Đại Hán Phi Ca

Chương 14: Trong quân



Bên ngoài sắc đêm thẫm màu, vô số ánh lửa bập bùng, binh lính ngồi quanh đống lửa. Hoắc Khứ Bệnh đứng ngay ngoài trướng, khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời, giữa đất trời tịch liêu, thấy tôi ra chàng vội xua tôi vào trong trướng.

“Quay về nghỉ ngơi!” Chàng không cho tôi cự tuyệt, ôm tôi lên nhẹ nhàng đặt xuống đệm. Tuy tôi luôn ngoan cố cho rằng Hoắc Khứ Bệnh chỉ là một đứa trẻ to xác nhưng chàng đã trở nên thành thục vững vàng, bảo vệ tôi trong vòng tay khiến tôi luôn dễ dàng bị lạc trong đôi mắt trong suốt của chàng.

“Đây là doanh trướng của đại tướng quân, muội ở đây không hay đâu…” Tôi ngọ nguậy ngồi dậy, nhớ lại cảnh đám người Lý Quảng nhìn tôi buổi chiều, nếu truyền ra e là sẽ tổn hại đến danh dự Vệ Thanh.

“Cậu đã nói với ta tạm thời cho nàng ở lại, ông ở cùng Công Tôn Hạ.” Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy thong thả đến trước bản đồ trên tường, chậm rãi nói. Tay vung lên, thoắt cái đã phóng một mũi tiêu vào điểm đỏ phía trên, xoay đầu lại cười sang sảng.

“Nhưng…mai muội sẽ tìm nơi khác ở.” Dựa vào tường, cơn buồn ngủ ập đến, đã bao lâu rồi tôi không có cảm giác ngủ ngon giấc.

“Kẻ hành quân sao còn chú ý nhiều thế! Giữa núi rừng hoang dã cũng có thể ngủ!” Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói.

“Muội mệt quá, ngủ trước đây!” Ngáp một cái tôi nằm xuống đệm, tìm một tư thế thoải mái. Thuốc dùng cho vết thương rất hay, bây giờ đã không còn quá đau đớn nữa, tôi có thể ngủ một giấc thật ngon.

“Được, ta ngủ bên cạnh, có gì gọi ta.” Chàng bước đến giúp tôi kéo chăn, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mặt tôi rồi vội vàng ra khỏi lều. Chiến sự đang căng thẳng, tôi quả thật đã xuất hiện không đúng lúc nên tôi cũng không nhiều lời nữa.

Ngoài trướng huyên náo ầm ỹ, phảng phất như quay lại trường học, trong bữa tiệc đón chào năm mới, mọi người đều tụ tập quanh đống lửa náo loạn, quay đầu như đang thấy chính mình, cười nói vô lo.

Đêm tôi nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, thấy mình đang ngồi trên bậc cuối của phòng học, vừa ăn bữa sáng vừa tốc ký. Trên bục giảng, giáo sư bỗng hỏi đến tôi, tôi vội vội vàng vàng giấu đồ ăn đi, ra vẻ bình tĩnh đứng lên hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nha đầu Mạc Mạc chết tiệt kia im thin thít nhưng lại dám cười trộm tôi, tôi trợn mắt với cậu ấy, xem lát nữa tan học tôi có thèm cùng cậu điên cuồng shopping không!

Giấc mơ thay đổi, tôi ôm sách vở, nước mắt nước mũi xem văn nghệ, cũng không quên đồ ăn vặt trong tay: “Chương trình này hàng năm đều có, không cần yêu mến cuồng nhiệt thế!” Mạc Mạc ném cho tôi cái nhìn khinh thường.

Giấc mơ lại đổi, tôi một mình đứng dưới chân núi, bỗng cuồng phong nổi lên, “Cậu xem ngôi sao kia, là Thiên Lang tinh…”

Choàng mở mắt, trán tôi lấm tấm mồ hôi, hoá ra chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ tan biến, cảm giác mất mát ập đến. Trong mơ ngoài mơ, rốt cục đâu là thực đâu là giả? Khi Trang Chu biến thành Hồ Điệp, có thể nhớ đã nằm ngủ trên giường của chính mình không?

Trong trướng tối hù, trằn trọc xoay sở nhưng không thể ngủ lại, tôi nhẹ nhàng đứng dậy vén rèm đi ra. Gió đêm mát mẻ dịu dàng trêu đùa từng lọn tóc, xung quanh lửa trại đều đã tắt, xa xa có lính tuần tra từ từ đi lại.

“Tây Bắc vọng, bắn Thiên Lang…” Dõi mắt trông xa, quân trướng khắp núi, chiến mã và lương thảo đầy đủ, gió hiu hiu lay động, mây lãng đãng quy về. Bỗng dưng cảm giác hào hùng tràn ngập cõi lòng, vì bức hoạ giang sơn này, dù cho đầu rơi máu chảy, vẫn là nguyện vọng của nam nhi!

“Tây Bắc vọng, bắn Thiên Lang!” Tiếng nói của Hoắc Khứ Bệnh thình lình vang lên bên cạnh, tôi đang xuất thần, quay đầu lại thấy chàng đang ngẩng đầu ngắm trăng, tóc mai rối loạn theo gió tung bay, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Đã đánh thức chàng rồi?” Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của chàng, khẽ hỏi.

“Không, ta vẫn chưa ngủ.” Ngữ khí của chàng có chút nặng nề, mỉm cười nhìn tôi nhưng nụ cười ấy lại cứng ngắc. Chàng kéo tôi ra khỏi doanh trại, ngồi xuống sườn núi, bốn phía yên tĩnh, màn trời bao phủ.

“Có tâm sự gì sao?” Tôi ngả vào vai chàng, sửa lại tóc mai chàng.

“Dao Ca, người Hồ trên lãnh thổ của Đại Hán cướp bóc chém giết, biết bao dân lành phải trôi giạt khắp nơi, biết bao biên giới bị xâm chiếm! Ngư Dương, Thượng Quận, thậm chí Cam Tuyền Cung, bọn chúng không chỗ nào không xâm phạm.” Chàng nắm chặt tay phải tôi, cảm xúc phập phồng, những lời nói như đã ấp ủ trong lòng từ lâu, ngay cả ánh mắt cũng trở nên căm phẫn.

“Phạm vào người Hán ta, dù xa cũng giết!” Tôi nắm tay chàng, nghiêm túc nhìn vào mắt chàng, tay giơ lên chỉ về phương xa nói từng chữ từng câu.

Chàng kinh ngạc quay đầu, như mới lần đầu biết tôi, khoé miệng giật giật, ôm lấy tôi dựa vào trán chàng, một hồi sau chàng thong thả nói, ngữ điệu trong trẻo quanh quẩn bên tai tôi, “Có người hiểu ta, còn cầu gì nữa?”

Tôi giấu mặt trước ngực chàng, vòng tay ôm chàng, hơi thở mang mùi cỏ xanh quen thuộc hoà lẫn mùi gió bụi nhàn nhạt, ấm áp mà an bình.

Chúng tôi cùng im lặng nhìn trời cao, những ngôi sao nhấp nháy, gió thổi tung mái tóc dài, triền miên quấn quít lại cô liêu bay bay.

Nhìn những chấm nhỏ lấp lánh, vết thương trên vai tôi nhói đau nhưng trong lòng lại như cuồn cuộn nổi lên ngàn lớp sóng, tôi nắm bàn tay thon dài của chàng, mười ngón tay đan nhau, “Hoắc Khứ Bệnh, ngoài thành Trường An, bên bờ Vị Thủy, đừng quên hẹn ước xưa.”

Giọng nói phiêu tán giữa không trung, hình bóng cô gái trong mơ và tôi hoà làm một, tôi bật cười, hoá ra tôi vẫn luôn đi tìm chính bản thân tôi. Chàng ôm siết tôi trong lòng, tay vén mấy sợi tóc của tôi, nói xa xăm, “Không đánh mất, không lãng quên.”

“Hoắc Khứ Bệnh, nhớ lời hứa của chàng, muội chỉ muốn chàng bình an…” Bình an mà sống. Nước mắt từng giọt rớt xuống trường sam của chàng.

Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức tôi, tối qua ngủ trễ, mắt không mở ra nổi, Hoắc Khứ Bệnh trên tấm đệm bên cạnh đã không thấy bóng dáng. Nhớ ra đây là quân trướng, cơn buồn ngủ của tôi lập tức tiêu biến. Không có gương lược, tôi chỉ có thể mò mẫm sau đầu, đem mớ tóc rối tóm thành một búi, cố gắng làm cho mình trông giống một nam nhân.

Ra khỏi doanh trướng, nắng chiếu rọi, tôi nheo mắt nhìn quanh, mấy binh lính đi ngang qua đều quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tò mò như muốn nói lại thôi. Phía tây doanh trại đồi núi bao quanh, có thể thấy những binh lính đã chỉnh tề xếp thành hàng, bóng lưng Vệ Thanh giữa đám đông thoáng qua, hẳn đang giảng giải phương châm tác chiến. Với thuật tác chiến tôi hiểu biết có hạn, chỉ có thể cảm nhận được một thứ cảm xúc chiến đấu dâng trào, cụ thể thế nào tôi cũng không thể nói rõ, tôi không có được một phần khí phách của Hoa Mộc Lan nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn tôi cũng thấy vui vẻ.

Trên bãi đất trống phía đông, giữa những con ngựa phi như bay, hàng trăm kỵ binh đang phóng qua, gót sắt xé gió gào thét làm tung bụi mù trời.

Bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh đang lướt qua phía trước, trường kiếm chàng nâng cao, vòng quanh sân rồi từ từ dừng lại, kỵ binh xếp ở hàng tuyến đầu tiên. Tuổi không nhiều nhưng khí thế lại không ít, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên!

“Cô nương, hôm qua xin lỗi!” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một nam tử xa lạ, có phải tiếng nói của người tòng quân thường đặc biệt khoáng đạt? Tôi bị tiếng nói của hắn làm giật mình, quay đầu thì thấy vài nam tử mặc quân trang đang nhìn tôi, trong đó có một nam tử cao lớn ôm quyền hướng về phía tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hôm qua không thấy rõ người bắn tôi bị thương là ai, đành nhìn họ gật đầu mỉm cười, “Không sao.”

“Cô nương thân nữ tử chạy tới đây làm gì?” Một nam tử nhỏ gầy khác mở miệng, dứt lời lại ngại ngùng nhìn tôi.

“Chu Vũ, tiểu tử ngươi quản nhiều thế!” Nam tử cao lớn đập vào vai nam tử nhỏ gầy, những người khác cũng cười vang.

“Các cậu nhàn rỗi nhỉ!” Sau lưng một giọng nói u ám vang lên, mấy binh lính đó liền khom người thối lui. Tôi nhìn người tới, khuôn mặt hắn gầy gầy, hàng lông mày dựng thẳng, ánh mắt rất sắc bén. Tôi không nhiều lời nữa, nhanh chóng cúi đầu.

“Trong quân doanh vì sao lại có nữ tử! Còn ra thể thống gì.” Hắn hất đầu nhìn tôi, ngữ khí lộ vẻ khinh thường và phản cảm. Tôi nghĩ hắn tới đây là có nguyên nhân nên chỉ đứng im không lên tiếng.

“Tiền tướng quân, đại tướng quân bên kia cho mời!” Hoắc Khứ Bệnh không biết khi nào đã đến, chỉ về phía Vệ Thanh. Người này bất mãn nhìn tôi và Hoắc Khứ Bệnh rồi bỏ đi, tôi lè lưỡi với Hoắc Khứ Bệnh.

“Ông ta là vậy, nàng đừng để bụng!” Hoắc Khứ Bệnh cười tươi nói với tôi rồi kéo tôi đi.

“Ông ta tên gì?” Tôi hỏi, tướng lĩnh dưới quyền của Lưu Triệt đều tiếng tăm lừng lẫy, mỗi khi tôi nhìn thấy một nhân vật chân thật nào đó thì đều nóng lòng tìm hiểu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

“Ông ta là Tiền tướng quân Triệu Tín!” Nghe tên tôi im bặt, Triệu Tín đầu hàng Hung Nô, sau lại còn tham gia trận đại chiến Mạc Bắc Hán – Hung!

“Chàng nói với Vệ Thanh, phải đề phòng người này!” Tôi kéo tay áo Hoắc Khứ Bệnh, thì thầm vào tai chàng.

Hoắc Khứ Bệnh kinh ngạc nhìn tôi, chàng đương nhiên không biết lịch sử sau này. Tôi nhớ lại khuôn mặt âm lãnh của Triệu Tín, lại càng thêm lo lắng nhưng không cách nào giải thích, chẳng lẽ muốn tôi nói rằng tôi đã đọc được trên sách vở ở hai ngàn năm sau? Chuyện này thật quá hoang đường.

“Đừng nói chuyện này nữa, ta đưa nàng đi gặp một người!” Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy mọi biểu tình biến hóa của tôi, xoay người bước đi.

Triệu Phá Nô quần áo tả tơi đang nằm trên đống cỏ, tôi vội chạy nhanh tới, hắn đột nhiên mở mắt nhìn tôi cười. Tôi nắm lấy tay áo hắn, kích động đến luống cuống, lại nghĩ tới những ngày tuyệt vọng mà mắt ươn ướt, “Tôi nói rồi, huynh nhất định sẽ không sao!”

“Cám ơn cô, Lý cơ.” Triệu Phá Nô trịnh trọng nói rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh bên cạnh. Tôi đứng dậy, chăm chú nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chàng sắc mặt thoải mái vỗ vai tôi nói, “Chuyện nàng căn dặn ta đã làm xong.”

“Tại hạ nguyện phục tùng giáo úy, bảo vệ quốc gia!” Triệu Phá Nô hào sảng nói rồi nhổm dậy, quỳ gối bái tạ Hoắc Khứ Bệnh, xem ra hắn đã khá hơn nhiều.

“Được, ngươi quen thuộc với Hung Nô, trước tiên ta thu xếp cho làm thuộc hạ trong kỵ binh ta!” Hoắc Khứ Bệnh phất tay áo, vầng trán mãnh liệt toát lên khí khái anh hùng.

Ba người chúng tôi nói chuyện một chút, Triệu Phá Nô rất tán thưởng Hoắc Khứ Bệnh, không hề so đo tuổi tác. Hai người họ đàm luận sôi nổi, tôi ở bên không thể xen vào. Đề tài toàn xoay quanh Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh cầm một hòn đá vẽ vẽ, Triệu Phá Nô chậm rãi nói, xem ra họ chỉ còn thiếu nước ‘hận lại gặp nhau trễ vậy’.

Mấy hôm sau, vết thương của tôi không còn đáng ngại, theo Tả Tướng quân Công Tôn Hạ báo lại, trận chiến này đang dần đi đến hồi kết. Những tin này đều từ chỗ Hoắc Khứ Bệnh lõm bõm nghe được, tôi chuyển ra khỏi doanh trướng của Vệ Thanh, vào ở một trướng nhỏ phía tây. Công tác luyện binh chuẩn bị cho cuộc chiến đang gấp rút, thời gian Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện ngày càng ít, nhìn chàng phong trần mệt mỏi mà tôi đau lòng nhưng chàng lại càng lúc càng hưng phấn, tinh thần giao chiến dâng cao.

Tôi ngồi giữa thảm cỏ nhìn Hoắc Khứ Bệnh đá cầu, cách chơi cũng giống bóng đá hiện đại. Những lúc chàng không luyện binh thì chỉ thích một mình đá cầu, cước pháp nhanh chuẩn, động tác gọn ghẽ dứt khoát, quả cầu nảy lên không. Toàn thân chàng tản ra tinh thần phấn chấn, bất luận ở đâu nhìn thấy chàng, tôi đều cảm thấy tươi sáng rạng rỡ, đó là khí chất hừng hực của tuổi trẻ. Nhìn dáng người khỏe khoắn và động tác đẹp mắt của chàng, tôi thường cảm thán, nếu chàng đến hiện đại, chắc chắn sẽ thành ngôi sao bóng đá vạn người mê!

Quả cầu bay thẳng tới, tôi bắt lấy.

“Thân thủ không tồi!” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, trên trán từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, hai tay chống hông, nháy mắt với tôi.

Tôi đứng lên, bởi vì mặc nam trang nên cũng không bị gò bó, học theo điệu bộ chàng, nhấc chân đá quả cầu qua, dù thiếu chính xác nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại kinh ngạc nhìn tôi, bay lên đỡ cầu, “Nàng biết chơi?”

“So tài một chút nhé?” Tôi hất mặt lên, nghiêng đầu nói với Hoắc Khứ Bệnh. Nhớ lại khóa thể dục năm đó, nữ sinh chúng tôi thường xuyên cùng nam sinh đá bóng, tuy chỉ chơi cho vui nhưng cước pháp và kỹ thuật cũng biết chút ít.

Hoắc Khứ Bệnh cười vang rồi vào thế chuẩn bị, nhấc chân đá cầu thật tiêu sái. Tôi bắt được cầu nhưng lại biết chàng chỉ nói chứ vẫn chưa dùng hết sức. Tôi cũng không cam lòng bị tụt lại, dốc toàn lực đá cầu đi, quả cầu nhỏ bé bay lên không vẽ thành một đường cong, Hoắc Khứ Bệnh quay đầu đón cầu, thấy Vệ Thanh đang đứng phía sau chúng tôi thì vững vàng dừng được cầu.

“Đá rất tốt!” Vệ Thanh cầm cầu mỉm cười đi tới, bàn tay to vung lên ném cầu cho Hoắc Khứ Bệnh.

“Cậu, cùng đá đi!” Hoắc Khứ Bệnh một cước đá cầu về phía Vệ Thanh, Vệ Thanh bay lên đón, thân pháp rất nhẹ nhàng dễ dàng, hóa ra Vệ Thanh cũng có mặt hoạt bát như thế. Đang ngạc nhiên thì nghe Hoắc Khứ Bệnh hô, “Dao Ca, tiếp lấy!” Vừa nói vừa đá quả cầu rơi xuống chân tôi.

Ba người chúng tôi đá cầu trên bãi cỏ, chỉ thấy được quả cầu bay tới bay lui trên không. Hoắc Khứ Bệnh vẫn dồi dào sức lực, Vệ Thanh cũng không còn điệu bộ lạnh lùng bình thường, cùng chúng tôi cướp cầu, khiến tôi thật giả lẫn lộn, nhưng họ vẫn khen tôi giỏi, chắc hẳn nữ nhân cổ đại không mấy người chơi đá cầu.

Ba người thoải mái la hét như đã vứt bỏ thân phận, vứt bỏ không gian thời gian, chỉ còn lại tiếng cười vui vẻ và ánh nắng rực rỡ.

Đến khi tôi thở nặng nhọc, đá không nổi nữa thì hai người họ mới ngừng lại, Hoắc Khứ Bệnh cười ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt sáng quắc, cặp răng khểnh thấp thoáng trước mắt tôi.

“Đá không tồi, chẳng kém Beckham chút nào!” Tôi vỗ vai chàng, gật đầu khen.

“Beckham là ai?” Chàng hỏi lại, ánh mắt sáng trong nhìn tôi.

“Là một người chơi đá bóng rất giỏi hơn nữa còn rất đẹp trai!” Tôi nghiêm túc nhìn chàng rồi bật cười.

“Sao nghe tên như người Hung Nô…” Chàng lầm bầm đứng lên, véo nhẹ lên má tôi.

Rồi sau đó hai người họ vội rời đi, trở lại đại doanh thương thảo chiến sự, tôi ngồi tại chỗ tận hưởng cảm xúc từ trận đá cầu.

Lâu rồi không tự do vui chơi như vậy, mà còn cùng hai nhân vật tiếng tăm lẫy lừng này, trong lòng vui vẻ không sao kể xiết.

Từng đụn mây trắng lững thững trôi giữa bầu trời xanh trong mênh mông, những cánh chim vụt qua phía chân trời, tiếng vó ngựa quanh quẩn giữa núi đồi.

Sau này cũng không tìm lại được nữa, tôi những tưởng rằng mình có thể không cần sau này, chỉ một lòng muốn ở cùng chàng, bất luận sinh tử giàu nghèo. Nhưng tôi lại phát hiện mình làm không được, yêu càng sâu càng không thể kềm chế, mỗi khi nghĩ đến việc Hoắc Khứ Bệnh sẽ ra đi, tim tôi đau đến không chịu nổi, như đã bị ai đó khoét thủng mà chẳng thể bổ khuyết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.