô tài một câu đi a! Quý phi này rốt cuộc là đánh hay không đánh a?
Rốt cuộc đợi hồi lâu không thấy Hoàng thượng mở lời, nhưng trượng trách trong lời nói đã ra rồi, Phúc công công cũng chỉ làm theo thật tốt, “Người đâu, chuẩn bị hành hình!”
“Khoan!” Cổ Nguyệt cũng đột nhiên quỳ xuống, “Đều do Cổ Nguyệt vô năng, không thể bắt thích khách mới khiến Lan phi nương nương bị thương, cho nên Cổ Nguyệt cũng tự nguyện cùng bị phạt!”
“Cổ đại nhân, ngài đây là…” Phúc công công buồn bực. Hôm nay là làm sao vậy? Đều uống lộn thuốc sao? Như thế nào mà mọi người đều tranh nhau chịu phạt a?
Lí Tĩnh Lam và Cổ Nguyệt nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng đứng dậy hướng băng ghế dài trong viện tử lí, là người đầu tiên chịu phạt.
Chỉ chốc lát sau Nghi Lan viện liền kêu thảm thiết không ngớt, làm cho người ở đình viện khác bực bội không thôi, nhưng nghe nói Hoàng thượng ở đó, liền không ai dám mạo hiểm nguy cơ rơi đầu mà qua xem náo nhiệt. Cùng lúc đó Lăng Thục viên truyền ra một tràng tiếng cười đắc ý.
Long Ngự Thiên nghe một tiếng cao hơn một tiếng kêu thảm thiết, nhìn lại vẫn không phải tiếng kêu của Cổ Nguyệt và Lí Tĩnh Lam. Cổ Nguyệt tất nhiên không cần phải nói, thân là nam tử lại thuở nhỏ đã luyện võ, chút đau đớn ấy đương nhiên không là gì. Nhưng “nàng” thân là một nữ tử lại vì cái gì mà không thống khổ?
Rốt cuộc, Long Ngự Thiên đột nhiên cảm thấy một trận tâm phù khí táo(2), phẩy tay nói: “Quên đi, không cần đánh. Phúc Thọ, bãi giá Ngọa Long điện.”
Khi khi qua bên cạnh Lí Tĩnh Lam, Long Ngự Thiên ngay cả nhìn cũng không liếc y một cái, Lí Tĩnh Lam nghĩ: Hoàng thượng e rằng sẽ không bao giờ đến nơi này nữa chứ?
Tổng kết: Hoàng thượng lần đầu tiên giá lâm đến Nghi Lan viện, vì chủ nhân của Nghi Lan viện vì bọn hạ nhân chịu phạt mà chấm dứt.