Đại Gia

Chương 1: Vận đen đủi



Không có chuyện nào làm cho một người đàn ông trưởng thành bị dọa đến hồn vía lên mây ngoài chuyện sau khi say rượu tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình nằm là một người đàn ông cũng đang trần truồng. Lí Vân Khai, rất thấu hiểu tâm trạng đó. Bởi vì anh đang gặp phải loại tình huống như vậy.

Ánh mắt anh đã muốn trừng lớn quá hai phần ba diện tích khuôn mặt, người đàn ông bên cạnh vẫn không biến mất như cảnh trong mơ, ngược lại còn dường như thở khò khè đáp lại.

Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



… Không nghĩ ra >_<

Tối hôm qua, người bạn gái cùng anh hẹn hò bảy năm đột nhiên ném xuống một quả bom.

“Em kết hôn với người khác rồi, về sau đừng đi tìm em nữa.”

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh, chính là vô cùng nghiêm túc nói với bạn gái: “Tiểu Vũ em nhớ lầm ngày rồi, ngày cá tháng tư đã qua.”

Phản ứng còn lại của đối phương là, rít gào:

“Anh có đầu óc một chút đi, tôi nói tôi không muốn đi theo một người dạy học nghèo như anh nữa, tôi đã tìm được một con rùa vàng. Sau này đừng đi tìm tôi nữa, để tránh cho chồng tôi hiểu lầm!”

Đối phương hoãn lại, nói: “Kỳ thật anh cũng không phải không tốt, chẳng qua con người anh không có dã tâm, không tranh đấu, giống như một ông già, cảm giác khi sống cùng anh thật sự rất bình yên. Chính anh cảm thấy vui vẻ, nhưng em thật sự không thể chịu được loại cuộc sống không có tình cảm mãnh liệt này…”

Vân Khai ngồi ở đối diện sững sờ nhìn miệng bạn gái mà miệng như cá mở ra khép lại, đại não trống rỗng, cả người giống như bị mất linh hồn, máy móc cầm hóa đơn trả tiền, tùy tiện tìm một quán bar ở phụ cận, uống hết ly này đến ly khác, uống rượu gì, vị như thế nào, anh hoàn toàn không biết. Bóng người quanh mình đến rồi lại đi, đi rồi lại quay lại, nói gì làm gì, anh cũng hoàn toàn không biết. Tự nhiên, anh cũng không phát hiện chỗ không bình thường của quán bar này, bên trong tất cả đều là đàn ông.

Sau đó thì sao?

Vân Khai rên rỉ ôm lấy cái đầu sắp nổ của mình, không cẩn thận tác động đến thân thể, một cơn đau đớn từ chỗ không tiện mở miệng đâm thẳng lên ót, tiếp theo một cỗ niêm trù (chất sệt dính) nóng bỏng chảy ra từ nơi kia. Dự cảm được thứ đó là cái gì, Vân Khai không dám tin, run rẩy đưa tay xuống sờ lên rãnh mông.

Niêm trù màu trắng ngà trộn lẫn với tơ máu đỏ tươi dính trên ngón tay thon dài tinh tế, có vẻ hết sức tục tĩu. Làm một người đàn ông trưởng thành nếu còn không biết đây là cái gì, không bằng anh nhảy lầu chết luôn đi.

Vân Khai quả thực khóc không ra nước mắt, lúc học đại học bạn bè khi đùa giỡn từng nói lúc hai người đàn ông làm tình sẽ dùng đến nơi đó, hóa ra là sự thật, bản thân mình bây giờ còn tự thể nghiệm.

Sa đọa, sa đọa, Lí Vân Khai a Lí Vân Khai, một người phụ nữ lại có thể làm cho mày sa đọa đến mức đi làm tình với đàn ông, chẳng qua là thất tình, hiện tại còn thất thân mà lại còn thất thân cho đàn ông! Mày xong rồi, tương lai như thế nào làm gương tốt cho người khác, như thế nào đối mặt với liệt tổ liệt tông a…

Càng nghĩ càng bi, Vân Khai dứt khoát nằm sấp trên giường gào khóc thật lớn.

“Ồn muốn chết!”

Tiếng khóc ma quỷ đánh thức người nào đó đang say ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt bất mãn nhấc mái đầu lộn xộn xoay người xuống giường, không thèm để ý triển lãm thân hình kiện mỹ của hắn, vật cực đại giữa hai chân người kia còn dính nhiều vết máu.

Nơi đó của mình tối hôm qua đã thu nạp cái kia sao? Vân Khai hít sâu một hơi, dựa theo tỉ lệ mà nói chỉ chảy một chút máu thật đúng lạ gặp may mắn, bằng không sau này chỗ đó của mình chắc chắn sẽ gặp vấn đề.

Không đúng, hiện tại không phải lúc nghĩ đến vấn đề đó!

“Cậu, cậu tối hôm qua…”

Người đàn ông cắt ngang lời nói của Vân Khai, xoay người nhặt quần áo, ném đến trên người Vân Khai.

“Có sức để khóc thì chắc không có vấn đề gì, nhanh đi khỏi đây đi, tôi không có thói quen để khách hàng ở trong nhà.”

“Khách hàng?” Vân Khai có dự cảm không hề tốt.

“Anh bị choáng váng, lúc ở gay bar rất hung dữ. Chậc chậc, còn la hét với tôi muốn hóa đơn thanh toán nữa. Lại nói, tôi làm sao có thể cho anh hóa đơn thanh toán chứ, trong đó nên viết cái gì?”

Ngũ lôi oanh đỉnh, hiện tại Vân Khai thầm nghĩ tìm cái động cho mình chui vào. Phiêu kĩ, nhưng lại làm người nằm dưới, hơn thế còn chẳng biết xấu hổ muốn hóa đơn, đây là mình sao?

“Oa… Tôi không muốn sống!!”

Lại một tiếng khóc quỷ khiếp thần sầu thế như phá trúc (mạnh như vũ bão) tập kích khắp gian phòng, tất cả chế phẩm thủy tinh trong phòng đều không chịu nổi áp lực mà xuất hiện vết nứt.

Người nào đó trên mặt xếp đầy hắc tuyến. Không viết hóa đơn cũng không cần phải như vậy chứ…

“Anh đừng khóc nữa, tôi đi hỏi ông chủ của chúng tôi thử xem, anh ta chắc biết loại hóa đơn này nên viết như thế nào…”

Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo, người đang nằm ở trên giường khóc rống giống như gặp lửa cháy đến nơi, vội vàng mặc quần áo, như một trận gió xoáy biến mất ở cửa, nam nhân trợn mắt há mồm nhìn cửa chính đang mở rộng, một phút đồng hồ, hai phút…

“Oa ha ha ha ha…”

Lúc nam nhân cười đến sắp hít thở không thông, chuông điện thoại đúng lúc vang lên.

“Ha ha… A lô… Ha ha, không có việc gì, đúng… Ha ha… Khách hàng tối hôm qua… Ha ha rất thú vị… Ha ha…”

“… Hắn đã trở lại… Phải không… Vậy phiền toái anh giúp em tìm một căn phòng đi, ừ, ở ghép cũng không sao, có nơi để ngủ là được rồi, được, cảm ơn.”

Sau khi buông điện thoại, nam nhân vẻ mặt ngưng trọng, than nhẹ một tiếng, không khí sung sướng vừa rồi giống như chưa từng xuất hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.