Rời khỏi nhà nghỉ ‘nghe nói’ có người giống Sev xuất hiện, Harry nhìn Hermione và Ron đi theo mình. Đây đã là ngày thứ 9 kể từ khi họ bắt đầu tìm kiếm, nhưng chết tiệt! Những manh mối mà thám tử cung cấp cho họ, không có manh mối nào chính xác!
Đờ đẫn ngồi trên giường khách sạn, Harry trừng mắt nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, ngón tay chụp lên đồ án đã chuyển thành màu vàng nhạt, mơ hồ mang hình dạng khóm gai. Khế ước biến hóa ẩn ẩn mang theo cảm giác đau đớn và cực nóng, nhưng trừ bỏ những điều này, anh vẫn như trước, không hề có cảm giác gì khác.
Hai nắm tay siết chặt, thật lâu sau, cứng ngắc lấy ra hai bình ma dược uống hết. Harry ngã xuống giường, anh cần phải bảo trì thể lực và tinh lực, anh cần một giấc ngủ sâu, cho dù trong giấc mộng, khắp nơi đều là đôi mắt đen kia, đôi mắt mà trong con ngươi, chỉ có bóng anh tồn tại, Sev…
Cùng lúc ấy, trong thành phố cách thị trấn nhỏ không rõ tên này không bao xa, ở một góc vô cùng vắng vẻ và âm u, chỉ có mấy ngọn đèn tù mù, nơi nơi đều là rác rưởi dơ bẩn, trong bóng tối hoàn toàn dày đặc, thỉnh thoảng truyền ra những tiếng vang lách cách lách cách, trong một cái sân nhỏ miễn cưỡng có thể coi là hoàn chỉnh, sau cánh cửa đóng chặt, truyền ra tiếng thở dốc nặng nề, còn có tiếng rên rỉ kiềm nén, tràn đầy thống khổ, khàn khàn và vỡ vụn, “… Hô… hô…”….
Tim đau buốt giống như có lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua và khuấy động, Snape cuộn mình trên mặt giường cứng rắn, run rẩy thống khổ. Một tuần trước, hắn đang làm việc thì tim đột nhiên đau nhói, cũng may chủ thuê hắn – một người phụ nữ trung niên đến từ Hà Lan, luôn cân nhắc cho hắn, hắn có thể nghỉ sớm, hơn nữa còn được nghỉ ngơi thêm hai ngày…
“Har… ry… Har… ry…”
Snape run rẩy thì thào thống khổ, giống như hai chữ đơn giản này chính là liều thuốc giảm đau cao cấp, rốt cuộc, cơn đau không xác định được nguyên nhân ngừng lại. Cơn đau này đã kéo dài liên tục gần mười ngày, mỗi đêm đều phải hơn nửa giờ. Nó kết thúc, thân thể kịch liệt run rẩy dần dần hồi phục. Cảm thấy suy yếu, hắn nằm trong chốc lát rồi rời khỏi cái giường cứng và lạnh, run run dùng nước lạnh như băng tắm rửa. Buộc mái tóc dài lại gọn ghẽ, Snape mặc vào chiếc áo khoác duy nhất mà hắn mang theo, áo khoác lông cừu mà Harry mua cho hắn, nâng mặt dây chuyền đang đeo trên cổ nhẹ nhàng hôn, đôi môi khô khốc hơi hơi cong lên, sau đó hắn rời khỏi nhà. Hắn còn phải làm việc.
Ở một hiệu thuốc không lớn lắm, 8 giờ rưỡi tối, tiến hành giao ban cùng nhân viên ca trước xong, Snape đóng kỹ cửa sổ, rót cho mình một tách cà phê nóng, chậm rãi mím môi, chờ hơi lạnh trên người giảm bớt, sau đó ngồi lên ghế sô pha, ngây ngẩn nhìn vào hư không, theo thói quen sử dụng Bế quan Bí thuật. Tuy rằng điều này sẽ khiến hắn rất nhanh hao tổn chỗ thể lực vốn đã không nhiều lắm, hắn không có biện pháp nào khác.
Hai tháng nay, chỉ có như vậy hắn mới kiềm chế được dục vọng điên cuồng muốn trở lại bên người đàn ông kia, chống đỡ sự đau đớn vì không được sưởi ấm và do khế ước mang lại. Vào những ngày đầu tiên, hắn tiêu phí gần một tháng trời mới có thể rời khỏi cửa trong trạng thái suy yếu đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Trầm mặc, thu hồi tầm mắt, chằm chằm nhìn tách cà phê trong tay, Snape chậm rãi nhớ lại tất cả những điều đã trải qua sau khi rời khỏi ngôi nhà từng luôn cho hắn hơi ấm và sự bảo hộ.
Uống vào thuốc Đa Dịch, dùng một sợi tóc tùy tiện nhặt được trên đường, Snape dùng gương mặt đàn ông xa lạ và cứng ngắc rời khỏi giới phù thủy, đi tới nơi đã từng là nhà của mình – Đường Bàn Xoay, thật lâu trước đây, hắn đã từng giấu một ít đồ vật ở trong sân sau của ngôi nhà cũ nát giờ đã đổi chủ. Pháp lực hiện tại của hắn vừa đủ để lấy chúng ra…
Biết con đỡ đầu của mình nhất định sẽ động não tác động đến thứ gì đó, sau khi thuê phòng ở một khách sạn vùng phụ cận, Snape chờ tới khi trời tối, đến ngân hàng đổi bảng Anh, còn về phần Galleons, hắt cất chúng lại nơi mình vừa lấy đồ.
Đêm dài, thân thể đau đớn và suy yếu vì áp chế bản năng của thân thể và ảnh hưởng của khế ước, Snape run rẩy trở lại khách sạn, giơ tờ căn cước lên trước mắt, không phải tờ căn cước do Draco chuẩn bị cho hắn, mà là do lão già khốn nạn đã xuống địa ngục từ nhiều năm trước thương hại làm cho.
Ha ha, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn vì cái kẻ gọi là cha hắn kia đã làm cho hắn giấy căn cước ở thế giới Muggle? Dùng một cái tên buồn cười – Eden Prince Snape. Có Merlin mới biết lão già cả ngày say túy lúy đó làm sao xoay xở để có được thứ này, lão thậm chí đã qua đời khi hắn còn chưa tới tuổi cần làm giấy căn cước! A! Nên nghĩ sao đây?
Sáng sớm hôm sau, Snape rời khỏi nơi đó, không hề lưu luyến. Hắn từng nghĩ đến việc chạy đến một nơi đủ xa, nhưng cuối cùng, hắn lựa chọn tới một thành phố cách Luân Đôn không bao xa, chỉ là trừ đi số Galleons hắn cất lại ở Đường Bàn Xoay, sau khi hắn gắng gượng tìm được một chỗ có thể che nắng che mưa, bảng Anh trong tay chỉ vừa vặn để hắn duy trì cuộc sống đủ ăn đủ mặc trong hai tháng.
Tháng thứ nhất, hắn không thể không đóng cửa ở trong phòng, cố gắng thích ứng với đủ loại thống khổ và suy yếu của thân thể vì rời xa Harry. Tới lúc hắn có thể ra khỏi cửa, hắn liền bắt đầu tìm việc, nơi này không có vạc, không có ma dược, không có điều kiện gì để hắn có thể phát huy năng lực của bản thân.
May mắn thay, vài năm trước, vào thời điểm hắn từng mong dùng công việc bận rộn để quên đi phiền não, hắn từng tham dự một khóa học từ xa của một học viện y học Muggle, nhận được giấy chứng nhận dược sĩ có thể tra cứu được trong hồ sơ máy tính, tuy rằng không thực tập nhưng cũng đủ để hắn tìm được công việc có thể đảm bảo cho hắn no đủ ở những hiệu thuốc không lớn lắm.
Chẳng qua, hoàn toàn không có kinh nghiệm đi xin việc, Snape liên tiếp vấp phải trắc trở. Biểu tình quá mức lạnh lùng đờ đẫn cùng với sắc mặt tái nhợt bệnh tật của hắn, lại cộng thêm phản ứng mất tự nhiên, căng thẳng và cứng đơ ở chỗ đông người, cùng với việc hắn không thể nói chuyện bình thường, tất cả khiến những người đăng thông báo tuyển dụng cảm thấy không thể nhận hắn. Cho dù là hiệu thuốc, người được thuê cũng sẽ phải tiếp xúc với khách hàng, đẩy mạnh tiêu thụ dược phẩm.
Khách hàng đến hiệu thuốc cũng là vì ốm đau mà đến, lại sẽ càng không muốn được một kẻ còn bệnh nặng hơn họ tiếp đãi. May thay, trong một dịp ngẫu nhiên, hắn gặp được bà chủ hiện nay của hắn, bà Cori. Người phụ nữ độc thân này sống cùng hai đứa con trai, cần gấp một người trông cửa hàng vào ban đêm, mà Snape không nghi ngờ là rất muốn nhận công việc với phần tiền lương tuy không cao, nhưng hoàn toàn có thể đảm bảo cho hắn một ngày ba bữa này.
Theo thỏa thuận giữa hai người, bà Cori cần một người gác đêm, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần người này rung chuông báo động, ngoài ra cũng không có nhiều yêu cầu gì khác. Được rồi, kỳ thực bà cũng thấy người đàn ông gầy yếu này có điểm đáng thương, trời ạ, thắt lưng của người đàn ông trầm mặc này thậm chí chẳng bằng một nửa thắt lưng bà… Được rồi, bà ghen tị… Mà sự tuyệt vọng và cô độc sâu sắc tản mát ra từ thân thể gầy yếu ấy cũng làm người phụ nữ đã thấu hiểu những gian khổ trong cuộc sống rất nhanh có quyết định.
Còn Snape, hắn cũng không cho mình có thể ứng phó với những khách hàng đến hiệu thuốc vì bệnh tật, hoặc vì lí do gì khác. Hắn càng nguyện ý đứng trong bóng đêm, một mình cô độc hưởng thụ nỗi đau thương nhớ.
Cứ như vậy, hắn làm việc trong hiệu thuốc này, ngẩn người chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua. Bà Cori đối xử với hắn tốt lắm, thường xuyên cho hắn một ít đồ miễn phí gì đó, mà đối với sự quan tâm của bà, hắn chỉ có thể tiếp nhận có chút mất tự nhiên. Hắn không thể cự tuyệt những đồ ăn ngon miệng cùng với đồ dùng sinh hoạt thỉnh thoảng được cho này…
Hồi tưởng chấm dứt, Snape buông tách cà phê đã cạn xuống, thong thả đứng dậy đi đến phòng nghỉ đằng sau hiệu thuốc, cầm lấy bánh mì đêm qua còn thừa lại – bữa tối hôm nay của hắn, yên lặng cấu từng mẩu bánh mì, gian nan nuốt xuống. Mãi cho tới khi dạ dày truyền đến cơn đau không thể chịu nổi, hắn mới buông khúc bánh mì không lớn mới chỉ ăn chưa đến một phần ba. Được rồi, có lẽ sáng mai hắn có thể ăn tiếp nó.
Snape buông mình xuống chiếc ghế sô pha cũ nhưng mềm mại, thoải mái hơn nhiều chiếc giường cứng rắn ở nơi hắn trọ. Hắn cố gắng cuộn mình lại, kéo áo lông cừu vây kín mình. Hắn gầy đi nhiều lắm, chiếc áo lông cừu vốn vừa vặn, giờ rộng thùng thùng thình thình, cũng đủ để hắn đem nó sử dụng như chăn.
Hắn yên lặng tính toán kế hoạch mua sắm những thứ cần thiết sau khi nhận được tiền lương vào chiều hôm sau, rồi nhắm mắt, Snape cho phép bản thân nhớ lại người đàn ông kia, ảo tưởng chính mình vẫn chìm đắm trong vòng tay ấm áp, hưởng thụ hơi ấm và sự chiều chuộng. Hắn nhớ nhà ấm xinh đẹp, nhớ chiếc ghế mây lớn hắn và anh cùng sử dụng, nhớ phòng chế tác ma dược, nhớ chiếc giường lớn màu lam thủy, nhớ nhịp tim đập mạnh mẽ vững vàng của anh, nhớ tất cả những gì hắn từng có được, kể cả đêm cuối cùng ấy, sau đó, hơi hơi cong khóe môi, chìm đắm vào mộng cảnh ảo vọng mà lại chân thực…
Snape không cho phép mình sử dụng những thiết bị đồ điện có thể làm mình ấm áp, vì vậy tới nửa đêm, hơi ấm tan hết, cái rét khiến hắn tỉnh lại khỏi mộng tưởng đẹp đẽ trong giấc ngủ không sâu. Hắn không thể không rót thêm cho mình một tách cà phê, sau đó tận lực giữ sự ấm áp ấy trong tay, mãi đến sáng sớm.
Bảy giờ rưỡi sáng, thu dọn hết vết tích của buổi gác đêm, tuy rằng căn bản vốn chẳng có gì nhiều, Snape xách nước, bắt đầu làm vệ sinh. Tuy rằng điều này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của hắn, nhưng hắn không muốn làm mình cảm thấy đã nhận được nhiều hơn những gì mình có thể hồi báo. Hắn lau sàn, lau quầy thủy tinh, sắp xếp lại những dụng cụ sẽ cần dùng, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở từ bên ngoài.
“A, buổi sáng tốt lành ~ ông Snape!”
Hai thanh niên một nam một nữ tiến vào, vui vẻ chào hỏi Snape. Họ là nhân viên của bà Cori. Vốn còn một vị bác sĩ già chuyên khám bệnh nữa, nhưng hôm nay ông nghỉ, chắc giờ phát lương buổi chiều mới đến. Hắn yên lặng gật đầu, coi như trả lời, rồi cất giẻ lau và các dụng cụ vệ sinh khác.
“Này ~ của ông đấy, chúng tôi mua hotdog và ca cao nóng cho ông. Ông nên ăn sáng đầy đủ, chúng tôi chưa bao giờ thấy ông ăn sáng cả! Ông phải chú ý thân thể, ông đã gầy như cây sậy rồi, trừ mái tóc của ông, tôi thực không thấy ông có điểm nào giống bộ dáng khỏe mạnh ~”
Cô gái than thở, đưa cho Snape một chiếc túi nhỏ.
Do dự một chút, Snape tiếp nhận, gượng cười, sau đó yên lặng ngồi một bên chờ bà Cori tới. Ngày nào cũng vậy, hắn chỉ rời khỏi hiệu thuốc sau khi đã gặp bà chủ.
“A! Buổi sáng tốt lành!” Chưa tới vài phút sau, bà Cori mập mạp bước vào cửa hàng. Bà là một người luôn giữ đúng giờ, coi trọng lời hứa. Bà vui vẻ dừng lại trước mặt Snape: “A ~ Snape, tuy tôi biết ông rất mệt, nhưng chiều hôm nay ở lại muộn một chút nhé? Sau khi phát lương, ha ha, chúng ta tổ chức liên hoan, hôm nay đóng cửa sớm. Ông cũng là một thành viên của hiệu thuốc, tôi hy vọng ông có thể tham gia ~”
Biểu tình của Snape nhu hòa đi rất nhiều. Hắn ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý, biết người phụ nữ tốt bụng này sẽ không chọn chỗ nào quá mức huyên náo. Hắn từng thấy mọi người liên hoan ở cách đó không xa, một nhà hàng khá yên tĩnh và ấm áp, cho nên, hắn nghĩ hắn có thể nhận lời mời!
Buổi sớm, siêu thị cách hiệu thuốc không xa cũng ít khách. Snape rời khỏi siêu thị, ôm theo đồ ăn cho ba ngày tới, cúi đầu, chậm rãi đi về hướng ‘nhà’ mình. Thân thể mỏi mệt bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, hắn bức thiết cần lui về một góc an toàn, chẳng qua, đột nhiên dấu hiệu bên cần cổ nóng rực, đau buốt đến mức làm hắn suýt đánh rơi túi đồ trong tay.
Nhíu mày, đưa bàn tay lạnh như băng chạm đến nơi đau đớn, Snape lơ đãng ngẩng đầu, nhất thời niềm vui và nỗi sợ hãi tột cùng hòa quyện đổ ập tới, đóng đinh hắn tại chỗ. Hắn thấy gì thế này?! Tuyệt đối không nhầm được, linh hồn hắn bắt đầu đau đớn, chính là bóng dáng kia! Harry! Còn có Hermione và Ron nữa! Chết tiệt! Sao bọn họ lại đến đây chứ?! Giờ vẫn còn trong giờ làm việc mà! Chẳng lẽ là một nhiệm vụ sao? Ôi chết tiệt! Hắn không thể để họ nhìn thấy mình! Hắn phải rời đi! Rời đi… A không… phải nhìn thêm một chút nữa… liếc mắt thêm một lần thôi…
Snape nhanh chóng nấp vào một góc, cả người run rẩy, tham lam nhìn bóng dáng cao lớn khiến hắn chìm trong nỗi xúc động không thể không chế muốn lao tới, Harry… Trong nháy mắt tiếp theo, khi anh quay đầu, hắn bắt ép hai chân tựa hồ hoàn toàn không muốn nghe lệnh chính mình phải cất bước, nơi này… không thể ở được nữa! Chết tiệt, lẽ ra hắn sớm nên ra đi! Đi đến nơi xa xôi hơn! A không được… Hắn phải nhận lương xong mới đi được, bằng không, số bảng Anh còn lại không nhiều nhặn lắm không đủ để hắn đi xa… Được rồi, có lẽ hắn cần cẩn thận một chút…