(Trốn chạy)
Bên này Hoàng thượng vừa mới đi, bên kia Thục phi liền có người đến báo, “Nương nương, Hoàng thượng đến ngự thư phòng, Phúc công công cũng đi theo người rồi.”
Nhóm tú tứ đằng đó đang bàn xem nên dùng cách gì mới có thể gặp được Lí Tĩnh Lam không khỏi hớn hở ra mặt, dưới ánh mắt ra hiệu của Thục phi liền nhao nhao hành lễ cáo từ.
“Thu Nguyệt.” Thục phi cất tiếng gọi nha hoàn tâm phúc đang dọn dẹp bàn, “Đi gọi Thúy Hoàn vào đây, ta có việc muốn nói với ả, ngoài ra ngươi xuất cung một chuyến nữa, ta có việc cần ngươi làm thay.”
“Dạ.” Thu Nguyệt ứng tiếng, đưa lỗ tai ghé sát vào Thục phi nghe nàng phân phó, sau đó ra ngoài gọi Thúy Hoàn vào, nhưng người lại không vào theo.
“Ngồi đi.” Thục phi đưa ngón tay chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói với Thúy Hoàn: “Vừa rồi ta đang nghỉ ngơi, bọn hạ nhân không hiểu chuyện, cho nên không đánh thức ta, để cho Thúy phi nương nương đợi lâu.”
Thúy Hoàn hành lễ xong theo lời ngồi xuống, biết lời nàng ta nói hoàn toàn không thành thật, nàng rõ ràng vừa thấy mấy tú nữ từ trong phòng nàng ta rời đi, nhưng nàng không dám có nửa câu oán thán, nàng hiểu Thục phi rất mong muốn nàng chết đi cho rồi, nên mặc dù hiện tại thân phận các nàng ngang nhau, nàng vẫn có phần e sợ Thục phi nương nương này.
“Thục phi nương nương, Thúy Hoàn nghe nói Hoàng thượng đêm qua ôm về một người, lúc này an bài ở Nghi Lan viện, chẳng biết Thục phi nương nương có biết người này là ai hay không?”
“Hừ!” Thục phi cười nhạt một tiếng, nhìn Thúy Hoàn nói: “Thúy Hoàn, không ngờ ngươi sau khi làm quý phi rồi, chốc lát đã trở nên lớn mật, dám tới chất vấn ta?”
Thúy Hoàn nghe được lời này không khỏi cảm thấy một trận kinh hoảng, nô tính trước kia khiến cho nàng hai chân mềm nhũn rốt cuộc quỳ xuống trước mặt Thục phi, “Nương nương bớt giận, Thúy Hoàn tuyệt đối không hề có ý tứ này.”
Một cái quỳ này của nàng khiến Thục Phi được quỳ cho rất vui vẻ, đứng dậy thong thả bước tới cạnh Thúy Hoàn, đưa tay nâng cằm nàng, ai thán một tiếng, “Thúy Hoàn a Thúy Hoàn, ngươi thật đúng là đồ đê tiện, hở ra là liền thích quỳ xuống cho người ta a!”
Thúy Hoàn không nói để mặc nàng ta nắm cằm mình tới phát đau, dòng lệ không ngừng đảo trong mắt.
“Quên đi, bổn nương nương hôm nay tâm tình rất tốt, bỏ qua cho ngươi lần này.” Thục phi buông Thúy Hoàn ra xoay người trở lại ghế ngồi xuống, nàng không lên tiếng, Thúy Hoàn cũng không dám đứng dậy, “Ngươi hỏi bổn nương nương có biết người ở Nghi Lan viện hay không? Bổn nương nương có thể nói rõ cho ngươi biết, ngụ trong Nghi Lan viện chính là cái kẻ ngươi đang nghĩ trong bụng đó.”
Thúy Hoàn “A” một tiếng ngẩng đầu, tiếp đó lại cảm thấy biểu hiện của mình quá kích động, càng hạ đầu thấp hơn.
“Muốn đi gặp hắn thì khẩn trương lên! Nếu Hoàng thượng lại tống giam hắn lần nữa, ngươi sau này thật sự sẽ không còn gặp được hắn thêm lần nào đâu.”
Nghe lời này, trong lòng Thúy Hoàn run lên, Hoàng thượng lại tống giam thiếu gia nữa ư? Hoang mang đứng dậy, ngay cả lễ cũng không làm liền xoay người chạy đi.
“Ngươi có thể nói với Lí Tĩnh Lam, nếu hắn muốn xuất cung thì mau chóng hạ quyết định đi, thừa dịp lúc này Nghi Lan viện không người canh giữ, bổn nương nương có thể bố trí cho hắn xuất cung.”
Thúy Hoàn không nén nổi rùng mình một cái, nhớ tới Thục phi trước đó đã mượn tay mình làm hại thiếu gia, nghĩ nàng ta tuyệt đối sẽ không có cái hảo tâm này, nhưng nàng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, đáp một tiếng tạ ơn, nhanh chân bước đến Nghi Lan viện.
Lí Tĩnh Lam lúc này đang đứng ở cửa phòng, hai tay kéo hai cánh cửa phòng gian ra, mặt không đổi sắc nhìn mọi người đứng trước cửa, đa số tú nữ cũng kinh ngạc nhìn y. Chẳng phải là nói Hoàng thượng ôm về một nữ nhân sao? Thế nào giờ đây lại hóa thành nam nhân rồi?
Thục phi sắc sảo chỉ nói cho các nàng biết địa vị người ở Nghi Lan viện trong lòng Hoàng thượng, nhưng không hề giải thích với các nàng thân phận của Lí Tĩnh Lam, cho nên các tú nữ cũng xem Lí Tĩnh Lam như người nhà của vị nữ tử kia, mặc dù không nghe bảo những người khác cũng được vào Nghi Lan viện, nhưng nói không chừng Hoàng thượng đã lén đưa người vào cung, các thám tử cũng không chú ý đến.
Lấy lại tinh thần trước hết là Hoài Ngọc, nàng thấy bản thân có vài phần tương tự Lí Tĩnh Lam, càng thêm khẳng định Lí Tĩnh Lam là người nhà của vị nữ tử kia, nói không chừng là huynh trưởng linh tinh gì đó.
Mặc dù có chút không cam tâm làm thế thân của người nọ, nhưng Hoài Ngọc vẫn ôn hòa tiến lên hành lễ, “Vị công tử này, chúng tỷ muội nghe nói Hoàng thượng hôm qua ôm về một nữ tử, trong lòng hết sức tò mò, hôm nay đến đây muốn được gặp mặt chủ nhân trong phòng, chẳng hay công tử có thể thỉnh vị cô nương kia ra mặt một lát không?”
Lí Tĩnh Lam trong lòng tức khắc hiểu rõ, chắn hẳn các vị này chính là tú nữ Long Ngự Thiên mới tuyển đây! Nhìn nữ nhân trước mắt có vài phần tương tự mình, Lí Tĩnh Lam không thể nói rõ trong lòng là loại tư vị gì, lại càng không biết nên vui hay nên buồn.
Các tú nữ thấy Lí Tĩnh Lam không lên tiếng, không khỏi có hơi mất kiên nhẫn, một vị tú nữ trong đó khịt mũi, “Hừ! Chủ nhân trong phòng không phải quá cao ngạo rồi sao? Các tỷ muội tuy không được Hoàng thượng sủng ái thế nào, nhưng nói sao cũng là tú nữ danh chính ngôn thuận, vị này còn chưa được sắc phòng đã bày đặt kiêu căng, cư nhiên không thèm nhìn mặt các tỷ muội ư?”
Một danh tú nữ khác tiếp lời: “Đúng vậy, cho dù Thục phi nương nương được sắc phong là quý phi cũng chưa từng lên mặt với các tỷ muội, người trong phòng chẳng biết lễ nghi sao? Cẩn thận về sau thất sủng, rơi vào một cái kết cục thảm thương.”
“Các người bớt tranh cãi đi.” Hoài Ngọc lên tiếng cản mấy lời không chừng mực của các nàng, dù sao Hoàng thượng bây giờ đây còn đang sủng hạnh người trong phòng này, nếu nàng ta ở bên tai Hoàng thượng nói cái gì, khó bảo đảm nhóm các nàng hiện tại sẽ không rơi vào một cái kết thảm thương, tiếp đó hành lễ về phía Lí Tĩnh Lam, “Công tử?”
Lí Tĩnh Lam hoàn hồn nhìn các nàng, lãnh đạm đáp: “Trong phòng không có cô nương nào đâu, các vị hãy trở về đi!” Sau đó định đóng cửa lại.
Hoài Ngọc tiến lên hai bước, còn đang muốn nói gì đó, nhưng chợt nghe phía sau có người gọi: “Thiếu gia!”
Lí Tĩnh Lam tay đóng cửa thoáng dừng, lướt qua mọi người nhìn về phía phụ nhân mang thai vừa vào Nghi Lan viện.
Các tú nữ ngày thường mặc dù không xem quý phi yếu đuối này là chuyện lớn lao gì, nhưng lễ tiết nên có cũng không phải là không nhớ, cúi người hành lễ về phía nàng, nhường ra một con đường.
Thúy Hoàn đuổi người đến trước mặt Lí Tĩnh Lam, vừa định hành lễ, đã nhớ tới thân phận của mình lúc này, cả người đứng đờ, nhưng hai mắt rưng rưng nhìn y, lại lần nữa cất tiếng gọi: “Thiếu gia…”
Lí Tĩnh Lam không đáp, nhưng ngươi hơi nghiêng nghiêng qua một bên, nhích ra một khe hở, ra hiệu cho nàng tiến vào trong. Thúy Hoàn mừng rỡ, nàng còn tưởng thiếu gia sẽ hận nàng, không muốn gặp nàng, vội vàng hứng khởi chạy tới, bước lên bậc thề, lách người qua cửa, Lí Tĩnh Lam lập tức ở trước mặt mọi người đóng cửa, để lại một đoàn tú nữ bên ngoài đang giật tóc trừng mắt.
“Thiếu gia…” Đợi cho cửa đã đóng rồi, Thúy Hoàn liền quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ cuống quýt khóc lên, trong miệng tới tới lui lui chỉ có hai chữ “Thiếu gia”, cái gì khác cũng không nói nên lời.
Lí Tĩnh Lam cũng không nói, đợi nàng gọi đủ rồi, cũng khóc đủ rồi, mới xoay người đỡ nàng lên, “Mặt đất lạnh lắm, chú ý thân thể.” Nghe xong những lời này Thúy Hoàn không cầm lòng được lại muốn rơi lệ, Lí Tĩnh Lam lập tức lên tiếng: “Nàng đừng khóc nữa, khóc đến tâm ta phiền muộn, hôm đó là ta bảo nàng làm như vậy, ta không hề hận nàng.”
Thúy Hoàn vội kềm lệ, nén xuống nức nở hai tiếng, dìu Lí Tĩnh Lam ngồi bên bàn, lại đưa tay rót chén trà.
Lí Tĩnh Lam chỉ vào băng ghế bên cạnh nói: “Nàng cũng đừng đứng, nàng hiện tại thân là quý phi, không phải nha hoàn của ta, có chuyện gì thì hãy ngồi nói đi! Cẩn thận đứa trẻ trong bụng.”
Thúy Hoàn nói hai tiếng tạ ơn, ngồi xuống băng ghế, nhìn nhìn sắc mặt của Lí Tĩnh Lam, biết y thật sự không hận mình, liền mở miệng hỏi: “Thiếu gia, người tại sao lại quay về?”
Lí Tĩnh Lam khẽ thở dài một tiếng, nâng trà trên bàn nhấp một hơi, tiếp đó nhìn hơi nóng nhè nhè bốc ra trong chén trà, có hơi bất đắc dĩ mà nói: “Hoàng thượng muốn giam cầm ta như thế.”
Thúy Hoàn không sáng dạ như Ngọc Hoàn, không biết quan hệ tình cảm của Hoàng thượng và Lí Tĩnh Lam lúc đó, nhất thời lại hỏi một câu vì sao. Lí Tĩnh Lam không nói, chẳng qua đáy mắt có hơi lộ nét bi thương, Thúy Hoàn nháy mắt hiểu rõ quay sang, đưa khăn tay che khuôn miệng mở lớn, kinh hô: “Chẳng lẽ Hoàng thượng người đối với thiếu gia… lại như thế? Ta vậy mà lại không hề phát hiện?”
Lí Tĩnh Lam đặt chén trà xuống, nhưng không nói gì thêm, bắt đầu hỏi cuộc sống trong cung của Thúy Hoàn có vừa ý không, có phải chịu các loại ức hiếp, chuyện nhà cửa mà hàn huyên cả buổi, Lí Tĩnh Lam cũng nghe ngóng được đại khái chuyện phát sinh ở trong cung nửa năm qua, tiếp theo lại nói sơ cho Thúy Hoàn về tình hình của y và đám người Lí Vệ Đình, thậm chí còn nói cả hôn sự của y và Ngọc Hoàn lúc đó.
Mắt thấy sắc trời đã tối, Thúy Hoàn đứng dậy thắp nến trong phòng, chần chừ một lúc, nghĩ rằng nên về Thúy Vi cư rồi, Lí Tĩnh Lam tiễn nàng ra cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: “Thúy Hoàn, nàng có cách đưa ta xuất cung không?”
Thúy Hoàn chợt nhớ tới lời Thục phi đã nói đó: “Ngươi có thể nói với Lí Tĩnh Lam, nếu hắn muốn xuất cung thì mau chóng hạ quyết định đi, thừa dịp lúc này Nghi Lan viện không người canh giữ, bổn nương nương có thể bố trí cho hắn xuất cung.”
Nhưng nàng đối với tình cảnh Thục phi làm hại thiếu gia vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cảm thấy nàng ta lần này chắc chắc không có lòng tốt, cho nên buộc lòng phải lắc đầu với Lí Tĩnh Lam, trước ánh mắt thất vọng của y mà rời khỏi Nghi Lan viện.