Đại Giới – Ái Nô

Chương 18



Harry bảo Mimi thu dọn những thứ không còn ăn được nữa rồi chuẩn bị lại đồ ăn, sau đó ôm Snape đã bình tĩnh lại ngồi trên ghế. Buổi sáng hôm nay tâm tình thả lỏng, khiến anh không điều khiển được cảm xúc. Anh quên là Snape bị anh cưỡng chế lôi kéo đi dạo một vòng quanh Hẻm Xéo, hơn nữa chỉ quan tâm những biểu hiện bên ngoài của Snape, nhìn những cảm xúc khác với sợ hãi và im lặng mà vui mừng, nhưng lại hoàn toàn xem nhẹ những cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn phát sinh, bởi người trong lòng giờ đã lâu như vậy thoát ly hiện thực, cách biệt khỏi thế nhân, giờ lại tiếp xúc với ngoại giới.

Xét đến cùng, chẳng lẽ anh quả nhiên vẫn là một tên ngốc không thể khống chế bản thân ư? Harry buồn bực công kích chính mình. Sau vài lần thất bại không nhận được phản ứng khi tìm cách nói chuyện với Snape, người yên lặng, nhu thuận ngồi trên đùi anh, vùi mặt vào hõm vai anh mà không chịu nhìn anh, Harry không thể không ngẩng đầu, nhìn về phía bức họa đặt trên lò sưởi phòng khách. Dumbledoer đã xuất hiện, cũng bình tĩnh nhìn anh.

“Thầy Albus, em đã làm hỏng lần ra ngoài lẽ ra phải thật vui vẻ này, đúng không? Em thậm chí đã không nhẫn nạn tìm hiểu vì sao Sev tức giận…”

Chớp mắt mấy cái, Dumbledore nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ và mệt mỏi của Harry, rồi lại nhìn người đang được anh ôm, sau khi nghe anh nói môi hơi hơi mấp máy.

“… Không, Harry, em đã làm tốt lắm. Cứ tin ta, Severus chỉ là cảm thấy sự chú ý của em tới thầy ấy bị phân tán mà thôi, hơn nữa cảm thấy căng thẳng vì vẫn chưa thể quen với việc tiếp xúc những người ngoài bạn bè em. Thầy ấy chỉ muốn nhận được sự an ủi của em, như bây giờ!”

Vừa lòng thấy Harry nhẹ nhàng thở ra, lão phù thủy trong bức họa tiếp tục nói, “Hơn nữa, ta rất ủng hộ việc em đưa Severus ra ngoài. Biểu hiện của thầy ấy hôm nay thật làm người ta hưng phấn, không phải sao? Không ngờ thầy ấy lại tức giận với em, phản kháng em, ha ha, quả là không thể tin được! Càng ngày càng nhiều cảm xúc và suy nghĩ trở về với Severus, ta nghĩ, em cũng cảm thấy rất cao hứng. Vừa rồi ở trước lò sưởi, em kêu to với mấy đứa Hermione và Ron, cũng đã chứng minh điều đó. Đương nhiên, lúc đó em chưa để ý thấy Severus đã có chút tức giận ~”

“Ôi… Thầy Albus, đừng nhắc tới chuyện đó nữa, giờ nhớ lại, hành động vừa rồi của em quả thực giống hệt một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kích động khoe khoang thành quả của mình!” Harry ảo não vuốt trán, biểu đạt sự uể oải của mình.

“Ha ha, Harry, mặc dù hiện tại, em cũng chẳng phải là người trung niên trưởng thành gì. Em mới 23 tuổi, được rồi, hai tháng sau đủ 24 tuổi. Độ tuổi này ở thế giới phù thủy, đích xác cũng chỉ ngang lũ trẻ hỉ mũi chưa sạch mà thôi! Hơn nữa, Severus có thể khôi phục tới như bây giờ, đúng là đáng để em đem khoe, đứa nhỏ của ta, ta thật mừng là em có thể nghĩ như vậy!”

Dumbledore nói xong liền rời đi, cụ cần phải tới kể cho McGonagall. Merlin, bạn không thể ngăn cản một ông già cô độc đã trở thành bức họa đi tìm người giải tỏa nỗi buồn và chia sẻ niềm vui.

Đợi Dumbledore rời đi, Harry mới vỗ vỗ thân thể đã thả lỏng mềm mại trong lòng mình, thở dài. “Ôi chao, Sev, thầy Albus nói đúng, phải vậy không? Nghĩa là thầy tức giận vì điều này? Được rồi, tôi ngu ngốc, thầy có thể đánh tôi, cấu tôi, ờ, cắn tôi cũng được, dù sao cũng không phải chưa từng cắn tôi… Nhưng mà đừng tự làm thương tổn chính mình, được không?”

Snape không đáp, chỉ chầm chậm, chầm nhận nâng hai bàn tay vẫn đặt trên ngực Harry, nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo anh, mà một cử động kia, nói cho Harry biết anh đã được tha thứ.

Thấy biểu hiện của Snape, Harry rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Vừa đúng lúc này, Mimi lại mang đồ ăn vừa chế biến tới. Anh xấu hổ cười cười với gia tinh đang vừa nhìn anh bất duyệt, vừa nhìn Snape đồng tình, quyết định sẽ phải đền bù sai lầm của mình. Anh không để Snape tự mình dùng bữa mà cứ thế ôm người, dỗ hắn ăn cơm. Harry biết, Snape thích điều đó.

Múc một thìa súp kem sò đưa tới bên miệng Snape đang có chút kinh ngạc, Harry nhẹ nhàng dỗ, “Được rồi, Sev, tôi đã nhận sai rồi, cho nên ăn cơm nhé? Sau đó thầy muốn làm gì cũng được!” Nhìn người đang bất an quan sát mình, rồi sau đó dè dặt mở miệng nuốt vào, Harry cười cười, sau đó tiếp tục. Chỉ là rõ ràng Sev vốn đã ăn uống không tốt, giờ lại chịu ảnh hưởng bởi những biểu hiện lúc trước của anh, sau khi ăn xong một bát súp và ít bánh mì, hắn không chịu ăn thêm một chút nào nữa.

Sau khi thử vài lần, Harry bỏ cuộc không bắt Snape ăn thêm đồ ăn nữa. Anh nhang chóng ăn no bụng – dùng tay phải, tay trái còn đang ôm người ngồi trên đùi mình. Bỗng trên cửa sổ truyền đến tiếng gõ.

Nhìn chằm chằm con cú mèo màu nâu đầu lớn bằng cả hai con, móng gắng quắp lấy cái bao – cửa hiệu vật liệu xây dựng ma pháp, Harry chợt nghĩ, có lẽ anh nên thay đổi một số ma pháp bày ra quanh căn phòng này.

Cho cú mèo bay vào, lấy một miếng thịt bò nhỏ ra để cảm ơn, sau khi cú mèo bay đi, Harry đứng dậy, buông Snape để hắn đứng vững, cầm lấy cái bao khá lớn bị cú ném trên sàn nhà, rõ ràng đã bị yểm chú ngữ thu nhỏ và giảm bớt sức nặng. “Ha, Sev, nhà ấm của thầy tới rồi!”

Lần này vì nghĩ tới cảm thụ và suy nghĩ của Snape, Harry không kích động lôi kéo người ta mà chỉ vào cái bao và hỏi, “Thế Sev, giờ thầy có muốn xem tôi dựng nhà kính không?” Snape nhìn cái bao, rồi lại nhìn Harry một hồi lâu, tựa hồ khó quyết định, cuối cùng gật đầu, tay nắm chặt áo anh.

Được cho phép, Harry vừa cam đoan, vừa xách bao lên, kéo Snape đi về hướng vườn nhà, ừ, vận động sau khi ăn xong, không tồi ~ “Rất tốt, Sev, tôi cam đoan sẽ không bỏ thầy ở một bên đâu mà. Thầy có thể hỗ trợ, ừ, chuyển công cụ gì gì đó…”

Mở bao, lấy sách hướng dẫn, nhìn ngắm tỉ mỉ, sau đó Harry vung đũa thần, làm sạch một mảnh đất trống thích hợp, ừ, đại khái chiếm một nửa diện tích vườn cây, cũng thật không nhỏ ~

Dựa theo bản vẽ thiết kế mà chủ hàng đã cẩn thận đưa kèm, anh đào một cái hố hình chữ nhật có chiều sâu thích hợp, nén đất gia cố thành hố, sau đó khôi phục vật liệu về độ lớn bình thường, ngay lập tức cả vườn bị chất đầy ứ. Harry nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt, thán phục trước phép thuật thu nhỏ và giảm bớt trọng lượng vô cùng mạnh của chủ hàng, vỗ vỗ Snape đang đứng bên cạnh im lặng nhìn anh làm việc. “Merlin! Tôi nghĩ chúng ta gặp phải một công trình lớn rồi…”

Nhìn trong chốc lát, hít sâu một hơi, Harry cởi áo ngoài, vén tay áo lên, leng keng leng keng lấy ra một đống công cụ. Có nhiều chỗ phép thuật sẽ không hơn tự tay làm bao nhiêu, so sánh giữa hai bên, Harry lựa chọn cách sau.

Anh dùng phép thuật dựng khung và cột trụ… tới lúc khung nhà kính thành hình, hoàng hôn đã buông xuống rồi. Harry đầu đầy mồ hôi nhìn thành quả lao động của mình, so sánh một chút với bản vẽ hướng dẫn, đột nhiên cảm thấy mình như thể đang chơi trò xếp gỗ cỡ đại…

Đột nhiên một bàn tay lành lạnh chạm lên trán Harry, dịu dàng mà ngây ngô đem hỗn hợp mồ hôi, vụn gỗ và bùn đất trên da anh quệt thành vệt hình thù cổ quái. Harry cười khổ, giữ chặt bàn tay vì không thể lau sạch mà càng dùng sức chà lau, “Được rồi, Sev, dừng, dừng lại ~ tốt lắm, tôi biết thầy đã rất cố gắng, ừ, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần đi tắm, ăn một bữa no nê, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục ~”

Snape vì vẫn quanh quẩn bên anh, tuy không đổ mồ hôi nhưng trên người vẫn dính đầy bùn đất và vụn gỗ. Anh kéo hắn vào nhà, tắm sạch thoải mái, cực kỳ hưởng thụ khi được Snape chủ động chà lưng cho mình. Tuy rằng vì đối phương không có kinh nghiệm, không biết dùng lực nặng nhẹ nên khiến anh có lúc đau hoặc ngứa, nhưng Harry vẫn cảm thấy mình cứ như thể một vị quốc vương ~

Ngồm ngoàm ngốn đồ ăn ngon lành, Harry thở dài. Quả nhiên sau khi vất vả lao động, đồ ăn càng trở nên ngon miệng, khụ khụ, đương nhiên vẫn phải khen tay nghề nấu nướng của Mimi rất tốt! Bên cạnh anh, không ngờ Snape cũng ăn nhiều hơn một ít, sau đó trong lúc Harry đang ăn cơm, hắn không ngừng trông về hướng vườn cây.

Cảm thấy buồn cười, Harry nhìn tư thế quỷ dị của Snape, vừa giữ thân thể bất động, vừa cố gắng quay đầu, tự cho là bí mật lén lút nhìn về mảnh vườn cây đang tối dần. Hồi lâu sau, hoài nghi chẳng biết nếu cứ như vậy, Snape có thể làm bị thương cái cổ mảnh khảnh của mình không, Harry rốt cuộc uống nốt ngụm canh cuối cùng với tốc độ nhanh nhất, tay được rảnh rỗi, kéo đầu Snape lại.

Bất đắc dĩ, Harry nhìn người đàn ông lớn tuổi này giống như một đứa nhỏ bị bắt quả tang làm sai chuyện gì, trong đôi mắt đen hiện lên một thoáng kinh hoảng, “Không sao, Sev, nhà kính còn chưa dựng xong, mà cho dù xong rồi, nó cũng không mọc chân chạy trốn được đâu. Giờ ăn cơm thôi, nếu thầy ăn nhiều hơn một ít, tôi hứa với thầy sẽ còn dựng nhanh hơn nữa!”

Đôi mắt đen sáng bừng lên. Harry cười cười nhìn Snape lại bắt đầu ăn uống. Chẳng qua chỉ sau một lát, anh không thể không ôm Snape, đưa người ôm bụng đau tới vặn vẹo trong lòng mình xuất hiện trước mặt bác sĩ Wills lúc ông đang chuẩn bị về nhà. Sau đó, anh xấu hổ ôm Snape đã thoải mái hơn rất nhiều sau khi được trị liệu, nghe bác sĩ càu nhàu, “Không thể tin nổi! Anh Potter, rõ ràng tôi đã nói với anh, dạ dày của ông Snape  không thể so được với người bình thường, sao anh có thể bắt ông ấy ăn đến nông nỗi này cơ chứ!”

“… Tôi biết sai rồi…” Giống hệt một cậu nhóc học sinh tiểu học, Harry ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, tiếp nhận từ trong tay bác sĩ một đống bình dược, nghe ông nghiêm cấm không được để Snape ăn vật cứng gì trong vòng một tuần, sau đó về nhà.

Nằm trên giường, Harry vuốt ve tóc Snape, nhìn hắn sau khi ngủ không lâu liền buông tay anh ra, nhưng lại xích vào sát ngực anh. Cuối cùng thì anh đã biết vì sao mỗi sáng tỉnh dậy, người này lại dựa vào ngực mình, tuy rằng hắn có thể không tự ý thức được. “Ôi trời, nhà kính, ma dược, thật sự có thể khiến thầy cao hứng đến thế sao? Sev…” …

Sáng sớm hôm sau, Snape không biết đã thức giấc từ lúc nào, gọi dựng anh dậy. Anh bất đắc dĩ, mơ mơ màng màng cho cái người tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng tinh thần rõ ràng không tồi, đang nhẹ nhàng giật tóc anh này một nụ hôn buổi sớm, “A, buổi sớm tốt lành, Sev!” Sau đó vì nhận được một nụ hôn mạnh hơn đáp lại, anh nhanh chóng tỉnh ngủ, buồn cười nhìn trình tự bao lâu nay hoàn toàn đảo điên – anh bị Snape thúc giục rửa mặt, ăn sáng ~

Vào vườn vẫn đang bừa bãi chất đống vật liệu, vì Snape ‘sinh bệnh’, Harry không thể không vì người mà trước tiên bắt tay vào dựng một ngôi đình nho nhỏ trong vườn, đơn giản thôi, để Snape có thể im lặng ngồi nơi đó nhìn anh mà không phải phơi ra dưới ánh nắng chói chang ban trưa, đồng thời thuận tay gieo một ít mầm cây leo bên cạnh cột đình. Như vậy, khi mùa hè đến, ngôi đình có một chiếc ghế dựa đôi, một cái bàn nhỏ này sẽ được bao phủ dưới vòm xanh.

Sắc mặt Snape có chút tái nhợt. Harry để hắn ngồi đó, không cần chạy tới chạy lui bên mình. Sau khi anh cho người đang quan sát mình một đống lời cam đoan theo kiểu: Tôi sẽ làm nhanh hơn! Thầy sẽ nhìn thấy tôi! Harry mới có thể bắt tay vào việc. Lúc bắt đầu, anh còn hơi lo lắng, phân tâm nhìn Snape, nhưng sau vài lần, thấy đối phương thực sự rất im lặng nhu thuần ngồi đó, anh mới yên tâm, chuyên tâm vào công việc ~!

Suốt năm ngày trời! Tới trưa ngày thứ sáu, ném thùng sơn đã cạn xuống, Harry mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, sau đó mở rộng tay chân nằm vật lên trên cỏ, chỉ chốc lát sau cảm nhận Snape tới gần. Snape ngồi xuống bên cạnh Harry, kéo cái đầu bẩn thỉu, tóc còn dính ít sơn màu lam của anh đặt lên đùi mình.

Harry thở dài, thoải mái vì hành động của Snape. Anh nắm lấy những ngón tay hắn đang dè dặt vuốt ve mặt anh, chỉ chỉ tòa công trình sáng lên dưới ánh mặt trời cánh họ không xa, “Kìa! Sev! Nhà kính của thầy đấy! Rất được, phải không?”

Dánh nhà hình chữ nhật có chóp nhọn. Giá, khung cửa và chân kính được Harry sơn màu lam bạc nhạt loang loáng mà không gai mắt. Trần nhà và các vách kính được hợp lại từ thủy tinh ma pháp. Thủy tinh ma pháp ẩn ma văn, phản quang dưới ánh sáng mặt trời nhưng không chói mắt. Ở một vài góc nhà kính còn treo mành che ánh sáng để trồng một số thực vật cần độ ẩm và sinh trưởng trong bóng râm.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Harry nhảy dựng lên, kéo Snape vẫn đang nhìn nhà kính không chuyển mắt, giúp hắn phủi đi bùn đất trên áo chùng màu lam, nhẹ nhàng tuyên bố, “Ừ! Đã hoàn thành rồi, như vậy, Sev, tôi có thể mời bạn bè chúng ta tới ăn tối không? Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ muốn xem căn phòng nho nhỏ này của thầy!”

Snape không ngừng lưu luyến quay đầu nhìn lại, được Harry kéo về phía nhà ở. Sau khi nghe anh nói, hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn Harry tươi cười, khẽ gật đầu. Điều này khiến hắn được thưởng một cái ôm thật chặt. “Hay quá! Nếu vậy mình đi tắm thôi! Dọn dẹp một chút, sau đó chuẩn bị chuẩn bị! Lập tức mời Hermione và Ron, rồi còn Draco, ừ, cả mấy người bên cô Minerva nữa! Đúng rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ buổi trà chiều!”

Rốt cuộc thu hồi ánh mắt khỏi nhà kính, Snape nhìn Harry cao hứng phấn chấn, lộ ra một nụ cười nho nhỏ, nho nhỏ. Chẳng qua, thật đáng tiếc, cứu thế chủ quá hưng phấn, không nhìn thấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.