Đại Giới – Ái Nô

Chương 24



Cuộc sống bình lặng tới mức làm Harry muốn than thở kéo dài suốt một tháng, rốt cuộc, sau khi không chống đỡ nổi sự oán trách của các đồng nghiệp, hết giờ tan tầm vào ngày làm việc cuối cùng trong tuần, Harry bị lôi đi quán Đầu Heo. Sau khi anh hết lời cam đoan, anh mới được cho phép về nhà báo cáo với Snape một tiếng.

Thật chật vật, giống như bị sói đói đuổi theo, Harry dùng thuật ảo ảnh di hình về nhà, vội vàng đặt hộp điểm tâm vào tay người đang chờ đợi anh ở cửa, sau đó cho Snape một cái ôm hữu lực, “A, Sev, không làm cách nào được cả, lũ ngu ngốc ấy điên mất rồi! Merlin, tôi không ứng phó nổi bọn họ, được rồi, tôi sẽ cố về nhà trước 10 giờ tối, nếu tôi về trễ, thầy cứ ngủ trước đi nhé? Được không?”

Một hồi lâu sau, ngay lúc Harry bắt đầu do dự có nên ‘bội ước’ hay không, chấp nhận ngày mai bị mấy tên kia chê cười một hồi, Snape nhẹ nhàng gật đầu. Anh hưng phấn cho hắn thêm một cái ôm, sau khi chắc chắn hắn đồng ý, anh lại dùng ảo ảnh di hình rời đi…

Nhóm đồng nghiệp đã uống tới say bí tỉ, thậm chí Harry không thể không dùng phép Stupefy mới tránh được một nữ đồng nghiệp say mèm ra trèo lên người anh. Merlin! Cho dù anh là một người đàn ông cực kỳ khỏe mạnh, nhưng không có nghĩa là anh giống đám đàn ông thích biểu hiện ‘nhiệt tình’ như vậy. Nếu là anh, anh lại càng yêu bộ dáng rụt rè, cực kỳ chờ mong mà lại bất an, cẩn thận tiếp cận mình…

Harry không ý thức được đầu mình đang suy nghĩ cái gì, xem đồng hồ tới n lần, chết tiệt, đã 11 giờ rưỡi rồi! Sự nhẫn nại đã lên tới cực hạn, trong lòng càng ngày càng lo lắng, anh lo cho Snape đang ở nhà một mình, còn có khế ước kia, khoảng cách từ khi anh ôm lấy người này một lần đã là hơn 5 tiếng đồng hồ! Mặt khác, anh lại càng lo rằng dù có Mimi ở bên, nhưng chết tiệt, kể từ khi anh bắt đầu rời nhà, anh chưa từng vi phạm thời gian anh hứa về nhà với Snape!

Sau khi liên tục quát đuổi, đem đám đồng nghiệp nam nữ say ngã dúi dụi ném về nhà, Harry rốt cuộc về tới nhà lúc sắp một giờ sáng. Vừa mới dùng thuật ảo ảnh di hình về tới trước cửa phòng khách, Harry kinh ngạc nhìn cửa mở rộng và Snape xuất hiện trong tầm mắt anh.

Vội vàng ôm lấy người đang hơi hơi giang hai tay ra với anh, Harry hơi yên tâm vì cơ thể trong lòng mình không run rẩy vì đau đớn, nhưng cảm giác cứng đơ và lạnh như băng khi đụng chạm lập tức khiến anh nhíu mày. Tuy rằng nhiệt độ cơ thể Snape cũng không quá cao, nhưng không thấp tới dọa người như lúc này. Anh nhìn nhìn đôi môi hơi xám xanh. Chết tiệt, đừng nói với anh, người đàn ông này vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ anh chứ!

Ôm lấy thân thể hơi hơi run rẩy của Snape, Harry vội vàng chạy vào phòng tắm, bật nước ấm đầy bồn, đem người cởi sạch đặt vào. Lại nhìn thấy Snape vẫn sợ nước muốn giãy giụa, thở dài, cởi y phục trên người, dùng phép thuật mở rộng bồn tắm, sau đó chính mình cũng vào theo.

Tới lúc Harry ôm Snape, người thân thể bị ngâm tới ửng hồng, ủ trong áo ngủ thật dày, ngồi trên ghế sa lông, Mimi bưng sữa nóng lên. Harry hơi tức giận, thấp giọng mắng gia tinh, “Mimi, không phải ta đã bảo ngươi phải chăm sóc Sev sao?”

Gia tinh miễn cưỡng áp chế nỗi xúc độc muốn đập đầu vào tường, run rẩy trả lời, giọng mang theo âm nức nở, “Ô ô! Mimi vô dụng! Chủ nhân Severus không cho Mimi giúp đỡ mình, ô ô! Ông ấy không nên mở cửa đứng đó! Ô ô!” Nói xong gia tinh liền biến mất, sau đó từ phòng bếp truyền lên âm thanh va chạm mơ hồ!

Harry ngạc nhiên thở dài, anh sớm nên đoán được, tuy không có ký ức, tuy không giống như con người trước kia, sự cố chấp quật cường, âm trầm khắc nghiệt, khẩu xà lạnh lùng vẫn là thiên tính không thể vứt bỏ của người đàn ông này.

Anh bưng sữa nóng lên, đưa tới bên môi Snape. Hắn thả lỏng dựa vào anh, cái miệng mím lại, thỉnh thoảng trộm ngắm nét mặt âm trầm của Harry. Anh không tức giận nổi, không giữ đúng lời hứa là anh, anh có thể nói gì? Rầu rĩ, Harry tự tức giận chính mình!

Khúc đệm nho nhỏ này nhoáng cái đã qua, cảm ơn trời đất, dù suýt đông lạnh, Snape không đổ bệnh. Nhưng Harry không còn về trễ thời gian đã hẹn nữa, dù chỉ một phút đồng hồ. Cho dù là đi chơi cùng đồng nghiệp hay ngồi tán chuyện cùng Hermione và Ron, anh cũng sớm rời đi. Điều này khiến đồng nghiệp anh ai cũng cực kỳ cảm khái. Ôi chao, chỉ bởi vì có một phần trách nhiệm mà đã như vậy, nếu cứu thế chủ có vợ, chẳng phải sẽ đạt đến tiêu chuẩn thê nô sao? Đối với điều này, Hermione và Rone gật đầu đồng ý. Vào đoạn thời gian mà Harry và Ginny trải qua tình yêu ngây thơ cuồng nhiệt, chẳng thà nói họ như một cặp sinh đôi, hơn nữa ngay cả khi họ đã phát hiện tình cảm thật của mình, đối với những điều Ginny cần, Harry cũng chỉ là gọi thì mới đến…

Sau khi trở lại Bộ Pháp Thuật đi làm hơn nửa thán, Harry đã chính thức được điều vào bộ phận hậu cần, lại nhận được một nhiệm vụ ngoài ý muốn – tới trường Hogwarts đảm nhiệm vai trò giáo viên thực chiến dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Đây là môn học đặc biệt cho học sinh từ năm thứ tư tới năm thứ bảy, được đẩy mạnh tại Hogwarts kể từ sau khi chiến tranh kết thúc, mỗi năm hai lần, mỗi lần một tháng. Vài năm trước, vì Harry quá bận rộn truy lùng Tử Thần Thực Tử, có thời gian anh thậm chí cả nửa tháng cũng không về nhà, cho nên, anh chưa từng nhận được nhiệm vụ này. Hiện giờ, nhân lực của Thần Sáng không đủ, người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại rảnh rỗi cũng chỉ có mình Harry.

Tuy không phản đối, thậm chí còn rất cao hứng, nhưng Harry vẫn do dự vì một tháng này anh sẽ cần ở lại trường, mà anh không thể để Snape ở nhà một mình suốt thời gian một tháng. Merlin! Điều này sẽ làm anh phát điên mất! Anh không tưởng tượng nổi nếu mình đi lâu như vậy, với Snape sẽ tạo thành ảnh hưởng gì. Cho tới giờ, dù anh có thử như thế nào, thời gian hai người có thể tách nhau ra cũng không vượt quá tối đa là bảy giờ!

Nhưng lời Hermione nhắc nhở khiến Harry bừng tỉnh, “Harry, trí nhớ của thầy Severus không phải vẫn rất mơ hồ sao? Nếu thế, cậu bàn với cô Minerva một chút, đưa thầy cùng đi. Hogwarts cũng là địa điểm quen thuộc với thầy Severus, là nơi thầy từng sống mười mấy năm! Có lẽ sẽ có ích cho quá trình khôi phục trí nhớ của thầy?”

Anh ôm chặt lấy người bạn luôn luôn suy nghĩ thấu đáo của mình, mãi tới khi Ron giả vờ gào khóc mới buông ra. Harry cực kỳ cảm kích mỉm cười với Hermione, “Đúng vậy! Mione, không có cậu tớ thật không biết phải làm gì bây giờ!” Sau đó anh vội vã liên lạc với McGonagall.

Sự tình cực kỳ thuận lợi. Có thể nói là McGonagall vô cùng cao hứng, đồng ý ngay lời đề nghị của Harry. Vì công việc ở trường quá bận rộn, bà đã lâu không gặp Snape.

Rất hưng phấn, Harry lập tức về nhà thu dọn đồ đạc, cũng nói với Snape đang nghi hoặc nhìn anh, “Thế đấy, Sev, chúng ta phải tới Hogwarts, ừ, tôi thật là nhớ nơi đó. Tôi phải làm giáo viên thực chiến trong vòng một tháng. Đương nhiên, thầy cũng đi cùng tôi. À, dược thầy cần chế tác theo đơn đặt hàng đã hoàn thành rồi nhỉ, cây dược liệu tại nhà kính cũng còn nằm trong thời kỳ sinh trưởng, chúng ta có thể nhờ Mimi chăm sóc, hoặc cuối tuần trở về cũng được, thầy thấy thế nào?”

Snape sửng sốt một chút, hơi hơi cúi đầu, khiến Harry không thấy được vẻ mặt và ánh mắt hắn. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn về phía bức họa Dumbledore trên lò sưởi. Harry nhìn theo ánh mắt hắn, mỉm cười, “Ha! Thầy Albus sẽ chờ chúng ta ở Hogwarts, thầy sẽ lại có thể cùng thầy ấy thi đấu xem mắt ai to hơn ~”

Thu dọn xong những đồ cần thiết, khi trời sẩm tối, Harry đưa Snape ảo ảnh di hình tới bên ngoài tường thành Hogwarts, nơi đó, McGonagall và Pomfrey đã tươi cười chờ sẵn.

“Buổi tối tốt lành, Harry, Severus ~ chào mừng hai người trở về Hogwarts ~!” McGonagall giang hai tay, cho Harry một cái ôm, đồng thời mỉm cười ôn hòa với Snape. Sau khi Pomfrey cũng biểu đạt sự hoan nghênh như vậy, McGonagall đưa hai người tiến vào tòa thành.

Có lẽ là cố ý hoặc cũng có lẽ chỉ là trùng hợp, McGonagall sắp xếp nơi nghỉ chân cho Harry và Snape chính là khu phòng dưới hầm của Snape khi hắn còn là giáo viên. Chẳng qua sau khi sửa sang lại, sự lãnh lẽo ẩm ướt ban đầu dĩ nhiên đã không còn nữa. Cách sắp xếp đồ đạc cũng không có thay đổi nhiều, chỉ cất đi các loại tiêu bản, sau đó biến phòng trữ đồ đổi thành phòng ngủ dành cho khách. Khu phòng này hiện không ai ở, vừa vặn có thể để Harry và Snape dùng.

Thả va li bằng da xuống, Harry nhìn cách bài trí quen thuộc: bàn làm việc thật to và lâu đời, ghế dựa tay vịn gỗ không thoải mái lắm, ghế trường kỷ màu đen, còn tủ cất giữ ma dược nữa, anh bị cấm túc – học Bế quan bí thuật – đều ở nơi này. Anh chậc lưỡi, nhìn McGonagall cười tủm tỉm, “Ôi, cô Minerva, cô cố ý mà! Khỉ thật, nơi này đúng là khắc sâu vào ký ức…”

Lời nói tới miệng lại im bặt, Harry ngậm miệng lại, nhìn Snape chầm chậm đi lại trong phòng ở, ban đầu cứng ngắc sau thả lỏng dần, hắn thậm chí còn đi tới cái tủ vốn trước đây cất trữ ma dược. Sau khi hơi hơi do dự, ngón tay nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve.

Tâm trạng lo lắng và khẩn trương của Harry dần nơi lỏng sau khi anh thấy biểu tình bình tĩnh của Snape, thấy hắn dường như vô thức đi tới đi lui trong phòng sờ soạng ngắm nhìn. Anh cảm ơn McGonagall, “Merlin! Cô có thấy không? Cô Minerva, em thật hết sức cảm ơn cô! Thật không ngờ Sev vừa về tới đây đã giống như nhớ ra gì đó!”

McGonagall lắc đầu, vẻ tươi cười loang thêm một chút chua xót, “Harry, em đang cười nhạo cô sao? Sau khi Severus đã mất đi nhiều như vậy… Được rồi! Hai người còn khoảng một giờ nữa, nghỉ ngơi chút đi. Em và Severus mỗi người có thể chọn lấy một phòng cho mình, vừa vặn tới bữa tối, như vậy, em có thể đưa Severus đi cùng? Gặp lại ở đại sảnh nhé!”

Harry phất tay cười, “Dạ, em nghĩ điều này không thành vấn đề, gặp lại cô ở đại sảnh!”

Sau khi McGonagall rời đi, Harry xách va li lên, nhìn Snape thấy anh có hành động, liền trở về bên người anh, cùng hắn đi vào phòng ngủ chính. Còn về chuyện McGonagall nói trước khi đi, bảo anh và Snape mỗi người chọn lấy một phòng, thật xin lỗi, anh thật sự không nghe thấy, chỉ nghe thấy khoảng một tiếng sau có thể ăn tối mà thôi. Mà cho dù có nghe thấy, Harry cũng không làm như vậy. Đã hơn một năm trôi qua, anh chưa từng thử để Snape ngủ một mình, những gì xảy ra khi đó vẫn còn làm anh sợ hãi…

Vào phòng ngủ, Harry nhìn quanh đánh giá, trước kia dù có gần một năm bị bắt tới đây, nhưng không thể không nói, ngoài trừ cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, cùng với sự bất lực phải đứng trong phòng khách học Bế quan bí thuật với Snape, anh đúng là không có ý muốn đi phòng phòng nào khác, đừng nói tới lãnh địa riêng tư của Snape – phòng ngủ.

Giường lớn màu đen, tủ quần áo đơn giản và hai tủ đầu giường, rèm cửa và màn giường màu xanh ánh bạc, phong cách Slytherin điển hình, chẳng qua ngoại trừ hai loại màu này, trong phòng ngủ trống trải không có vật dụng trang hoàng nào khác. Lạnh lẽo mà thoáng đãng, xem ra McGonagall không hề thay đổi cách bày biện ở nơi này, như vậy, trước kia Snape chính là nghỉ ngơi ở trong môi trường lạnh lẽo và cô độc này.

Harry tới bên giường ngồi xuống, cảm giác cứng rắn gợi lên một thoáng cảm xúc nặng nề mơ hồ từ tận đáy lòng. Anh muốn hình dung bộ dáng của Snape khi nằm ngủ trên chiếc giường màu sắc lạnh lẽo này, nhưng trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh ở nhà mình, người đàn ông ấy nằm trên giường lớn màu lam nhạt, dựa sát vào anh, nhè nhẹ thở, bình tĩnh và an lành. Hít sâu một hơi, Harry kiềm chế cảm giác kỳ diệu không thể gọi tên trong lòng, ngẩng đầu lên, thấy Snape đang đứng một bên yên lặng nhìn anh, đôi mắt sâu thăm thẳm, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.

Vẫy tay, Harry ra hiệu cho Snape ngồi xuống cạnh mình, sau đó cầm lấy bím tóm dài quấn quanh trong tay, “Sao rồi? Sev, có nhớ được gì không?” Sau vài giây đồng hồ, Snape nhẹ nhàng lắc đầu. Harry thở dài, thôi quên đi, cứ để từ từ, bọn họ còn thời gian một tháng.

Anh cất quần áo của hai người đi, đặt sách vẫn xem hai ngày nay ở đầu giường, dọn đồ tắm riêng của Snape vào phòng tắm. Sau khi xong hết, đã gần đến bảy giờ, thấy Snape từ sau khi tới Hogwarts liền trở nên trầm mặc, hơn nữa vẫn chỉ ngồi yên chỗ kia bất động, anh giục hắn thay quần áo. Harry không muốn lần đầu tiên trở về đã lưu lại ấn tượng đặc biệt gì cho đám học sinh kia ~

Đã thay quần áo xong, Harry ngồi ở đầu giường, nhìn Snape chậm rãi cởi áo khoác lông mặc từ nhà, để lộ ra áo len màu xám đậm với cổ hình chữ V và áo sơ mi màu lam nhạt, lại nhìn quần dài màu đen hắn mặc. Đợi tới lúc Snape cởi áo len xong, Harry đứng dậy, cầm áo chùng phù thủy màu đen của Snape đi qua, giúp hắn mặc lên, cuối cùng lấy tay đo thắt lưng hắn một chút. Anh hơi nhíu mày, đã hơn một năm rồi, tuy rằng sức ăn của Snape vẫn đáng thương như trước nhưng đồ ăn mỗi ngày đều phong phú đầy đủ dinh dưỡng, lại thêm điểm tâm ngon lành cho buổi trà chiều và bữa ăn khuya, thế mà vẫn không thể khiến người đàn ông này đầy đặn ra thêm được chút da thịt nào. Nhớ tới ‘ước định’ năm ngoái với bà Malkin, Harry có chút uể oải, “Ôi… xem ra giấc mộng muốn làm ăn lớn của bà Malkin thất bại rồi ~”

Snape hơi rúm người lại vì bị chà xát bên hông. Harry giúp hắn chỉnh lại ống tay áo và cổ áo rồi vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, áo chùng màu đen trên thêu ma văn ẩn, phía trên thắt lưng hai tấc Anh bắt đầu thu lại, sau đó dần dần thoải xuống dưới, vạt áo dài và rộng hơn áo chùng bình thường, điều này khiến cơ thể Snape có vẻ thanh mảnh cao ráo hơn là gầy gò tới không chịu nổi.

Dây buộc tóc màu ngọc lam buộc lại mái tóc đen bóng được chăm sóc cẩn thận, vài sợi rời rạc buông trước ngực, vết sẹo trên cổ được cổ áo chùng cao che khuất, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng không còn xanh xao như hơn một năm trước hay vàng vọt như một thời gian ngắn sau đó, hai hàng lông mày thư thái, đôi mắt đen yên lặng nhìn Harry, mũi ưng hoàn mỹ, đôi môi nhợt nhạt thoáng một tia ửng hồng nhẹ nhàng cong lên…

Harry vỗ tay, tâm trạng hưng phấn, “Tốt lắm! Sev, đi thôi, mình đi ăn tối. Sẽ có nhiều người đấy, phần lớn đều là trẻ con, nhưng thầy sẽ có tôi ở bên, còn Minerva và Poppy nữa, à ừ, còn cả giáo sư Flitwick, cho nên thầy sẽ ổn thôi. Được không?”

Khoảng hơn mười giây sau, Harry vui sướng kéo Snape đi nhanh về phía đại sảnh, họ sẽ muộn mất! Nhưng lúc đi ngang qua hành lang, anh không chú ý thấy đôi mắt vẫn nhìn mình dần dần mê mang, tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.